Tuy Lưu Mục Sâm cũng có động cơ giết người nhưng cậu ta lại không có thời gian gây án. Lục Li tập trung sự chú ý về phía Lưu Hà, càng tiếp xúc với người phụ nữ này, anh càng cảm thấy bà ta không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.

Lục Li phát hiện từ ngày 7 đến ngày 9 bà ta xin nghỉ bệnh, điều này với một người sốt cao 39 độ vẫn kiên trì làm việc là rất không bình thường.

Hơn nữa theo lời kể của nữ đồng nghiệp, điều kiện kinh tế của gia đình Lưu Hà không quá tốt, nhất là trong khoảng thời gian gần đây, mẹ chồng bị bệnh, gia đình họ phải gánh tất cả tiền thuốc men, Lưu Mục Sâm thì sắp thi đại học, em trai cũng sắp lên cấp hai, rất nhiều chi phí cần chi trả.

"Lưu Hà có đi tìm Hàn Lãnh không?" Lục Li hỏi.

"Chị ấy làm gì mà đi?" Nữ đồng nghiệp lắc đầu, "Có điều sau khi nghe tôi khuyên, chị ấy có về nói chuyện với con trai, việc có nhận lại bố hay không chị ấy sẽ cho con trai quyết định. Nhưng tính tình thằng bé Mục Sâm kia thì càng quật cường hơn, nó nói nó sẽ không nhận người bố mười bảy năm qua không đến tìm mình."

"Ý bà là Lưu Hà đã nhắc đến Hàn Lãnh với con trai từ lâu?"

Đây là phát hiện mới, chứng minh ngay từ đầu Lưu Hà đã nói dối.

Nhưng biết Lưu Hà nói dối không quan trọng, quan trọng là tại sao bà ta lại nói dối? Bà ta muốn che giấu điều gì?

Lục Li lập tức hẹn gặp Lưu Hà. Lần này anh hỏi thẳng: "Tại sao bà lại nói dối? Bà rốt cuộc có bí mật gì không muốn cho người khác biết?"

"Tôi không nói dối. Đội trưởng Lục, cậu muốn nói gì thì phải có chứng cứ. Tôi không có thời gian tiếp cậu, tôi bận lắm." Lưu Hà không hề hoảng loạn, có thể thấy tâm lý bà ta rất vững.

"Bà đã kể với Lưu Mục Sâm chuyện của Hàn Lãnh từ lâu, tại sao bà lại nói dối?"

"Tôi không có." Lưu Hà phủ nhận ngay, "Tôi quả thật từng có suy nghĩ như vậy, nhưng tôi chưa từng nói. Tôi và Hàn Lãnh ly hôn mười lăm năm, trước giờ ông ta chưa từng đến thăm con mình, thế thì tại sao tôi phải giải thích với Mục Sâm? Chẳng lẽ bảo tôi nói với nó bố ruột con là đạo diễn nổi tiếng, ông ta có rất nhiều tiền, rất thành công, nhưng ông ta lại không thương con, bây giờ con phải đi nhờ vả ông ta sao? Xin lỗi, tôi không làm được!"

Bà ta đã nói như vậy, Lục Li cảm thấy không cần hỏi tiếp nữa. Nữ đồng nghiệp trông không giống nói dối, nhưng Lưu Hà lại nói thẳng thừng như vậy, nhất thời Lục Li không dám kết luận.

Đúng lúc này, diễn viên đóng thế Trần Cường mất tích đã được tìm thấy. Hắn chạy về quê, trốn trong một nhà khách. Ông chủ nhà khách thấy hắn thần bí, sau này thấy lệnh truy nã trên mạng thì mới biết hắn là kẻ bị tình nghi đang lẩn trốn nên lập tức báo cảnh sát.

Hắn lập tức bị áp giải về Nam Giang, nhưng lời khai của hắn lại khiến mọi người thất vọng.

"Đúng là tôi muốn giết Hàn Lãnh nhưng không ngờ lại hại người khác. Ai bảo Nguyễn Chỉ khăng khăng muốn ngừng quay, còn đến kiểm tra lại cảnh vừa diễn. Nếu không phải do cậu ta, Hàn Lãnh chắc chắn đã chết rồi." Trần Cường nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ông không cần hối hận, Hàn Lãnh chết rồi."

Nghe Lục Li nói, Trần Cường giật mình. Từ lúc Nguyễn Chỉ chết, cảnh sát kiểm tra hiện trường, nhận định đó là vụ án giết người, ông ta sợ quá dọn đồ trốn về quê. Ông ta không dám về nhà nên phải ra nhà khách, trong phòng ông ta một cái TV cũng không có, cả ngày ông ta đều ở trong phòng, cơm ăn cũng là cơm hộp nên không biết Hàn Lãnh đã bị giết.

Lục Li đưa tờ báo mới nhất cho Trần Cường xem, trên đó có đưa tin về vụ án của Hàn Lãnh, lúc này hắn mới tin.

"Ha ha ha, ai làm vậy? Tôi phải cảm ơn người đó cho đàng hoàng mới được!"

"Ông nói nghe xem tại sao lại muốn giết Hàn Lãnh, kế hoạch của ông là gì?"

Trần Cường không ngụy biện, không cần Lục Li lặp lại câu hỏi, ông ta đã thuật lại mọi việc.

Trần Cường có một người em trai cũng là thế thân võ thuật, lúc đóng phim của Hàn Lãnh, anh ta rơi từ trên cao xuống bị thương, khi đó chẳng qua chỉ bị gãy hai chân. Tất cả nhân viên trong đoàn làm phim đều được mua bảo hiểm, với tình hình của anh ta, công ty bảo hiểm đã bồi thường 100.000 tệ. Đoàn phim hủy hợp đồng lao động, sự việc đến đây vốn dĩ đã xử lý xong xuôi. Nhưng em trai ông ta về nhà nghỉ ngơi, hai mặt đột nhiên bị mù, đến kiểm tra thì bác sĩ phát hiện trong đầu anh ta có một cục huyết khối chèn ép thần kinh thị giác. Cục huyết khối này hình thành là do bị té ngã đợt trước, nhưng từ đây cách khi đó đã qua một tháng, công ty bảo hiểm nhất quyết không bồi thường, đoàn làm phim cũng mặc kệ.

Gia đình bỏ ra rất nhiều tiền để làm phẫu thuật cho em trai, không ngờ phẫu thuật thất bại, em trai chết ngay trên bàn mổ, mẹ già phẫn nộ mà ngã bệnh nặng. Em dâu để lại đứa con ba tuổi để đi theo người khác. Vợ Trần Cường ở nhà vừa phải chăm sóc mẹ già bị liệt, còn phải nuôi con của mình và em trai.

"Tôi định giả vờ xảy ra sự cố, cược tính mạng của mình để lấy chút tiền bảo hiểm, nhưng tôi thấy Hàn Lãnh ở phim trường vô cùng kiêu ngạo, không coi những thế thân võ thuật chúng tôi như con người, tôi lại nhớ đến em trai chết thảm của mình. Hôm đó chỉ vì tôi có một động tác không đúng mà bị ông ta mắng té tát. Tôi đột nhiên không muốn chết nữa, người đáng chết phải làm ông ta! Tôi cân nhắc xem phải lặng lẽ giết ông ta thế nào mà không để cảnh sát nghi ngờ mình. Vì vậy ngày nào tôi cũng chạy đến đoàn phim, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách. Tôi mang mối từ dưới quê lên thả trong khách sạn cho chúng ăn gỗ, ngoài ra nhân lúc phim trường không có ai buổi tối, tôi lại trèo lên nóc nhà thả mối trên đó, thậm chí còn bôi thêm mật ong dụ kiến. Nóc nhà không quá cao, tôi sợ ván gỗ rơi xuống không được hiệu quả như mong muốn nên đóng thêm ba cây đinh. Tất cả đều đúng như kế hoạch, chỉ tiếc sai người. Nhưng Hàn Lãnh đáng chết, ngay cả ông trời cũng không tha cho ông ta!"



Trần Cường không hề thấy mình sai, nghĩ đến em trai chết thảm cùng hoàn cảnh khó khăn của gia đình mình, ông ta chỉ hận không thể bâm thây Hàn Lãnh. Nhất là mấy ngày trốn trong nhà khách, hắn cảm thấy mình đúng là hèn nhát. Kẻ thù thì đang cơm ngon rượu say, được mọi người tung hô, còn hắn thì như chó nhà có tang. Tưởng tượng bản thân sau này phải sống như vậy, hắn thà chết cho dứt khoát. Dù cảnh sát không tìm được hắn, hắn cũng quyết định quay về Nam Giang, cùng chết với Hàn Lãnh.

"Ngày 9 anh ở đâu?" Lục Li biết Trần Cường không phải hung thủ giết Hàn Lãnh nhưng anh vẫn phải hỏi câu hỏi này.

"Tôi đã thừa nhận mình giết người rồi, mấy anh còn dong dài gì nữa?"

Trần Cường ôm tâm trạng chờ chết, ông ta không muốn cho bản thân thời gian hối hận, càng không dám nghĩ đến con thơ đang ở nhà. Lúc nhỏ hắn nghe ông nội kể có một người mù đi ngang nhà họ xin chút nước, ông nội hắn còn chiêu đãi người mù một bữa. Vì để cảm ơn ông nội, người mù đã xem bói cho nhà họ. Ông ta nói căn cơ nhà họ không vững, phải làm nhiều việc thiện, nếu không con cháu sẽ đột tử.

Bây giờ ngẫm lại, em trai và bản thân hắn không phải cũng giống đột tử sao? Hắn và em trai chết rồi, nhà họ Trần coi như không còn gì nữa. Tất cả đều là vận mệnh, không thể trốn tránh được.

"Tội phạm giết người cũng có tôn nghiêm, không thể tội gì cũng ôm vào người được." Lục Li thấy buồn thay Trần Cường, hắn thiếu hiểu biết về pháp luật, gặp chuyện bất công chỉ có thể dùng cách cực đoan để thể hiện sự phản kháng.

Nghe Lục Li nói, Trần Cường im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên bật khóc. Giờ phút này, chắc chắn ông ta đã hối hận, xã hội không hề đen tối, không hề bất công như ông ta nghĩ. Nếu trước đây có người nói câu tương tự với ông ta, có lẽ ông ta đã không cực đoan đến thế.

Khóc xong một trận, Trần Cường nói: "Sau khi về quê tôi luôn ở nhà khách, ngày 9 cũng ở đó."

Lục Li gật đầu, bảo đồng nghiệp dẫn ông ta đi. Cái chết của Hàn Lãnh không liên quan đến ông ta, thông qua cách giết người có thể thấy hung thủ đã lên kế hoạch từ lâu. Rốt cuộc ai đã giết Hàn Lãnh một cách tàn nhẫn đến vậy?

Rời khỏi phòng thẩm vấn, Lục Li thấy Khúc Mịch ngồi xem tài liệu, máy tính trước mặt là đoạn ghi hình Lưu Mục Sâm ra vào rạp chiếu phim.

Đột nhiên hai mắt Lục Li sáng ngời: "Chính là cái bóng này! Thảo nào tôi lại thấy quen, thì ra là cậu ta! Ban đầu tôi cứ tưởng mình quá quen với Lưu Mục Sâm nên bị ảo giác. Bây giờ mới nhớ ra, cái bóng tôi thấy ở nhà Đường Bộ chính là cậu ta! Đồn trưởng Khúc, anh có thấy trong tủ quần áo của Lưu Mục Sâm có cái áo bông không..."

"Trong tủ quần áo cậu ta có tổng cộng hai chiếc áo bông, một chiếc áo lông vũ." Khúc Mịch ngắt lời, "Một chiếc màu lục dài đến đầu gối, chiếc còn lại màu đen dài ngang eo. Áo lông vũ thì màu mận chín."

"Chính là cái áo màu lục!" Lục Li khẳng định.

Đường Bộ lập tức bị đưa về đội hình sự, khác với những lần trước, lần này cậu ta cảm nhận được bầu không khí nặng nề.

Điều này khiến một chàng trai chỉ mới hai mươi tuổi vừa thấp thỏm vừa căng thẳng. Cậu ta liên tục xoa tay, thỉnh thoảng lại nhìn camera trên tường như con nai trong trạng thái sợ hãi.

Cửa phòng thẩm vấn mở, Khúc Mịch bước vào. Đường Bộ ngẩng đầu thấy không phải Lục Li thì càng hoang mang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play