Sau Khi Xuyên, Tôi Nhặt Được Một Nam Chính Điên Khùng

Chương 6: Hai mặt?


8 tháng

trướctiếp

#11

Hôm nay lớp của bọn Cố Tịch An có 1 tiết tổng vệ sinh.

Bọn họ được giao là nhặt hết rác rơi ở dưới mặt đất của vườn hoa quả học viện, mặt đất chỉ cần có cỏ xanh thôi chứ không cần có gì khác.

Thanh niên hay líu rít bên cạnh Tư Hi kia mới vừa dứt mồm nói chuyện với cậu xong nghe được thì lầm bầm: “Rứt luôn cây đang nảy mầm, coi các người ra sao.”

Tư Hi: “...”

Cậu quay qua nhìn Cố Tịch An cực kì yên tĩnh bên cạnh, khí chất của thiếu gia dạo gần đây có hơi khác, trước đây là hiền hòa ôn nhu, bây giờ là trầm lắng mà còn mang cho đối phương cảm giác yên bình hiếm thấy.

Cậu mặc kệ người kia đang nói chuyện, chạy qua bên trái của Cố Tịch An, ôm chặt tay cậu rồi thủ thỉ: “Chủ nhân thơm quá a.”

Thanh niên kia nghiến răng nghiến lợi: “Tư Hi, ngươi chê ta hôi à?”

Tư Hi: “Dương Tịch, ngươi lại giống nữ nhân rồi đấy.”

Dương Tịch?

Dương thiếu gia?

Oan gia ngõ hẹp Cố gia à?

Cố Tịch An nhớ trong tiểu thuyết có kể rằng, Dương Tịch là đại thiếu gia nhà họ Dương, mà Dương Tịch này lại đem lòng mến mộ Giang My, cuối cùng lại ngu ngốc nhảy xuống vực chỉ vì lí do Giang My muốn kiểm tra độ sâu của vực sâu này.

Cố Tịch An đọc đến đây liền tức không chịu được, nhảy vào khu bình luận đánh giá 1 sao, chửi tác giả có thể xây dựng tình tiết hợp lí 1 chút không.

Đánh giá xong cậu cũng không quan tâm gì nữa, cảm thấy nhẹ nhõm cả người thế là đọc tiếp.

Cố Tịch An liếc sang nhìn Dương Tịch, bởi vì đang nghĩ về hắn trong tiểu thuyết nên ánh mắt mang theo chút thương hại và phán xét, Dương Tịch nhìn thấy vẻ mặt đấy của cậu liền méo mặt: “Ngươi nhìn thế là có ý gì?”

Cố Tịch An chợt nhận ra mình mới vừa làm gì, cậu cười cười 1 tiếng rồi nói: “Xin lỗi, ta chỉ đang nghĩ lúc trước ta làm gì với ngươi mà lúc nào ngươi cũng bực bội với ta vậy.”

Dương Tịch đang định nói gì đó, thì mấy trưởng lão đã hô hoán bảo bọn họ đi làm rồi, hắn bèn quay đầu đi lụm rác.

Cố Tịch An nhìn hắn, trông cái dáng vẻ lo đi làm kia chắc là nhiều chuyện để nói lắm đây.

Kể từ ngày cậu xuyên tới đây cũng đã hơn 1 tuần, hôm đó Giang My bất ngờ bị ám sát nên cậu cũng chả cần trốn đi làm gì nữa.

Mới nãy mở miệng hỏi Dương Tịch, cậu phát hiện ra 1 chuyện đáng lo ngại.

Quá khứ của Cố Tịch An nguyên chủ kia, cậu không biết.

Nhà của nguyên chủ ở đâu, cậu cũng không biết.

Lỡ như sau này có gặp người quen mà cậu không biết thì mọi chuyện lộ tẩy rồi.

Bên cạnh Cố Tịch An có 1 tỷ tỷ rất xinh đẹp, trong lớp nàng rất nổi tiếng, nam nhân nào cũng mến mộ nàng, không chỉ nổi trong lớp, nàng còn nổi hết cả học viện.

Nên không dễ gì mà Cố Tịch An mới biết được tên nàng.

Nàng tên là Tô Tô, thân phận nàng ở ngoài kia tuy chỉ là con của 1 người ngư dân nhỏ, song lại vì tính cách với ngoại hình nên chiếm được cảm tình của mọi người.

Thế nhưng so với tỷ tỷ áo xanh cậu gặp lần trước kia thì chẳng hiểu sao Cố Tịch An lại thích tỷ tỷ ấy hơn Tô Tô.

Chắc tại vì gu của cậu đa số đều là những người lớn tuổi hơn mình với chín chắn hơn nữa.

Nãy giờ không để ý thấy Tô Tô bên cạnh mình, nhưng chính vì nàng nãy giờ liếc qua liếc lại mà còn nhìn chằm chằm ngực cậu mới làm cậu để ý.

Cố Tịch An liếc xuống ngực mình, có dính gì đâu?

Vì cũng nhặt được nhiều rác rồi nên cậu liền đứng dậy đi bỏ rác.

Tô Tô lúc này mới hết nhìn cậu, nàng chạy lại bỏ rác chỗ khác rồi tung tung đi về 1 hướng.

“Sơ Y!”

“Chủ nhân!!”

Tiếng của Tư Hi với tiếng Tô Tô vang lên cùng 1 lúc, Cố Tịch An phủi hết đất trên tay rồi quay qua nhìn cậu, thấy con chó nhỏ màu be hôm trước ở phòng nội vụ đang ở trong vòng tay Tư Hi, cậu liền "oa" 1 tiếng.

“Chủ nhân chủ nhân, Diệp Sơ Y cho ta dắt bé cún nhỏ này đi dạo nè, người muốn sờ không?”

Cố Tịch An cố gắng phủi sạch tay rồi sờ sờ cún nhỏ “Oa đáng yêu quá, cảm ơn Tư Hi nha.”

Bé cún nhỏ không trốn tránh Cố Tịch An, để im cho cậu ôm mình rồi nựng tới nựng lui, lâu lâu còn ư ử 1 tiếng.

Đang ôm bé cún với Tư Hi, Cố Tịch An chợt nhớ ra 1 chuyện.

Hình như mấy hôm nay con linh thú nhỏ kia vẫn theo sát mình thì phải.

Cậu liếc qua nhìn bên trái mình, bé linh thú nhỏ kia đang dùng nửa con mắt nhìn mình, trông như đang ghi hết mọi hành động của cậu vào mắt.

Còn cậu thì ôm bé cún nhỏ kia, nhìn chằm chằm nó.

Trông không khác gì mẹ kế ôm con ruột rồi nhìn con chồng.

Tư Hi để cho cậu ôm nhóc cún, quay qua nhìn Diệp Sơ Y liền trông thấy Tô Tô đang hót líu rít bên cạnh, còn Diệp Sơ Y thì lẳng lặng vừa nhặt rác vừa nghe.

“Là thật à?”

Cố Tịch An hôn chụt chụt bé cún, nghe cậu nói thì hửm 1 tiếng “Gì mà thật cơ?”

Tư Hi nhặt được 1 đống rác liền đi quăng, sau đó rửa tay thật sạch bế bé cún, vừa ôm vừa tám chuyện với Cố Tịch An đang ngồi xuống nhặt rác kia.

“Nghe mọi người đồn Tô Tô với Diệp Sơ Y là tình nhân, bình thường Diệp Sơ Y ngoài nói chuyện với Giang My thì đa số với nữ nhân đều giữ khoảng cách, nhưng mấy hôm nay Tô Tô đến làm quen thì không phản ứng gì.”

Cố Tịch An ừm hửm 1 tiếng, quay qua nhìn bên Diệp Sơ Y, thấy y cười với Tô Tô liền rùng hết cả mình.

Y cười cực khác người.

Cố Tịch An vi diệu nhìn thấy mặt y in 1 dòng chữ: "Phiền vãi, đi chết cho dư oxi đi" vậy.

Nhưng giây sau y liền cười ôn hòa, khúc khích vừa làm vừa tám nhảm với nàng.

Tư Hi vừa quay qua liền thấy cảnh này, cậu bất ngờ xoa cằm “Không ngờ nha.”

Nhưng tối đến Tư Hi đang lục tục dọn phòng cậu còn mang vẻ mặt không thể tin nổi hơn nói

"Chủ nhân, trên đời này quả thật có nhiều chuyện không thể cảm nhận bằng mắt thường được, hồi sáng lúc ta dẫn tiểu cẩu của y về cho, lúc đấy cũng đúng lúc Tô Tô rời đi, liền nghe y lầm bầm vầy:

'Lảm nhảm bên tai ồn chết đi được.' "

Tư Hi hôm nay cực hăng hái tám chuyện: “Sau đó y thấy ta liền cười cực tươi, y như lúc y nói chuyện với mọi người vậy, người nói xem, sao trên đời này lại có 1 người như y chứ.”

Cố Tịch An đang vừa ngâm chân vừa đọc sách, tai vẫn chăm chú nghe Tư Hi nói chuyện, nghe cậu nói xong liền thở dài nói: “Trở mặt nhanh thật nhỉ...”

Lòng lại thầm nghĩ, ngây thơ quá, vậy là chưa thấy rõ bản mặt thật của nam chính truyện ngược rồi.

Từ đầu chương đến chương mới nhất đều chỉ có 1 câu miêu tả nội tâm của nam chính, nên cậu thật sự không hiểu rõ y.

Có lẽ y thật sự có hơi khác người, từ cái lần vừa hát nhạc đám tang vừa chọc xác nữ chính là biết rồi.

Cố Tịch An khóc thầm, có người đẹp nào thật sự bình thường như bao người khác được không a.

Thấy Tư Hi vẫn còn cặm cụi sắp xếp đồ, Cố Tịch An vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình mà nói: “Hôm nay làm nhiều cũng mệt rồi, làm hết đống đấy rồi lại đây nghỉ này.”

“Không là nước ngâm chân của ngươi nguội đấy.”

Tư Hi gật gật đầu.

Hai người cứ thế thức đến khi Tư Hi đi ngủ, yên bình thả giấc trong màn đêm.

#12                                                                        Nếu như Giang My là cái xác đầu tiên bị moi căn nguyên linh lực.

Thì đại tỷ áo xanh hôm bữa là cái xác thứ hai.

Cố Tịch An mới sáng chưa vào lớp đã trông thấy cảnh tượng 1 cái xác trông còn thê thảm hơn Giang My đem vào 1 căn phòng, lòng thầm than cái quái gì đây.

Tư Hi cạnh bên cậu nhìn cái xác kia 1 cách đáng thương: “Ta tự hỏi tại sao hạng đầu khối 3 lại chết như thế a.”

“Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này vậy.”

1 khi chết, căn nguyên linh lực liền tắt, chỉ khi lấy nó từ cơ thể người còn sống thì nó mới hoạt động bình thường.

Mà con người khi mất nó, sẽ chỉ như người bình thường ở trái đất.

Vậy nên trước khi tỷ tỷ kia chết, hung thủ đã moi căn nguyên linh lực của nàng, sau đó giết chết nào.

Tỷ tỷ áo xanh kia nghe nói cũng chả phải dạng vừa gì, người đánh được chị ta hẳn cũng cao thâm lắm.

Cố Tịch An tiếc thầm, người cậu có hảo cảm, chưa kịp nói chuyện được mấy câu đã lăn ra chết rồi.

Nhắc đến căn nguyên linh lực mới nhớ, Cố Tịch An khẽ giơ 1 ngón tay qua phía trước, 1 sợi dây liền nhanh như chớp phóng ra, cậu điều khiển cho nó uốn lượn, thắt thành nơ, nhiều kiểu nữa.

May quá, vẫn còn thành thục.

Cậu khá thích thú với năng lực này của mình, chỉ có điều khi không có gì thì lấy nó ra chơi cũng vui, nhưng lúc đánh nhau không muốn giết người chỉ sợ phải dùng vũ lực.

Hôm bữa Diệp Sơ Y cũng nhận ra điều này, cộng lại với việc lâu rồi y chưa vận động chân tay nên liền không ngại mà đánh tay không với cậu.

Lúc vào lớp, mới vô Cố Tịch An đã nghe thấy mùi xác.

Tư Hi bên cạnh cũng nghe thấy, cậu dính với Cố Tịch An như sam mà hỏi “Trong lớp có chuyện gì thế?”

Dương Tịch thấy Tư Hi liền chạy ra “Hi Hi bôm nay đi trễ thế?”

Tư Hi nhỏ giọng nói: “Trời chuyển đông, tuyết rơi dày đặc nên mới sáng ta với chủ nhân hơi lười đi, giữa đường trông thấy người ta khiêng xác Lăng tỷ khối 3 liền đứng lại nhìn.”

Dương Tịch trầm mặc: “Lăng tỷ cũng như Giang My à?!”

Tư Hi gật đầu, Cố Tịch An nhìn phía bên trong nhốn nháo người mà hỏi “Trong lớp có chuyện gì sao?”

Dương Tịch: “Có người chết, cũng bị móc căn nguyên linh lực từ ngực.”

Nói xong liền quay qua nhìn, thấy Diệp Sơ Y ôm 1 cái xác định đi ra từ cửa lớp thì dắt Cố Tịch An với Tư Hi qua 1 bên, nói tiếp: “Chết từ hôm qua rồi nên không cứu được, nếu như cách đây 1 canh giờ thì còn cứu được.”

“À mà nói.”

Hắn quay sang nhìn chằm chằm Cố Tịch An.

“Ngươi hỏi ta làm gì mà sao hay gắt gỏng với ngươi á hả?”

“Hồi nhỏ ngươi hay bắt nạt ta, cậy mình ốm đau sức yếu mà hay mách lẻo phụ thân mẫu thân ta chuyện ta sai việc gì, lâu lâu đang đánh nhau ngươi còn nôn máu vào mặt ta, lên tới học viện thì mới ngày đầu ngươi suýt đánh chết ta, đến bây giờ thì cướp Tư Hi từ tay ta!”

Hắn vẫn còn nói tiếp, dứt lời liền nghe thấy Cố Tịch An nói chuyện với Tư Hi:

“Chơi với tên trẻ con này bao lâu rồi?”

Tư Hi: “Ta không có chơi với hắn.”

Dương Tịch: “...”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp