Cuối cùng Khúc Mịch cũng tỉnh, anh đã ngủ một giấc mười mấy tiếng đồng hồ. Thấy anh mở mắt, Thương Dĩ Nhu mới yên tâm, cô vội chạy đi gọi điện cho gia đình.
"Bác sĩ nói có thể về nhà nghỉ ngơi, uống thuốc kháng viêm ba ngày một lần là được. Hai đứa lái xe về đi, đồ ăn chuẩn bị xong rồi." Mẹ Khúc đã liên lạc với bác sĩ, nếu không sao bà có thể yên tâm về nhà chờ.
Thương Dĩ Nhu vừa buông điện thoại, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng bụng Khúc Mịch kêu rột rột.
"Mau về nhà thôi, bụng anh kháng nghị rồi kìa." Thương Dĩ Nhu bật cười.
Nhưng Khúc Mịch lại ăn vạ trên giường không chịu dậy, còn kéo Thương Dĩ Nhu cũng nằm xuống: "Tâm sự một lát đi rồi về, lâu rồi chúng ta không gặp nhau."
"Lâu rồi? Không phải chỉ mới hơn một tuần thôi sao?" Thương Dĩ Nhu trừng mắt, "Em có em bé rồi, sau này trong lòng anh em chỉ đứng thứ hai thôi."
Khúc Mịch nghe vậy thì nhíu mày.
Thương Dĩ Nhu nhẹ nhàng đặt tay anh lên bụng mình: "Ngốc, không hiểu à? Anh sắp làm bố rồi đấy."
Khúc Mịch run rẩy, tay anh không dám dùng sức, còn dựa vào bụng Thương Dĩ Nhu lắng nghe.
"Mới hơn hai tháng thì nghe được gì?" Thương Dĩ Nhu bị hành động như con nít của anh chọc cười.
"Sao lại không nghe được? Anh thấy nó như cá con đang thổi bong bóng kìa." Khúc Mịch hào hứng lắng nghe một lát rồi ngẩng đầu nói, "Bà xã, khi nãy em nói sai rồi. Có con trong lòng anh em vẫn đứng thứ nhất, nếu nó không nghe lời anh sẽ đét mông nó."
Dứt lời anh cười hì hì.
Trời ạ, sao chớp mắt IQ bỗng về 0 vậy? Thương Dĩ Nhu thấy có y tá ở cửa nhìn, vô cùng xấu hổ.
"Dậy về nhà thôi, bố mẹ đang chờ chúng ta đấy." Thương Dĩ Nhu đẩy đầu anh ra, xuống giường.
Khúc Mịch vội đỡ cô: "Em chậm chút, sau này làm gì cũng phải nhẹ nhàng mới được."
"Không cần căng thẳng thế đâu, em chẳng có cảm giác gì, thỉnh thoảng em còn quên mình đang có thai kìa." Thời điểm Thương Dĩ Nhu phát hiện mình mang thai là lúc Khúc Mịch bị thương, sau đó anh bay sang Toronto. Trong tim cô toàn là hình bóng của Khúc Mịch, nào còn tâm trí nghĩ đến việc mình đang mang thai?
Hơn nữa đứa bé trong bụng có vẻ rất nghe lời, nó biết bố mẹ đang có việc quan trọng phải làm nên không hề làm phiền mẹ. Cũng vì không có bất ổn nên Thương Dĩ Nhu hoàn toàn không có cảm giác mang thai.
Bây giờ nghĩ lại Thương Dĩ Nhu cũng thắc mắc. Trong bụng của mình thật sự đang cất chứa một sinh mệnh sao?
Khúc Mịch buông cánh tay Thương Dĩ Nhu ra, nhìn cô đi phía trước, hai mắt cứ dõi theo, tim đập thình thịch. Cuối cùng anh quyết định đuổi theo đỡ cô, cảm thấy thế này mới chắc chắn.
Lúc hai người về nhà, mẹ Khúc đang chờ bên cửa sổ. Thấy họ xuống taxi, bà liền cùng bố Khúc chạy ra đón.
"Con biết rồi à?" Nhìn thái độ của con trai, mẹ Khúc đoán Thương Dĩ Nhu đã nói cho Khúc Mịch biết.
Khúc Mịch gật đầu: "Mẹ, mang thai có nguy hiểm gì không? Có cần nằm trên giường suốt không?"
"Nằm trên giường cái gì? Ngày xưa lúc mang thai con mẹ còn làm việc trong rừng, trước một tuần sinh mới nghỉ ngơi, trước một giờ sinh mới đến bệnh viện. Lúc bố con chạy đến bệnh viện con đã chào đời rồi." Mẹ Khúc cười nói, "Khi mang thai cần đi lại nhiều, lúc sinh mới không gặp khó khăn, không thể cứ nằm trên giường mãi, hơn nữa cũng không thể ăn quá nhiều đồ bổ, ăn nhiều rau dưa trái cây vào, sau này da của đứa bé mới đẹp. Mẹ nói hai đứa nghe..."
Nói tới đây, mẹ Khúc đỡ Thương Dĩ Nhu, liên tục truyền thụ kinh nghiệm. Miệng bà nói thế nhưng thực tế không phải như vậy. Chỉ cần Thương Dĩ Nhu muốn làm gì, bà đều ngăn cản, ngày nào cũng thay đổi thực đơn. Tủ lạnh thì chứa đầy thịt, cá, tôm, trái cây, mỗi tuần bà còn bồi bổ cho cô hải sâm hai lần, nghe đầu làm vậy sẽ tốt cho đứa bé.
"Nấu cho con ăn đấy." Mẹ Khúc đỡ Thương Dĩ Nhu ngồi xuống, gắp tôm cho cô, "Khúc Mịch, con lột vỏ tôm cho Tiểu Nhu đi."
"Mẹ, con là bệnh nhân đấy." Lần đầu Khúc Mịch làm nũng.