Đúng như dự đoán, Khúc Mịch trở thành đồn trưởng, tuy rằng ba mươi tuổi trở thành cán bộ không có gì lạ nhưng mới mấy tháng đã từ một cảnh sát nhân dân bình thường trở thành đồn trưởng, tốc độ này ai nghe nói cũng đều giật mình, nhưng không ai có ý kiến gì cả, năng lực và kinh nghiệm của Khúc Mịch rõ như ban ngày, vị trí đồn trưởng đồn công an đối với anh vẫn còn quá nhỏ bé.

Đội hình sự góp tiền lại mời Khúc Mịch một bữa chúc mừng anh. Anh chị em họ nhà họ Khúc gọi điện cho Thương Dĩ Nhu bắt Khúc Mịch chiêu đãi, bọn họ đã đặt bàn tiệc ở khách sạn để chúc mừng Khúc Mịch, đồng thời mượn cơ hội này để tụ họp. Lần trước bọn họ tụ tập đã là lúc Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu kết hôn.

Có điều lần này chưa chắc đông đủ, Khúc Ký đang ở đội đặc nhiệm, có thể nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào, không có chuyện quan trọng không thể xin nghỉ. Chú ba Khúc là tham mưu trưởng cũng rất bận, chú hai làm lâm nghiệp ở ngoài tỉnh, về cơ bản mỗi tháng sẽ về thăm bố mẹ một mình nên chức có thời gian.

Ở khách sạn lớn nhất Nam Giang, tại phòng lớn nhất, xung quanh bàn tròn có hai mươi cái ghế, đại gia đình họ Khúc ngồi vây quanh.

Chú ba Khúc và Khúc Ký quả nhiên không thể tới, Khúc Tuyên và mẹ cũng không có mặt. Mọi người ăn được một nửa, không ngờ chú ba lại xuất hiện.

Thương Dĩ Nhu mới chỉ gặp chú ba một lần vào hôm kết hôn nhưng đã có cảm giác tính cách lạnh lùng, ít nói, khó đoán của Khúc Mịch giống ông nhất.

Ăn uông xong xuôi, chú ba Khúc đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay mọi người đông đủ, con muốn tuyên bố một việc."

Bà nội Khúc nhíu mày. Hiểu con không ai bằng mẹ, hôm nay chú ba tới đã quá kỳ lạ, nhớ tới chuyện con dâu nói trước đây, bà đột nhiên co cảm giác gia đình họ gặp vấn đề.

"Con và Đổng Thiên Huệ đang làm thủ tục ly hôn, sau này cô ấy không còn là người nhà họ Khúc nữa." Câu này của Khúc Hoà Bình như tảng đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng tạo gợn sóng lớn.

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, mọi người đồng loạt nhìn ông nội Khúc. Mặt mũi ông nội Khúc tối sầm, ném mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn.

Khúc Khê vô cùng kinh ngạc, cô hoàn toàn không hay biết bố mẹ đang làm thủ tục ly hôn. Bố cô quanh năm ở trong quân ngũ, rất ít khi về nhà. Hồi nhỏ cô đi học, lớn rồi đi làm, cơ hội gặp bố ít đến đáng thương. Trong ấn tượng của cô, mẹ rất quan tâm bố, mà bố thì rất kiệm lời nhưng hầu như chuyện gì cũng nghe mẹ.

"Sao bây giờ tôi mới biết chuyện này hả?" Ông nội Khúc chất vấn.

Chú ba Khúc thản nhiên trả lời: "Con không cho họ nói, chuyện này nên để tự con nói với bố mẹ."

"Hay lắm!" Ông nội Khúc quát, ngay sau đó ông ném ly rượu qua đập ngay trán chú ba Khúc.

"Đừng doạ mấy đứa nhỏ, Tiểu Nhu còn đang mang thai." Bà nội Khúc thấy vậy vội khuyên.

Ông Khúc cố kiềm chế cơn giận, đứng dậy bỏ ra ngoài.

Bà nội Khúc lên tiếng: "Giải tán, ai về nhà nấy đi."

Vốn là một bữa tiệc chúc mừng, không ngờ xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng lại tan rã trong không vui.

Khúc Mịch lái xe chở gia đình mình về, mẹ Khúc quan tâm hỏi han Thương Dĩ Nhu: "Con không sao chứ? Ông nội con tuy có hơi nóng tính nhưng ông ấy chưa bao giờ nổi giận với các con đâu."

"Con không sao, con chỉ lo cho chú ba." Thương Dĩ Nhu lo lắng không phải không có lý do, nhìn ông nội khi đó chứ như muốn ăn thịt người vậy. Ông nội vừa bỏ đi, chú ba liền đuổi theo, chắc là đuổi đến tận nhà. Có mặt nhiều con cháu ông nội còn ra tay, về nhà không biết sẽ xử lý chú ba thế nào.

Bố Khúc nói: "Chú ba của con bị đánh quen rồi, không sao đâu, có điều việc lần này đúng là hơi phiền phức, có lẽ sẽ bị ảnh hưởng đến việc thăng chức."

Thương Dĩ Nhu không biết nhiều về quân đội, không rõ tại sao ly hôn lại ảnh hưởng đến thăng chức. Nghĩ theo hướng tốt thì là thím ba vì muốn đưa Khúc Tuyên đi du học lên mới lựa chọn làm thủ tục ly hôn. Nếu cả hai còn tình cảm, biết đâu vẫn sẽ quay lại.

Có điều không biết Khúc Khê nghĩ thế nào, cô ấy lúc đó có vẻ rất bất ngờ.

Về đến nhà, Thương Dĩ Nhu gọi điện cho Khúc Khê, Khúc Khê dường như vẫn ổn.

"Em không biết tại sao bố mẹ lại ly hôn, em chỉ biết đây là việc của họ. Em lớn rồi, Khúc Tuyên cũng đã mười tám, bọn họ không cần đắn đo gì nữa cả." Khúc Khê vừa tắm xong, vừa lau tóc vừa nói, "Cấp ba em đã ở ký túc xá của trường, lên đại học thì học ở nơi khác, đến khi đi làm tuy về Nam Giang nhưng cũng ở bên ngoài. Em không mấy để tâm đến gia đình, mãi đến khi bọn họ ly hôn em mới sực nhớ đến."

"Chắc là thím ba muốn đưa Khúc Tuyên đi du học, bậc làm cha làm mẹ ai cũng vì con cái mà không tiếc giá nào." Thương Dĩ Nhu biết bề ngoài Khúc Khê là cô gái cá tính nhưng thực ra cô ấy lại rất yếu đuối. Cô không muốn Khúc Khê thấy áy náy, việc bố mẹ ly hôn không thể trách Khúc Khê.

Khúc Khê ở đầu bên kia nghe vậy thì im lặng một lúc mới cười nói: "Nếu thế thì tốt quá! Cảm ơn chị dâu, em hiểu tấm lòng của chị."

Sau khi cúp máy, Khúc Khê đờ đẫn ngồi trên giường. Đột nhiên di động đổ chuông, cô lập tức cầm lên xem, nhưng đến khi thấy rõ dãy số cô lại hơi thất vọng.

"Có gì à?" Khúc Khê mệt mỏi hỏi.

Nghe giọng cô Mạnh Triết giật mình: "Không có gì, vốn định rủ em ra ngoài uống một ly, nhưng hình như em mệt rồi, thôi vậy."

"Uống rượu hả? Được." Không ngờ Khúc Khê lập tức đồng ý.

Hai tiếng sau, Khúc Mịch nhận được điện thoại Mạnh Triết báo Khúc Khê uống say nhưng lại không nói rõ địa chỉ, cậu lại không thể đưa cô về nhà mình. Khúc Mịch chỉ đành chạy đi đón, không lâu sau anh trở về.

"Khúc Khê đâu?" Thương Dĩ Nhu lo lắng hỏi.

"Không sao, chỉ uống hơi nhiều mà thôi. Con bé đó tửu lượng đã kém, uống nhiều là say khướt. Mạnh Triết ở lại chăm sóc nó, ngủ một giấc là không sao." Khúc Mịch thấy cả người mình toàn là mùi rượu nên vội đi tắm thay đồ.

Ra khỏi phòng tắm, Khúc Mịch mới nói tỉ mỉ tình hình cho Thương Dĩ Nhu. Thương Dĩ Nhu hơi ngạc nhiên vì lúc nói chuyện điện thoại, cô không nghĩ cô ấy lại mất khống chế đến vậy.

"Con bé có tâm sự, không, nói đúng hơn là tâm bệnh." Khúc Mịch khẳng định, "Xem ra vấn đề nhà chú ba tồn tại lâu rồi."

"Ý anh là chú ba với thím ba ly hôn thật, không phải để Khúc Tuyên đi du học?" Thương Dĩ Nhu vội hỏi.

Khúc Mịch không có kết luận: "Chuyện tình cảm không ai nói được, anh chỉ cảm thấy chú ba và thím ba không phải người có thể đi chung đường. Bao nhiêu năm qua chú ba vẫn luôn như vậy chắc là do chưa gặp được người phụ nữ khiến ông ấy trở nên bình dân hơn."

"A!" Thương Dĩ Nhu đột nhiên kêu lên, nhíu mày xoa bụng.

"Sao vậy?" Khúc Mịch hoảng sợ, vội chạy đến gần.

Thương Dĩ Nhu cười: "Không sao, chúng đang đá." Nói rồi cô kéo tay Khúc Mịch đặt lên bụng mình.

Đâu chỉ chơi đùa, cảm giác cứ như đánh nhau vậy. Không cần dùng tay, nhìn thôi cũng có thể thấy bụng Thương Dĩ Nhu đang bị mấy đứa trẻ đạp, có vài giây, Khúc Mịch thậm chí còn thấy một gót chân nhỏ in dấu ấn lên.

"Đúng là nghịch ngợm, không biết là đứa nào." Khúc Mịch cười nói, "Chờ nó chào đời, anh sẽ tét mông nó báo thù cho em."

"Đến lúc đó anh không nỡ đâu."

Bụng của Thương Dĩ Nhu mỗi lúc một lớn, buổi tối cô không thể nằm, phải ngủ ngồi cả đêm. Vì không thể nằm nên cô không được ngon giấc, chân bắt đầu sưng vù. Hơn nữa vì bụng to chèn ép dạ dày, cô chỉ ăn một chút là thấy nó, nhưng qua một lúc là lại thấy đói. Đến tối, cứ mỗi một giờ là cô phải đi WC, lần nào cũng phải gọi Khúc Mịch làm cô thấy rất có lỗi.

Mà khúc Mịch thì chỉ thấy đau lòng thay cô, mỗi tối chỉ cần Thương Dĩ Nhu nhúc nhích, anh liền lập tức mở mắt, còn bảo Thương Dĩ Nhu vất vả.

Công việc ở đồn công an khá nhàn hạ, hơn nữ cuối tuần sẽ có hai ngày nghỉ, mỗi lần có thời gian Khúc Mịch đều sẽ ở bên Thương Dĩ Nhu, hôm nào cũng xoa bóp chân cho cô, nửa đêm còn muốn xuống bếp, hơn nữa mỗi ngày một món khác nhau.

Thương Dĩ Nhu nói nếu nửa đêm đói thì tự cô đi hâm đồ ăn cũ là được nhưng anh nhất quyết không đồng ý.

Trừ việc cơ thể có chút vất vả, Thương Dĩ Nhu cảm thấy hạnh phúc chưa từng có. Cô thường hay nói chuyện với hai đứa bé trong bụng, chúng dường như nghe hiểu, thỉnh thoảng sẽ dùng hành động để đáp lại cô.

Vào tháng mười một, bụng của Thương Dĩ Nhu đã rất lớn. Cô bắt đầu chuẩn bị đồ dùng trong thời gian ở cữ, mẹ Khúc cũng vội học cách chăm sóc người ở cữ thế nào.

Khúc Tuyên theo mẹ đi du học, nghe đâu là vào một trường đại học rất tốt. Cuối năm có danh sách chuyển ngạch, chú ba nộp đơn xin. Khúc Khê vẫn tỏ ra không lo không nghĩ, càng ngày cô càng thân thiết với Mạnh Triết.

Nghe nói vì chuyện chú ba chuyển nghề ông nội Khúc nổi trận lôi đình, ngay cả bà nội cũng không khuyên được. Nguyện vọng lớn nhất cuộc đời của ông Khúc là mãi mãi làm quân nhân nhưng cuối cùng vì nhiều lý do mà phải lùi lại một bước. Ông có ba đứa con trai, trong đó chỉ có chú ba làm trong quân đội, đây là sự tự hào của ông. Không ngờ chú ba ở độ tuổi này, còn có không gian phát triển cực kỳ lớn lại chủ động xin chuyển nghề. Ông Khúc sao có thể không giận được?

Thương Dĩ Nhu cảm thấy chú ba có câu chuyện, lần này đột nhiên muốn chuyển nghề chắc chắn có nguyên nhân quan trọng, những người của thế hệ trước chắc biết gì đó nhưng tất cả đều ăn ý giữ im lặng, đám con cháu đương nhiên cũng không thể nhiều chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play