Câu hỏi của Khúc Mịch không liên quan trực tiếp đến vụ án nhưng mỗi một câu đều đi thẳng vào sâu trong tâm hồn của Lưu Mục Sâm. Cậu ta hạ quyết tâm dùng im lặng để đối kháng, nhưng không trả lời không có nghĩa suy nghĩ không dừng lại.

Theo câu hỏi của Khúc Mịch Lưu Mục Sâm chìm vào hồi ức, cậu ta nhớ lại ngày biết mình có bố ruột khác. Đó là lúc cậu ta lên lớp năm, vô tình nghe được mẹ và bố dượng nói chuyện, mới biết mình không phải con ruột của bố, em trai mới là con ruột. Bố dượng nói muốn kể cho cậu nghe việc này nhưng mẹ kiên quyết phản đối, đó là lần đầu tiên hai người họ cãi nhau. Thì ra bố dượng không hề coi cậu như con ruột, vậy có phải ông ta muốn đẩy cậu về chỗ bố ruột không?

Kể từ ngày hôm đó, cậu ta bắt đầu quan sát từng hành động và ánh mắt của bố dượng, dần dần cậu ta bố dượng càng ngày càng đối xử khác với cậu ta. Bố dượng thường cho em trai ngồi trên vai, mỗi khi tức giận sẽ đánh mông nó nhưng rồi lại lén đi hút thuốc, cậu ta biết bố dượng vì đau lòng và hối hận. Ngoài ra bố dượng còn kiểm tra bài tập về nhà của em trai, ký tên lên đó, thậm chí là tranh thủ thời gian đi họp phụ huynh cho em trai.

Mà ông ta trước giờ chưa từng đối xử với cậu như vậy, dù cậu làm sai chuyện gì, ông ta đều vô cùng bình tĩnh và hiền lành. Dù sao cũng không phải con ruột, cần gì phải tức giận chứ?

Khoảng thời gian dậy thì, Lưu Mục Sâm thường xuyên thử thái độ của bố dượng, nhưng kết quả khiến cậu ta vô cùng thất vọng, chỉ có mẹ lo lắng đến mức gầy rõ.

Từ lúc ấy, Lưu Mục Sâm trở nên ít nói hơn. Cậu ta bắt đầu chú ý đến mọi tin tức của bố ruột mình nhưng lại từ chối gặp ông ta, cậu không biết tại sao bản thân lại mâu thuẫn đến vậy.

"Từ khi nào thì cậu phát hiện mình thích con trai?" Thấy Lưu Mục Sâm không trả lời, Khúc Mịch lại hỏi vấn đề khác.

Đúng vậy, từ khi nào thì cậu ta bắt đầu thích con trai nhỉ? Có lẽ ngay từ đầu cậu ta đã thích con trai, chẳng qua đến sau này mới phát hiện mà thôi.

Lên cấp hai, con trai thường hay tụ tập lại thảo luận về con gái. Bọn họ hay hỏi ngực ai lớn hơn, còn thắc mắc kinh nguyệt là gì, thậm chí còn so sánh phần dưới của nhau. Cậu chưa bao giờ tham gia, có khi còn thấy ghê tởm.

Mãi đến một ngày mấy thằng bạn chặn cậu trong WC, thò tay vào quần cậu, cậu thế mà có cảm giác như điện giật.

Lưu Mục Sâm thầm khinh thường bản thân vì lại đi thích việc bạn nam trêu chọc mình. Đúng, là thích! Chính là cảm giác luôn muốn nhìn người ta nhưng lại không dám đối diện, muốn đối phương chú ý tới nhưng khi bị chú ý thì tim lại đập thình thịch.

Lưu Mục Sâm biết thế là không bình thường, thậm chí cảm thấy mình là hóa thân của tội ác. Sâu trong nội tâm cậu ta khinh thường con người đó nhưng cậu ta lại không dám kể với ai. Cậu ta thử thích con gái, truyền giấy cho bạn ngồi cùng bàn, thậm chí còn lén hôn người ta nhưng không có cảm giác gì cả. Cậu ta biết mình hết cứu rồi, tất cả mọi người đều bỏ mặc cậu ta, kể cả ông trời.

Sau này lên cấp ba, nhờ internet cậu ta mới biết ngoài kia có rất nhiều người giống mình. Sau này, cậu ta nhờ chơi game mà quen Đường Bộ. Cậu ta cảm thấy mình đã tìm thấy tình yêu đích thực rồi, nhưng cậu ta không biết Đường Bộ nghĩ gì, càng không dám thổ lộ tình cảm. Nhưng điều cậu ta không ngờ là...

Nhớ lại cảnh ngày đó, cậu ta có cảm giác toàn thân như bị nghiền nát vậy.

"Đường Bộ yêu Hàn Lãnh, không, phải nói là cậu ta yêu bố cậu!"

Bị Khúc Mịch đâm trúng nhược điểm, Lưu Mục Sâm bắt đầu kích động, cuối cùng cũng lên tiếng: "Anh nói lung tung, đó chỉ là quy tắc ngầm của những kẻ có quyền lực. Tôi biết Đường Bộ muốn trở thành diễn viên, muốn có giải thưởng quốc tế. Người đàn ông kia chỉ đang lợi dụng tâm lý của Đường Bộ thôi!"

"Không, cậu di truyền gen của bố cậu, ít nhất là trong xu hướng tình dục bố con cậu giống nhau."

"Không, tôi không di truyền gen của ông ta, tôi và ông ta không có quan hệ gì cả!" Lưu Mục Sâm gào lên, "Ông ta không xứng làm bố, thậm chí không xứng làm con người!"



"Thế nên cậu đã giết ông ta!" Khúc Mịch khẳng định.

Sắc mặt Lưu Mục Sâm lập tức trở nên trắng bệch, môi run rẩy, đang định nói gì đó thì cửa phòng thẩm vấn mở.

"Cậu không thể ép cung!" Lưu Hà xông vào, "Đây là luật sư tôi mới mời đến, vì con trai tôi chưa đầy mười tám tuổi nên tôi yêu cầu có mặt luật sư ở đây, đồng thời, chúng tôi đề nghị nộp tiền bảo lãnh cho con trai tôi."

Thấy mẹ xông vào, Lưu Mục Sâm sực tỉnh.

"Luật sư tới đúng lúc lắm, tôi có mấy câu hỏi cần hỏi đương sự của ông nhưng cậu ta từ chối trả lời. Tôi nghĩ thái độ này không có lợi gì cho cậu ta cả." Khúc Mịch nhếch mép.

Luật sư là một người đàn ông trung niên, ông ta nghe Khúc Mịch nói chuyện với Lưu Hà một lúc. Lúc này Lưu Hà nói với con trai: "Cảnh sát hỏi gì con cứ trả lời đúng sự thật là được, đừng sợ."

Thấy đã đạt được sự thống nhất, Khúc Mịch mời Lưu Hà ra ngoài, luật sư có thể ở lại dự thính.

"Theo chứng cứ cho thấy, ngày 4 cậu gặp Hàn Lãnh ở nhà Đường Bộ, hơn nữa còn xảy ra tranh chấp với ông ta." Khúc Mịch thuật lại.

Lưu Mục Sâm nhìn luật sư, sau đó gật đầu: "Đúng là ngày 4 tôi có gặp Hàn Lãnh, nhưng giữa chúng tôi không hề xảy ra tranh chấp. Ông ta nói mình uống say, không hề biết đã xảy ra chuyện gì. Ông ta còn nói khó khăn lắm mới gặp được tôi, muốn nói chuyện với tôi. Tôi biết ông ta lại muốn nói mấy lời sáo rỗng, tôi hoàn toàn không muốn nghe. Tôi chỉ nói nếu muốn tốt cho tôi thì tránh xa Đường Bộ ra. Nói xong câu này tôi liền bỏ đi, từ đó không còn gặp lại ông ta nữa."



"Thế hôm cảnh sát đến nhà Đường Bộ, tại sao cậu lại chạy trốn?"

"Tôi không muốn để cảnh sát biết chuyện hôm đấy, thứ nhất là sẽ ảnh hưởng đến Đường Bộ, thứ hai tôi sợ cảnh sát nghi ngờ mình là hung thủ giết người, dù sao tôi cũng hận ông ta đến vậy."

"Nếu thế, tại sao cậu còn đến nhà Đường Bộ?"

Cậu ta do dự vài giây: "Tôi muốn gặp cậu ấy nên mới lén đến, không ngờ lại bị bắt gặp."

"Đúng rồi, cậu hẹn Đường Bộ ngày 9 lên mạng chơi game, tại sao lại thất hứa?" Lưu Mục Sâm hẹn bạn đi xem phim sau 20 giờ, đây không thể thành lý do cậu ta thất hứa.

"Không có gì, đột nhiên không muốn chơi nữa thôi. Ban đầu tôi cũng chỉ thuận miệng nói nên không để ý lắm. Quan hệ giữa tôi và Đường Bộ trở nên xấu hổ như vậy, cần thời gian để điều chỉnh."

"Đường Bộ nói khi cậu ta về nhà nhà đã được dọn dẹp lại, ai làm thế?"

Lưu Mục Sâm chớp mắt vài cái: "Nói chung là tôi đi trước, có lẽ là Hàn Lãnh dọn dẹp."

"Tôi hỏi cậu tổng cộng năm vấn đề, hai vấn đề đầu tiên cậu trả lời rất nhanh, cũng không hề hoảng loạn. Nhưng ba vấn đề sau cậu phải chớp mắt suy nghĩ vài giây, nhất là vấn đề cuối cùng khiến cậu trả tay không kịp, đây là dấu hiệu của việc cậu nói dối. Tôi dám khẳng định ngày 4 chắc chắn còn xảy ra việc khác!"

Nghe Khúc Mịch nói vậy, luật sư vội chen ngang: "Cảnh sát, anh không thể dựa vào tưởng tượng của mình mà kết án thân chủ của tôi. Theo tôi được biết, pháp y đã chứng minh thời gian Hàn Lãnh tử vong vào khoảng 20 giờ đến 0 giờ ngày 9. Mà thân chủ của tôi trong thời gian đó có thể chứng minh mình không có mặt ở hiện trường. Cậu ấy không phải hung thủ giết người, mong anh không dùng thái độ nghi ngờ nói chuyện với thân chủ của tôi."

Khúc Mịch cũng đang nghi ngờ bằng chứng chứng minh Lưu Mục Sâm không có mặt ở hiện trường, anh vẫn không rõ trong đây có chỗ nào xảy ra sai sót.

Luật sư yêu cầu nộp tiền bảo lãnh cho Lưu Mục Sâm. Lục Li cùng đội đã trở về. Trong quá trình điều tra nhà thuê của Đường Bộ, anh phát hiện dây điện thoại trang trí bị đứt, nếu không cẩn thận lưu ý chắc chắn sẽ không nhận ra. Đường Bộ nói ngày 4 sau khi cậu ta về đã phát hiện nên đoán Lưu Mục Sâm ở nhà làm. Hơn nữa trên bệ điện thoại, anh còn phát hiện một dấu vân tay.

Lục Li cho Lưu Mục Sâm lăn tay, đưa đến khoa pháp chứng đối chiếu, kết quả quả nhiên đó là vân tay của cậu ta.

Khi nãy cậu ta còn khăng khăng nói mình không hề xảy ra tranh chấp với Hàn Lãnh, rõ ràng cậu ta đang nói dối!

Đối mặt với chứng cứ, Lưu Mục Sâm chỉ nói: "Xin lỗi, bình thường tôi học nhiều quá nên dễ bị mệt, không nhớ rõ, hơn nữa sự việc hôm đó khiến tôi quá sốc, tôi thật sự không nhớ gì cả."

Lý do vô cùng hợp lý, biết cậu ta nói dối cảnh sát cũng không làm gì được. Trong tay họ không có chứng cứ đủ thuyết phục, Lưu Mục Sâm lại chưa tròn mười tám tuổi, luật sư dễ dàng xử lý xong giấy tờ bảo lãnh cho cậu ta. Thấy Lưu Hà đưa Lưu Mục Sâm đi, Lục Li tức giận đập bàn một cái. Rõ ràng cậu ta là kẻ bị tình nghi, nhưng cảnh sát lại không làm gì cậu ta được. Đáng giận hơn nữa là cả Lưu Mục Sâm và Đường Bộ đều có chứng cứ chứng minh mình không có mặt ở hiện trường.

Khúc Mịch nhíu mày suy nghĩ. Điều tra đến bây giờ, bọn họ đã xác định được kẻ bị tình nghi nhưng cậu ta lại không có thời gian gây án. Chứng cứ chứng minh Lưu Mục Sâm không có mặt ở hiện trường rất thuyết phục, nhưng sơ hở cũng quá rõ ràng. Tại sao cậu ta lại làm như vậy? Đương nhiên là không muốn cảnh sát nghi ngờ mình. Nếu thế, lý do chỉ có một, đó là cậu ta chính là hung thủ.

Ngày 4, giết người, ngày 9, phát hiện thi thể, mặt bị hủy hoại, chứng cứ chứng minh không có mặt ở hiện trường... Tất cả mấu chốt ùa vào đầu Khúc Mịch, nhanh chóng xâu thành một sợi dây liền mạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play