Phía sau hắn là tiếng ong ong của đàn Ma Trùng. Chúng còn chưa tới gần nhưng mùi máu đã tràn ngập khắp nơi. Chân mày Sở Ngư giật giật, không chút do dự ném ra hỏa phù. Đám Ma Trùng đã tiến hóa kia trời sinh sợ lửa, tốc độ của đàn trùng chậm lại.
Sở Ngư hơi nhẹ nhàng thở ra, thúc giục Tầm Sanh tăng tốc. Hắn vừa quay đầu, liền gặp một khuôn mặt ngọc tuyết thanh tuấn.
Mẹ nó!
Sở Ngư nháy mắt sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy lên, cắn răng áp xuống cảm xúc kinh hoàng kia, ngược lại lại sinh ra lửa giận ngùn ngụt: "Không phải bảo ngươi trở về thành sao!"
Tạ Hi không biết khi nào ngự kiếm đi theo, áo bào trắng phất phới, sợi tóc hỗn loạn. Y hơi mím môi, ủy khuất nói: "Đại sư huynh đã nói sẽ vĩnh viễn không rơi bỏ ta."
Gì, nói lúc nào?
Sở Ngư nhớ lại những lúc dỗ nam chính trong quá khứ, vẫn không nhớ khi nào bản thân đã nói những lời này. Đám Ma Trùng phía sau lại đến gần, tay phải của hắn xoay lại ném ra hỏa phù, "Tạ Hi! Sư huynh nói ngươi không nghe phải không?! Lập tức trở về thành, ta sẽ trở về tìm ngươi!"
Lúc trước nguyên chủ chỉ mắng Tạ Hi là "Phế vật", sau này Sở Ngư gọi y là "Sư đệ", còn không thì là "Hi nhi". Đây là lần đầu tiên Tạ Hi bị Sở Ngư gọi cả tên lẫn họ, sắc mặt y trắng bệch, lại không có một chút nhượng bộ: "Đại sư huynh, ta có thể giúp huynh! Ta sẽ không để huynh một mình đối mặt với nguy hiểm!"
Ba năm trước tại Thanh Hà xử lý thủy quỷ, Tạ Hi tự biết bản thân còn nhỏ yếu. Ba năm nay y liều mạng tu luyện, chính là vì muốn đuổi kịp Sở Ngư, vượt qua hắn, bảo vệ hắn. Hiện giờ thật sự gặp phải nguy hiểm, y sao có thể lùi bước?
Sở Ngư lại không muốn Tạ Hi dấy vào làn sóng hỗn loạn này——vốn dĩ y còn không nên xuất hiện ở Phương Đêm thành. Nguyên tác Tạ Hi lúc này phải là ở trong động phủ Viễn Trần phong an tâm tu luyện, không phải là tới chỗ này liều mạng!
Sở Ngư nổi giận: "Ngươi muốn bị phạt đúng không?!"
Tạ Hi sắc mặt bình đạm: "Cẩn tuân* dạy bảo của sư huynh."
(*cẩn thận tuân theo)
Sở Ngư tức giận đến trợn mắt, thấy sắp tới gần sông, bất đắc dĩ mà thở dài: "Theo sát ta."
Đến gần bờ sông, đám Ma Trùng trong nháy mắt xao động. Dòng sông phía trước rộng lớn, sâu không thấy đáy. Đám Ma Trùng trời sinh sợ nước sợ lửa. Tuy nước, lửa là khắc tinh của chúng, Ma Trùng chỉ xao động trong chớp mắt, lại đồng loạt nhào tới.
Sở Ngư ngự kiếm ngừng ở phía trên dòng sông, che ở trước người Tạ Hi, thấp giọng nói: "Ngươi ở yên phía sau ta, không được lộn xộn, sư huynh sẽ bảo vệ ngươi."
Tư thái này của hắn phảng phất vẫn là tư thái bảo vệ hài tử như ba năm trước đây. Tạ Hi giật mình, lẩm bẩm kêu một tiếng "Sư huynh".
Sở Ngư không rảnh để ý y, nhìn chằm chằm hơn một trăm Ma Trung đen xì trước mắt, hít sâu một hơi, hai tay nhanh chóng kết ấn. Ngay sau đó, trên tay hắn phát ra thủy lam quang sáng rọi, phảng phất tràn đầy phía chân trời, nước sông phía dưới mãnh liệt xao động, rung chấn tựa sấm sét, phảng phất như ác long nổi giận.
Nháy mắt kết xong ấn, ba thân hình thuỷ long thon dài cao lớn xoay quanh trên mặt sông, vảy rồng tinh xảo, uy phong lẫm liệt. Chúng gầm lớn một tiếng rồi lao về phía Ma Trùng.
Đây là pháp quyết mà Sở Ngư vất vả tu luyện ba năm.
Lam quang mờ mịt. Góc áo Sở Ngư phất phới, bóng dáng thẳng như tùng, phảng phất giống như thần tiên giáng trần. Tạ Hi vô ý thức mà vươn tay, mới vừa đụng tới lưng Sở Ngư, thân mình hắn liền mềm nhũn, thẳng tắp ngã xuống.
"Sư huynh!"
Tạ Hi vội vàng ôm lấy Sở Ngư, nhấc chân đá Tầm Sanh chiếm lấy quyền kiểm soát, cuống quít nói: "Sư huynh, huynh làm sao vậy?!"
Sở Ngư sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực, lắc lắc đầu: "Linh lực tiêu hao quá độ, có chút mệt mỏi mà thôi......"
Ba con thuỷ long miệng phun mũi tên nước, nâng vuốt hất đuôi cùng Ma Trùng đối chọi gay gắt, không bên nào chịu rơi vào thế hạ phong. Pháp quyết này uy lực xác thật rất lớn, chỉ là khiến nước hóa thành hình vốn chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ về sau mới có thể làm ra, Sở Ngư tu luyện ba năm còn có chút thuần thục nhưng khi sử dụng vẫn bị rút cạn linh lực như cũ.
Hơn nữa hắn vừa mới một đường bôn ba chạy đến đây, đã tiêu hao không ít linh lực. Bằng không Sở Ngư hiện tại cũng không đến mức đứng không vững.
Tạ Hi nhíu mày, y ôm Sở Ngư vào trong ngực, một tay giữ chặt eo hắn, tay còn lại nắm lấy cổ tay Sở Ngư, đem linh lực vận chuyển vào trong thân thể hắn.
Đám Ma Trùng hiện tại không phải điều đáng ngại, Tạ Hi rũ mắt nhìn khuôn mặt tới nhợt của Sở Ngư, mím môi, chỉ muốn lập tức đem Sở Ngư đưa tới một nơi an toàn để tĩnh dưỡng.
Tầm Sanh đột nhiên ra khỏi vỏ, xẹt qua một đạo kiếm quang, "Keng" một tiếng chặn lại một kích đánh tới từ phía sau.
Tạ Hi mặt vô biểu cảm quay đầu lại, phía sau không biết khi nào nhiều hơn mấy tu sĩ mặc áo choàng đen, cả người nồng nặc sát khí, linh lực tím đen.
Rõ ràng như vậy! Còn lười che giấu linh lực của bản thân.
Tạ Hi ánh mắt u ám: "Ma tu."
Sở Ngư giật mình cảnh giác, nghiêng đầu nhìn lại, sau lưng không khỏi phát lạnh — Tạ Hi chú ý sai trọng điểm rồi.
WTF! Thiếu niên! Ngươi không nhìn thấy phía sau mấy người kia là hàng trăm Ma Trùng đỏ như máu sao!
Cái phó bản này rốt cuộc còn muốn đánh hay không?! Mới vừa xử lý một đám, lại tới thêm một đám, đời này nối tiếp đời sau, mãi mãi không hết?!
Ma tu đối diện phát ra tiếng cười nhạo trầm thấp, như khinh thường đáp lại Tạ Hi. Tạ Hi sắc mặt không đổi, bình tĩnh mà nhìn đám Ma Trùng, "Ngự Thú tông."
Ba năm trước, kẻ dẫn động thủy quỷ tác loạn ở Thanh Hà trấn cũng là người của Ngự Thú tông. Lúc ấy Sở Ngư còn không rõ mấy ma tu đó ngàn dặm xa xôi chạy tới Tiêu Hà làm gì, hiện giờ vừa thấy, đại khái chính là vì Ma Trùng.
Ma Trùng đẻ trứng và lớn lên ở trong linh mạch. Một khi trứng được đặt vào nơi đó, sẽ gắt gao cắm rễ ở linh mạch. Trừ phi đem đoạn linh mạch kia rút đi, căn bản không có khả năng di chuyển trứng trùng. Nhưng rút đoạn linh mạch kia ra sẽ khiến phạm vi ngàn dặm của nơi này mất đi sinh khí, không còn một ngọn cỏ, sinh vật. Huống hồ tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ không thể rút ra linh mạch.
Chỉ sợ Ngự Thú tông đã không biết từ nơi nào nắm được tin tức của trứng Ma Trùng, ba năm trước phái người tới che chở. Chúng không phái tu sĩ Nguyên Anh kỳ tới tám phần cũng là sợ khi rút linh mạch ra sẽ gây nên động tĩnh quá lớn, không thể trốn ra khỏi Tiêu Hà. Thế nhưng hiện tại chính ma giao tranh, đột nhiên thiếu đi một ma tu Nguyên Anh kỳ cũng không đáng chú ý.
Nhưng ngay cả như vậy, đối diện họ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, sáu Trúc Cơ hậu kỳ, còn có mấy trăm con Ma Trùng cuồng bạo. Một mình Tạ Hi căn bản không nào thể đối phó.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chịu chết?
Sở Ngư khôi phục một chút sức lực, hơi thở hổn hển, "Sư đệ, buông ta ra."
Đứa nhỏ này thế mà cũng không sợ hắn thiếu không khí, ôm chặt như vậy.
Tạ Hi ánh mắt chớp động: "Không!"
Sở Ngư bất đắc dĩ: "Ta không có việc gì."
Tạ Hi an tĩnh mà nhìn phía đối diện, giả vờ không nghe thấy.
=□=!!! Nhãi con này cư nhiên không nghe lời!
Đám người đối diện bị làm lơ tức khắc đen mặt: "Hai đại nam nhân nói lắm thế làm cái gì! Chết đến nơi rồi còn không biết!"
Ma Trùng đỏ như máu, tiếng đập cánh ong ong bay tới.
Tạ Hi trầm mặt, nhanh nhẹn đổi Tầm Sanh sang Đoạn Tuyết. Đoạn Tuyết chuẩn bị chém tới, bên cạnh đột ngột hiện ra một đạo kiếm quang. Năm đệ tử Thiên Uyên môn mặc y phục bất đồng, cầm kiếm vọt tới.
Tống Kinh Nghĩa dẫn đầu, cầm bội kiếm đứng trước bọn họ. Gã thuộc linh lực hệ kim, lực sát thương uy mãnh, nhưng mà một kiếm chém đi, lại chỉ nghe được tiếng kim loại va chạm "Keng" một tiếng.
Kiếm của gã văng ra.
Tống Kinh Nghĩa xoay người đứng ở trên thân kiếm, sắc mặt không khỏi có chút khó coi. Những Ma Trùng đỏ như máu này, rõ ràng so với đám màu đen lúc trước lợi hại hơn nhiều.
Tu sĩ Kim Đan kỳ kia thấy đột nhiên lao ra thêm mấy người, khàn khàn mà cười nhẹ, "Thiên Uyên môn?"
Tống Kinh Nghĩa lạnh mặt ngẩng đầu: "Đúng. Loại tà ma ngoại đạo các ngươi dám công khai xuất hiện ở địa bàn của chính đạo, quả thực là tìm chết!"
Tu sĩ Kim Đan kia ngạc nhiên chớp mắt một cái, bỗng nhiên bật cười.
"Không tồi, không tồi, rất có dũng khí! Ta thật muốn nhìn đến tột cùng là các ngươi giết sạch mấy thứ phế phẩm này, hay là chúng nó ăn các ngươi?"
Dứt lời, đàn Ma Trùng nguyên bản đang trì trệ đứng yên lại bắt đầu xao động. Tống Kinh Nghĩa sắc mặt khẽ biến, cố nén sợ hãi, quay đầu lại rống to: "Sở Ngư! Ngươi còn đợi cái gì, dùng chiêu vừa rồi đi!"
......Huynh đệ, hoá ra tự tin của ngươi là ở trên người ta à?
Sở Ngư khóe miệng run rẩy một chút: "Linh lực của ta đã khô kiệt."
Tuy rằng Tạ Hi vẫn luôn vận chuyển linh lực cho hắn, nhưng linh lực chảy nhỏ giọt kia căn bản không đủ để hắn sử dụng sát chiêu vừa rồi.
Một đệ tử khác kinh hoàng nói: "Sở Ngư! Ngươi là muốn hại chết chúng ta!"
Sở Ngư liền xem thường đến lười liếc mắt.
Khó trách nguyên chủ cũng lười giao tiếp cùng những người này, não tàn là bệnh dễ lây lan.
Ma Trùng nháy lao lên, Tạ Hi lạnh lùng quét mắt nhìn Đại đệ tử các phong khác, vung lên Đoạn Tuyết. Lưỡi kiếm mang theo linh lực hệ hỏa đánh vào Ma Trùng ở giữa không trung. Trong thoáng chốc đó, một Ma Trùng thân đỏ rơi xuống.
Người Ngự Thú tông sắc mặt đồng loạt thay đổi: "Sao có thể!"
Sở Ngư cả người mềm nhũn, không thể động đậy mà dựa vào trong ngực Tạ Hi, trong lòng hắn đột nhiên có chút kiêu ngạo. Không có khả năng? Đây chính là kỹ năng đặc biệt của nam chính, là hào quang nhân vật chính đó ~
Tạ Hi im lặng không nói, kiếm chém ngang qua, lại có một mảnh Ma Trùng rơi xuống như mưa. Lúc này, chỉ cần mấy người Tống Kinh Nghĩa phối hợp một chút, giải quyết đám Ma Trùng này cũng không phải vấn đề.
Tống Kinh Nghĩa sắc mặt âm tình bất định, nhìn chằm chằm người mà gã vẫn luôn cho là "Tiểu sư đệ Luyện Khí kỳ của Viễn Trần phong" một lúc lâu, rồi nhìn tu sĩ Kim Đan kỳ cùng đồng bọn đối diện, cắn chặt răng, quyết đoán hạ lệnh: "Rút lui!"
Một loạt các đệ tử khác đều sửng sốt: "Nhưng mà, Sở sư huynh cùng vị tiểu sư đệ kia......"
"Rút!"
Tống Kinh Nghĩa lạnh giọng ngắt lời bọn họ, không chút do dự lập tức ngự kiếm rời đi. Những người khác do dự trong chốc lát, quay đầu lại nhìn Tạ Hi một mình chiến đấu, cân nhắc lợi, hại; vẫn là rời đi.
Người của Ngự Thú tông đương nhiên không có khả năng cho bọn họ dễ dàng rời đi, tu sĩ Kim Đan vung tay lên, sáu người còn lại liền ăn ý mà đuổi theo.
Cứ giết một đám, từ phía sau tu sĩ Kim Đam kỳ kia lại bay ra một đám. Trên trán Tạ Hi toát ra một tầng mồ hôi mỏng, kiếm khí cùng linh lực đã không bằng lúc đầu.
Nhìn thì giống như y đang rất nhẹ nhàng tiêu sái vung kiếm chém Ma Trùng, kỳ thật mỗi nhát kiếm đều tiêu hao rất nhiều linh lực. Huống chi y còn vừa vận chuyển linh lực cho Sở Ngư.
Y vốn không duy trì tình huống này được bao lâu.
Cố tình Tống Kinh Nghĩa lại mang người chạy đi mất.
Sở Ngư đè xuống tức giận, suy nghĩ một lúc lâu, hoãn thanh nói: "Sư đệ, ta đếm đến ba, thu hồi Tầm Sanh cùng Đoạn Tuyết."
Tạ Hi ngẩn ra, không hỏi cái gì, gật gật đầu.
"Một."
Ma Trùng tới gần, hung hăng một ngụm cắn tới. Tạ Hi ôm Sở Ngư tránh không kịp, trên cánh tay bị Ma Trùng cắn trào ra máu.
"Hai."
Tu sĩ Kim Đan đối diện nhíu nhíu mày, tựa hồ cảm thấy Ma Trùng động tác quá chậm, ngự kiếm bay tới.
"Ba!"
Ánh thuỷ cùng sắc hỏa nháy mắt biến mất, Tạ Hi ôm Sở Ngư ngã vào giữa sông.
Tu sĩ Kim Đan bị một màn đột ngột này làm cho có chút hoang mang. Gã nhanh chóng hoàn hồn, cười lạnh một tiếng, vung tay, nước sông phía dưới ầm ầm quấy lên.
Sau một lúc lâu, gã vẫn chưa thấy được bóng người. Ánh mắt tu sĩ áo đen lạnh xuống, tự mình xuống nước tìm tòi một trận. Nguyên bản trên mặt gã còn treo nụ cười khinh thường liền hóa thành biểu cảm không thể tin tưởng.
Sở Ngư cùng Tạ Hi, biến mất.
__________________________________________
Dạo này mình khá bận việc nên lịch ra chap mới sẽ được đăng vào thứ hai mỗi tuần nha🥲🥲 nếu edit xong sớm thì mình vẫn sẽ đăng nha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT