Biết tin giáo sư Wells qua đời vì vụ đánh bom, Thương Dĩ Nhu vô cùng đau buồn. Cô cảm thấy việc này do Feier gây ra, hơn nữa đối tượng hắn nhằm vào là cô, giáo sư Wells và những người thiệt mạng khác đều vô tội.

Chỉ mới hai ba ngày, Thương Dĩ Nhu đã gầy đi thấy rõ, Khúc Mịch nhìn thôi cũng đau lòng. Nhưng đau lòng không giải quyết được vấn đề, bây giờ bọn họ vẫn đang đợi kết quả điều tra của cảnh sát. Feier không rõ tung tích, vụ đánh bom khiến cả tòa nhà thực nghiệm nổ tung, tất cả chứng cứ đều bị vùi lấp.

Vốn dĩ mỗi tầng của tòa thực nghiệm đều trang bị camera, nhưng sau vụ nổ không còn gì lưu lại. Những camera khác của trường học đều cách xa tòa nhà, hơn nữa nhà trường còn mở cửa tự do, hằng ngày không chỉ có mỗi giảng viên và sinh viên mà còn có người ngoài ra vào, chỉ khi muốn vào những nơi quan trọng như tòa nhà thực nghiệm hay văn phòng thì mới kiểm tra thẻ.

Cảnh sát tiến hành kiểm tra video giám sát để tìm ra dấu vết của Feier.

Phòng thí nghiệm bị phá hủy nghiêm trọng, văn phòng của giáo sư Wells bị nổ tung, tất cả tài liệu nghiên cứu khoa học và một vài thành quả đều không còn.

Thương Dĩ Nhu biết giáo sư Wells rất chú trọng đến bài nghiên cứu lần này, nếu biết công trình nghiên cứu của mình lại có kết quả như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ chết không nhắm mắt.

Ngày nào cô cũng đến đống phế tích tìm kiếm, hy vọng có thể nhặt về chút tài liệu quý giá. Cảnh sát bắt đầu tiến hành dọn dẹp hiện trường, nhìn cô bận rộn cùng cảnh sát Khúc Mịch cũng yên tâm.

Vụ đánh bom chưa có kết quả điều tra nhưng cảnh sát đã phát hiện hành tung của Feier. Có người nhìn thấy một người đàn ông đội mũ xuất hiện ở siêu thị mini trong thành phố giống với Feier trên lệnh truy nã. Tin tức này khiến mọi người giật mình, rất nhiều cảnh sát tập trung vào truy tìm hắn.

Thương Dĩ Nhu vẫn còn bận rộn với đống phế tích, cô tìm được tựa lưng ghế kim loại bị nổ tung không còn hình dạng ban đầu nhưng cô vẫn nhận ra đó là ghế của giáo sư Wells.

Nhìn vật nhớ người, Thương Dĩ Nhu nhẹ nhàng vuốt ve, đột nhiên cô nhíu mày, cẩn thận quan sát. Trên bề mặt kim loại có dính chút bột đen. Cô đưa tay dính một chút bột lên mũi ngửi, phát hiện có mùi nilon.

Bị đốt thành tro tàn như vậy chắc chắn không phải thành phần sợi trên quần áo. Cô nhớ trong phòng thí nghiệm không có đồ bằng nilon, thế thì đây rốt cuộc là dấu vết của món đồ gì sau khi bị thiêu rụi để lại?

Thương Dĩ Nhu tìm kiếm xung quanh thì phát hiện có một sợi dây nilon ở gần đó.

Sao lại có món đồ như vậy ở trên ghế của giáo sư Wells? Cô vội gọi điện cho Khúc Mịch, nói cho anh nghe phát hiện mới của mình.

Khúc Mịch bảo cô ở yên tại chỗ, anh sẽ tới ngay. Vốn dĩ anh đang ở giảng đường trong trường, chỉ cần đi bộ hai phút là tới.

Sau khi tới anh kiểm tra vật Thương Dĩ Nhu tìm được, cũng cảm thấy nó không bình thường. Anh gọi điện cho James, nói rằng cái chết của giáo sư Wells có thể có nguyên nhân khác.

Cảnh sát James đang cùng đồng đội tìm kiếm Feier, vừa nhận được điện thoại của anh lập tức dẫn người về. James mang đồ đi xét nghiệm, chứng minh là sợi dây nilon, còn bột đen là vết máu sau khi bị thiêu rụi.

Bọn họ tiến hành xét nghiệm vết máu, chứng minh đó là máu của giáo sư Wells. Trên ghế dựa của giáo sư Wells có dây nilon, trên dây có máu của giáo sư, những chi tiết này chứng minh điều gì?

Mọi người đặt ra giả thiết khi còn sống giáo sư Wells đã bị trói vào ghế, vì bị trói chặt nên da có vết xước gây chảy máu. Nếu hung thủ muốn giết giáo sư thì sao không trực tiếp ra tay, phải dùng đến thuốc nổ?

Hay là hung thủ muốn tìm gì nên mới trói giáo sư lại? Rồi trùng hợp có người đặt bom trong tòa nhà thí nghiệm, tất cả đều chết trong vụ nổ. Nếu giả thiết này là đúng, vậy người trói giáo sư Wells rất có khả năng một trong những người thiệt mạng.

Nhưng trong số ba người qua đời, trừ giáo sư Wells, hai người còn lại đều là sinh viên năm 4 của trường, chắc hẳn không có thù hận gì với giáo sư.

"Vẫn còn một khả năng." Nghe James phân tích xong, Khúc Mịch nói, "Người đặt bom và trói giáo sư Wells là một. Hắn muốn có được thứ gì đó, đồng thời muốn hủy thứ gì đó. Chỉ cần vụ nổ xảy ra, tất cả sẽ được giải quyết."

Ngoài ra Khúc Mịch cảm thấy vụ nổ này không giống cách gây án của Feier, theo phân tích của, nếu hắn đã thích máu me hay lột gia thì vụ đánh bom thô lỗ thế này không phải phong cách của hắn. Chắc chắn có kẻ đã giả danh để vu oan vụ đánh bom này cho hắn.

Nếu thế thì người này là ai chứ? Hắn rốt cuộc muốn có được thứ gì ở chỗ giáo sư Wells? Hơn nữa hắn muốn tiêu hủy cái gì?

"Cameras ở phòng thí nghiệm đã bị hư hỏng, chúng ta không thể biết ai đã ra vào tòa thực nghiệm." James phân tích, "Nếu hung thủ chỉ muốn hủy chứng cứ ra vào thì chỉ cần xóa video giám sát là được. Dù gì việc chế tạo bom không phải ai cũng làm được. Nếu thế, tại sao hung thủ lại dùng đến bom."

"Bởi vì cảnh trước mặt chính là điều hắn muốn." Khúc Mịch nhìn đống hoang tàn, nói.

Thương Dĩ Nhu nêu ý kiến: "Có khi nào hung thủ muốn tạo ra cảnh hỗn loạn để vàng thau lẫn lộn không? Dù gì việc phòng thí nghiệm bị mất hay hư hỏng thì gì chúng ta cũng không thể nào biết."

"Nghiên cứu của bọn em đã vào giai đoạn cuối, trong đó có gì đặc biệt không?" Khúc Mịch nhớ tới một việc, vội hỏi Thương Dĩ Nhu.

"Lấy nội tạng của người chết trong vòng một tiếng sau khi người đó qua đời, nếu kỹ thuật tốt thì có thể giữ được nội tạng trong vòng 72 giờ ở -5 độ C."

Đây chỉ là một phần trong nghiên cứu của họ nhưng lại có giá trị y học rất lớn.

Nếu kỹ thuật này phát triển thì đó sẽ là bước nhảy vọt trong lĩnh vực ghép tạng, cứu sống được rất nhiều người.

Giáo sư Wells từng nói đến khi nghiên cứu kết thúc, ông sẽ công bố kỹ thuật miễn phí với nhân loại. Mà hiện giờ, tất cả tài liệu đã biến mất không thấy đâu.

"Kết quả nghiên cứu này có những ai biết?" Khúc Mịch hỏi.

Thương Dĩ Nhu trả lời ngay: "Có em, giáo sư, Thomas và Louise. Những người còn lại thì sau này mới đến phòng thí nghiệm, họ chỉ chịu trách nhiệm sắp xếp số liệu, hoàn toàn không biết về nghiên cứu."

"Louis!" James có ấn tượng với cái tên này. Khi đó anh ta cũng ở phòng thí nghiệm nhưng lại không hề bị thương, lý do là nhờ đi toilet, phát hiện bồn rửa tay không có nước nên đến toilet ngoài hành lang.

Vì từ lúc vụ nổ xảy ra cảnh sát chỉ nghi ngờ mỗi Feier nên James chưa từng nghi ngờ Louis. Bây giờ nghĩ lại, lý do này quá gượng ép.

James lập tức điều động người đi áp giải Louis về cục cảnh sát, nhưng anh ta nhất quyết không thừa nhận việc mình là kẻ đánh bom. Anh ta nói mình bị ám ảnh cưỡng chế, hôm đó lại làm thí nghiệm, không có nước rửa tay thì tay không sạch được.

Việc anh ta ở sạch Thương Dĩ Nhu có thể chứng minh. James lại điều tra ký túc xá của Louis, không hề phát hiện hỏa dược. Chẳng lẽ phán đoán của họ có sai lệch?

Trừ Thương Dĩ Nhu thì chỉ có Louis và Thomas biết kết quả nghiên cứu. Nhưng Thomas bị thương nặng, tay không cử động được.

Bị thương? Nghĩ đến đây, Khúc Mịch liền hỏi: "Có ai đi cùng Thomas đến bệnh viện không?"

Hôm xảy ra vụ nổi mọi thứ quá hỗn loạn, người bị thương nhẹ có thể tự đến bệnh viện, người bị thương nặng thì được nhân viên y tế dùng cáng đưa đi. Việc Thomas đi bệnh viện thế nào quả thật không có ai chú ý.

"Lập tức điều tra xem Thomas ở bệnh viện nào, tình hình ra sao?" Thấy không có ai biết tình hình của hắn, Khúc Mịch vội nói.

James đi điều tra, kết quả có ngay. Sau một hồi tìm kiếm, bọn họ không tìm thấy hồ sơ bệnh án của Thomas ở bất cứ bệnh án nào. Nhưng Thomas lại nói tay hắn bị gãy xương, cần nghỉ ngơi từ ba đến bốn tháng mới hồi phục.

Nếu bị thương nặng như vậy, hắn không thể tự điều trị ở nhà. Vậy chỉ có một khả năng, đó là hắn không bị thương, tất cả chỉ là lời nói dối của hắn!

Có được kết luận này, James vô cùng kinh ngạc. Cảnh sát lập tức đến nơi ở của Thomas nhưng lại không tìm được hắn, nhà cửa lộn xộn, thiếu mấy món đồ đắt tiền, điều này cho thấy hắn đã bỏ trốn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play