Tịch Hoan Nhi chủ động đến đội hình sự, nói rằng mình có thể chứng minh Lâm Húc không có mặt ở hiện trường. Nhưng lý do của Tịch Hoan Nhi lại có vô vàn kẽ hở, Lục Li cảm thấy đây chỉ là trò đùa của trẻ con mà thôi.
Ngay khi Thương Dĩ Nhu nói cô bé có quan hệ không bình thường với Lâm Húc thì chính cô ta đã tự nhận mình và Lâm Húc có quan hệ thể xác.
Điều này khiến mọi người như bị sét đánh. Năm nay Tịch Hoan Nhi mới 15 tuổi, Lâm Húc 48, hơn kém nhau 33 tuổi, nói không chừng Lâm Húc còn lớn tuổi hơn bố của Tịch Hoan Nhi. Tên Lâm Húc kia đúng là biến thái, ngay cả trẻ vị thành niên cũng không buông tha.
"Mấy chú đừng có suy nghĩ bậy bạ, giữa bọn cháu là tình yêu, tình yêu không phân biệt tuổi tác." Tịch Hoan Nhi khăng khăng.
Lục Li nhíu mày: "Cháu là trẻ vị thành niên, việc này nếu tình tiết nghiêm trọng sẽ phải chịu phạt đấy."
"Chú à, chú mau đi bắt hung thủ giết người đi, quan tâm chuyện của cháu làm gì. Cháu nói rồi, giữa bọn cháu là tình yêu, tình yêu thuần khiết! Không có ai ép cháu cả, là cháu tự nguyện, hơn nữa còn là cháu chủ động. Cháu muốn trao tặng mọi thứ cho người cháu yêu, nhất là lần đầu tiên của cháu. Tuy sau này cháu sẽ quen bạn trai, sẽ kết hôn nhưng cháu không hối hận."
Trời ạ, đây là chuyện một thiếu nữ mười lăm tuổi làm à? Tâm lý của cô bé chắc chắn có vấn đề.
"Nếu không tin mấy chú có thể đi hỏi Lâm Húc, cháu còn biết trên mông thầy ấy có một vết bớt đấy."
Mọi người càng nghe càng không dám tin vào tai mình. Chẳng lẽ bọn họ già rồi, hay là kiến thức quá hạn hẹp, không biết thế giới bên ngoài đã phát triển đến mức nào? Thời đại này con gái ai cũng dám nói, dám làm, dám điên cuồng như vậy sao?
Đứng từ góc độ của người làm mẹ, Thương Dĩ Nhu không thể chấp nhận. Cô thật sự muốn hỏi nền giáo dục của đất nước bị sao mà để một cô bé 15 tuổi xảy ra quan hệ xác thịt với thầy mình 48 tuổi? Là một phụ huynh tương lai, chứng kiến những điều này, bỗng dưng cô chẳng muốn để con mình đến trường.
Lục Li lập tức thẩm vấn Lâm Húc lần nữa, thời điểm nghe đến cái tên Tịch Hoan Nhi, không chỉ sắc mặt thay đổi, ngay cả tay ông ta cũng bắt đầu run rẩy.
Làm giáo dục bao nhiêu năm, ông ta nhạy bén nhận ra sự việc đã bại lộ. Ngày mà ông ta sợ cuối cùng cũng đến, ông ta sẽ bị nhà trường đuổi việc, vợ ly hôn, con trai cắt đứt quan hệ với mình. Hình tượng người thầy ông ta duy trì những năm qua đã hủy hoại, ông ta sẽ bị cả thế giới phỉ báng.
Đột nhiên ông ta có cảm giác cả thế giới sụp đổ, bản thân không thể hít thở. Ông ta há to miệng muốn hô hấp nhưng lại không làm được gì. Thấy tình hình không ổn, Lục Li vội gọi điện cho xe cứu thương.
Thương Dĩ Nhu vào trong, tìm đi tìm lại trong quần áo ông ta mặc, cuối cùng tìm được bình thuốc xịt hen suyễn, cô xịt vào miệng Lâm Húc vài cái, ông ta lập tức đỡ hơn, đã có thể hít thở bình thường.
Một lúc sau xe cứu thương tới. Bác sĩ hỏi bệnh sử của Lâm Húc, sau đó xem bình thường Thương Dĩ Nhu xịt cho ông ta, nói rằng tình hình của bệnh nhân tạm thời đã ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng để chắc chắn thì vẫn phải đưa ông ta về bệnh viện theo dõi.
Mạnh Triết đi cùng, Lâm Húc mắc bệnh suyễn, có điều không ảnh hưởng mấy đến cuộc sống bình thường, chẳng qua hôm nay đột nhiên phát bệnh nặng, may mà ông ta có mang thuốc trên người, Thương Dĩ Nhu lại có phán đoán chính xác.
Nhân lúc vợ con chưa tới, trong phong bệnh cũng không có người ngoài, Lâm Húc thừa nhận mọi việc với Mạnh Triết.
"Đồng chí cảnh sát, tuy không giết người nhưng tôi cũng đã phạm tôi. Tôi muốn nhờ cậu giữ bí mật thay tôi, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với Tịch Hoan Nhi, đồng thời bồi thường kinh tế cho cô bé. Tôi cầu xin cậu, nếu việc này lộ ra ngoài, tôi sẽ sống không bằng chết, tất cả đều sẽ bị hủy hoại mất." Lâm Húc thậm chí muốn quỳ lạy Mạnh Triết, ông ta biết bản thân bây giờ trừ quỳ xuống sám hối ra thì không còn cách gì.
"Tôi nghĩ chắc ông biết chuyện này liên quan đến pháp luật, nếu Tịch Hoan Nhi thật sự tự nguyện thì ông sẽ không bị cấu thành tội cưỡng hiếp hoặc buộc phải gánh vác trách nhiệm pháp luật. Tuy nhiên ông phải tiếp nhận thẩm phán đạo đức. Sự thật không thể bị che giấu, việc này không phải tôi muốn giấu giếm thay ông là giấu được. Hiệu phó Lâm, bây giờ ông mới biết sợ hãi hối hận sao? Thời điểm ông đùa giỡn một cô bé vị thành niên, thời điểm nghe cô bé gọi mình là thầy, ông từng có suy nghĩ dừng lại chưa? Cô bé nhỏ hơn con trai ông mười tuổi, nếu ngày nào đó con trai ông dẫn một bạn gái như vậy về nhà, ông có nổi trận lôi đình không? Tôi chỉ tặng ông một câu, không phải ông chưa gặp báo ứng đâu, chẳng qua thời điểm chưa tới!"
Mạnh Triết vừa nói hết câu, ngoài cửa bỗng truyền tới một giọng nói run rẩy: "Lâm Húc, hai người đang nói gì vậy?"
Lâm Húc giật mình nhìn về phía cửa, là con trai đỡ vợ tôi. Trên khuôn mặt họ tràn ngập sự phẫn nộ, xấu hổ, không dám tin, khinh thường, tủi nhục và thù hận.
Xem ra báo ứng tới rồi!
Mạnh Triết rời khỏi phòng bệnh, nếu Lâm Húc có chứng cứ không có mặt ở hiện trường, vậy thì công việc điều tra của cậu cũng kết thúc. Còn về việc ông ta xử lý mớ rối rắm này thế nào thì đó là chuyện của ông ta
Nhưng Mạnh Triết chưa về đội hình sự thì lại nhận được điện thoại của Lục Li, nói rằng có người muốn nhảy lầu ở bệnh viện Nhân Dân số 1, bảo cậu lập tức quay lại hành động với những đồng nghiệp khác.
Bệnh viện Nhân Dân số 1 không phải bệnh viện Lâm Húc đang nằm sao? Đến khi Mạnh Triết vòng lại, dưới sảnh bệnh viện đã đầy người.
Mạnh Triết ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện có một người đàn ông đứng trên sân thượng. Tuy tòa nhà cao mười tầng nhưng cậu vẫn nhận ra người đàn ông kia chính là Lâm Húc.
Lúc này ông ta đang đứng bên lan can sân thượng, đưa lưng về phía mọi người. Đứng đối diện ông ta chính là con trai Lâm Hạo Thiên. Có vẻ như ông ta muốn tự sát, con trai đang cố gắng khuyên ông ta.
Bỗng có một người chạy tới đại sảnh, bà ta thở hổn hển, vừa thấy Mạnh Triết cứ như thấy cọng rơm cứu mạng.
"Cảnh sát Mạnh, cậu cứu Lâm Húc đi, ông ta muốn nhảy lầu!" Nói xong, bà ta liền ngất xỉu.