Lời Diêu Quyên nói khiến Thương Dĩ Nhu bắt đầu thích trẻ con, về nhà khi xem TV, vừa hay có chương trình của con nít. Khúc Mịch thấy vậy thì nhắc đến con của họ, còn khẳng định chúng sẽ vô cùng thông minh lanh lợi.
Nhưng đầu của Thương Dĩ Nhu lại tưởng tượng ra một hình ảnh không thể chấp nhận được, con của một chuyên gia tâm lý học tội phạm và pháp y không biết sẽ kỳ lạ biến thái thế nào.
"Hay là sinh một đứa thử xem?" Khúc Mịch đến gần.
"Sinh con sao có thể thử? Nếu không vừa ý thì anh bỏ nó à?" Thương Dĩ Nhu liếc xéo, "Dù có thế nào thì cũng là bảo bối của chúng ta, dù nó không thông minh, không đáng yêu cũng là người chúng ta yêu nhất. Nếu anh muốn con chúng ta phải thông minh lanh lợi đáng yêu thì không cần sinh nữa."
Khúc Mịch ngơ ngác, ngay giây sau, anh mừng rỡ nắm lấy vai Thương Dĩ Nhu, hào hứng kêu lên: "Tiểu Nhu, ý của em là chúng ta có thể sinh một đứa đúng không?"
"Tiền đề là dù đứa bé thế nào thì anh cũng phải thương nó." Thương Dĩ Nhu trịnh trọng nói.
"Em thật sự muốn có con rồi à? Tiểu Nhu, anh không hiểu sao chứ?"
"Ngốc! Nếu con di truyền hết từ anh thì chắc chắn cũng ngốc như vậy!" Thương Dĩ Nhu mắng.
"Hay quá!" Lúc này Khúc Mịch đã chắc chắn suy nghĩ của Thương Dĩ Nhu, vui mừng hoan hô.
Thương Dĩ Nhu sợ hãi vội che miệng anh lại, nhỡ bị hàng xóm xung quanh nghe thấy tưởng có chuyện gì thì sao? Có điều chỉ quyết định có con mà thôi, còn gì vui đến vậy?
Thấy Khúc Mịch thích trẻ con đến thế, Thương Dĩ Nhu không khỏi áy náy. Anh vì cô mà chủ động nói tạm thời chưa cần có con, thậm chí còn tự giác tránh thai, xem ra trong cuộc hôn nhân của họ, người trả giá nhiều hơn luôn là Khúc Mịch.
Buổi tối, Thương Dĩ Nhu chuyển hành lý của Khúc Mịch sang phòng dành cho khách.
Không phải muốn có con sao? Sao lại phải ở riêng?
"Ba ngày nữa mới tới giai đoạn rụng trứng, phải giữ thể lực để một phát ăn ngay." Thương Dĩ Nhu tươi cười đóng cửa lại, còn khóa trái cửa.
Trời ạ, còn có chuyện này?
Khúc Mịch đau khổ gõ cửa: "Tiểu Nhu, anh thấy từ từ có con cũng được. Chúng ta còn trẻ, nên tập trung vào sự nghiệp thì hơn."
"Anh bây giờ công việc còn không có gì sự nghiệp cái gì? Không ngủ được thì đi đọc sách đi, em thấy anh mới mua một chồng sách về mà." Thương Dĩ Nhu trả lời.
Khúc Mịch nghe vậy chỉ đành rầu rĩ về phòng, đêm dài không có việc gì làm, anh chỉ có thể đọc sách. Đống sách anh mới mua về toàn là những cuốn sách cần thiết cho kỳ thi tuyển công chức được yêu thích và bán chạy nhất. Hai nghề giảng viên đại học và cảnh sát hình sự anh không muốn thử lại nữa. Đời người ngắn ngủi, phải liên tục thử những điều mới để cuộc sống trọn vẹn hơn.
Còn nửa tháng nữa mới đến kỳ thi công chức nhưng anh thậm chí chưa đọc cuốn sách nào, hôm nay mới bắt đầu không biết kết quả sẽ ra sao.
Sáng hôm sau, Thương Dĩ Nhu tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành, nhưng Khúc Mịch thì ngược lại, anh cứ nhìn cô với ánh mắt oán trách.
Thương Dĩ Nhu không thèm nhìn anh, vui vẻ đi làm bữa sáng, nhưng chưa kịp ăn mấy miếng thì nhận được điện thoại của Lục Li.
Lại phát hiện một thi thể nữ trong một căn nhà cho thuê.
Xem ra bữa cơm này không ăn được nữa rồi, Thương Dĩ Nhu vội chạy tới hiện trường, từ xa đã thấy rất nhiều người vây quanh một căn nhà. Tuy đã có cảnh sát duy trì trật tự, giăng dây phong tỏa nhưng người dân vẫn không giải tán, ai nấy đều nhón chân duỗi đầu nhìn vào bên trong.
Thương Dĩ Nhu vừa tới gần thì nghe có người hét lên: "Mọi người nhìn đi, cô gái xinh đẹp này hình như là pháp y. Đúng là hiếm gặp, có khí chất hơn minh tinh không ngờ lại là pháp y?"
"Ai mà to gan đến vậy? Đàn ông phải như thế nào mới chinh phục được phụ nữ như vậy đây?"
"Hàng to xài tốt là chinh phục được phụ nữ à!"
Mọi người nghe vậy lập tức bật cười.
Lục Li đứng ở cửa nghe thấy không khỏi nhíu mày: "Trưởng khoa Thương, để tôi cho cấp dưới bắt hết họ, sỉ nhục nhân viên công vụ có thể bị phạt tù mấy tháng đấy."
"Thôi, việc chính quan trọng hơn. Ở đây là dưới quê, người dân ai cũng như vậy, nếu để truyền thông tìm được đề tài đưa tin, biết đâu lại nói cục công an chúng ta hống hách với dân thường nhưng lại bó tay với tội phạm giết người."
Thương Dĩ Nhu phát hiện bên cạnh có phóng viên, bọn họ không dám quay chụp, chỉ nhìn xung quanh, còn phỏng vấn người dân.
Đợi cô vào trong, Lục Li lập tức đóng cửa lại, đề phòng tình hình bên trong bị chụp lén. Chỉ cần ảnh chụp nạn nhân bị đăng lên mạng chắc chắn sẽ khiến mọi người hoang mang.
Thấy Lục Li có hành động như vậy, Thương Dĩ Nhu biết thi thể bên trong không đơn giản. Cùng lúc đó, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.
Quả nhiên ngay giây đầu tiên nhìn thấy thi thể, Thương Dĩ Nhu cũng phải nhíu mày. Thi thể bị dây thừng treo trên ghế, hai đầu gối trong tư thế quỳ, mặt hướng ra cửa, thoạt nhìn rất giống tư thế của Hà Văn lúc chết.
Truyện Cung ĐấuThương Dĩ Nhu đeo găng tay, bước qua nâng cổ nạn nhân lên, môi không bị khâu nhưng miệng đầy máu, còn có rất nhiều máu chảy xuống cổ, nhưng trên mặt cô ta không có vết thương rõ ràng, thế thì tại sao lại có nhiều máu như vậy?
Cô nghi ngờ mở miệng nạn nhân ra thì phát hiện bên trong không có lưỡi.
Lục LI đứng cạnh cũng nhìn thấy tình hình trong khoang miệng của nạn nhân, nhíu mày. Sau đó, Thương Dĩ Nhu lại phát hiện vết dao đâm trước ngực nạn nhân nhưng ở hiện trường không tìm được hung khí.
"Bước đầu nghi ngờ nguyên nhân tử vong là do bị đâm vào ngực dẫn đến mất máu quá nhiều. Căn cứ vào lượng máu và vị trí chảy máu tại hiện trường, có thể khẳng định nạn nhân bị trói bằng dây thừng sau khi bị đâm, rồi bị cắt lưỡi, kế đến là bị đánh gãy gân tay. Nạn nhân không thể kêu cứu, không thể bỏ trốn, cuối cùng tử vong do mất máu nhiều." Thương Dĩ Nhu kết luận.
Khoa pháp chứng đang thu thập bằng chứng, Vương Tịnh liên tục chụp ảnh vết máu. Vì đây là hiện trường đầu tiên nên mỗi một dấu vết nhỏ đều có thể phơi bày trình tự và phương thức hung thủ gây án.
"Ngoài ra thi thể đã xuất hiện hoen, cơ bắt đầu cứng, có thể suy đoán thời gian tử vong là từ 22 giờ đến 0 giờ đêm qua." Thương Dĩ Nhu bổ sung.
Lục Li đi thăm hỏi xung quanh, biết được người chết trong phòng tên Bạch Khiết, mới chuyển đến đây khoảng nửa năm, là nhân viên sale của một siêu thị. Được chủ nhà cung cấp bản sao căn cước, cảnh sát xác nhận thân phận nạn nhân, Bạch Khiết năm nay 28 tuổi, quê quán ở thị trấn Đại Oa thành phố Đông Lĩnh, trong nhà có em gái kém năm tuổi, năm nay là sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp.
Cảnh sát lập tức thông báo cho người nhà của Bạch Khiết, bảo họ nhanh chóng đến đội hình sự cục công an thành phố Nam Giang nhận dạng thi thể.
Ngoài ra trong lúc hỏi thăm, cảnh sát phát hiện bình thường Bạch Khiết không tiếp xúc với bất cứ ai, mỗi khi ra ngoài đều đeo khẩu trang, hơn nữa hàng xóm chưa từng thấy cô ta dẫn bạn bè về hay có bạn trai tới tìm.
Trong phòng thuê của Bạch Khiết không tìm thấy phương tiện giao thông, mà vị trí phòng thuê thì gần trạm xe buýt nên cảnh sát suy đoán Bạch Khiết đi xe buýt để đến siêu thị nơi làm việc.
Vương Thành đến trạm xe buýt điều thì phát hiện trạm dừng thứ tư của xe buýt số 9 là trung tâm thương mại lớn nằm ở hai tầng dưới lòng đất. Có lẽ Bạch Khiết là nhân viên ở đó.
Quả nhiên Vương Thành tìm được cái tên Bạch Khiết trong danh sách nhân viên của trung tâm thương mại, nhưng theo lời quản lý, Bạch Khiết đã bị sa thải một tuần trước, lý do là trộm đồ của siêu thị.
"Cô ấy làm việc ở đây bao lâu rồi? Cô ấy trộm thứ gì?" Vương Thành hỏi cặn kẽ.
Quản lý là một phụ nữ trung niên đeo kính có khuôn mặt nghiêm nghị: "Cô ta làm ở chỗ chúng tôi được hơn nửa năm, lúc đầu tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô ta, dù gì cô ta cũng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng. Nhưng cô ta không tập trung làm việc, lúc nào cũng không tập trung. Ngay tuần trước, cô ta bị phát hiện trộm đồ lót trong siêu thị nên bị sa thải theo quy định. Vì giá trị món đồ đó chưa đến 500 tệ, hơn nữa đã được thu hồi nên chúng tôi không báo cảnh sát."
"Chị có thể thuật lại quá trình cô ấy bị phát hiện không?"
"Tất cả sản phẩm trong siêu thị của chúng tôi đều có mã vạch, chỉ cần đi qua máy rà quét là sẽ kêu to. Theo quy định, nhân viên khi tan làm sẽ được quét toàn thân và túi xách. Nhưng lâu dần, đều là đồng nghiệp, siêu thị cũng không mất đồ nên việc kiểm tra này bị lơi lỏng. Ngay trước khi Bạch Khiết bị bắt, siêu thị kiểm tra lại thấy số lượng không khớp, nghi có trộm. Chúng tôi lắp thêm mấy camera nhưng không phát hiện ai, vậy nên việc kiểm tra nhân viên lại trở nên nghiêm khắc. Hôm ấy Bạch Khiết tan làm đầu tiên, máy quét chưa đến trước mặt cô ta đã kêu. Vừa hay tôi ở ngay bên cạnh nên lập tức tiến hành lục soát, phát hiện trong túi có hai bộ nội y. Vật chứng có đủ, cô ta không có cách nào giảo biện, tôi không báo cảnh sát là đã nể tình đồng nghiệp rồi."