Bão tuyết qua, cả thành phố bắt tay vào công việc dọn dẹp đường phố, chỉ có trẻ con vui vẻ ra ngoài chơi ném tuyết hay xây người tuyết. Khu vực nhà họ Khúc có rất nhiều trẻ con, ngay trước mắt là bảy tám đứa đang chơi đùa, tiếng cười vui vọng cả vào phòng.
Thương Dĩ Nhu ra sân xem. Khúc Mịch mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo sam, phía dưới là quần dài. Thấy cô không khoác thêm áo khoác, anh vội đi lấy áo lông.
"Chính anh cũng không mặc mà, giữa trưa mặt trời đang đẹp, không lạnh gì cả." Thương Dĩ Nhu mỉm cười nhận lấy nhưng chỉ ôm trong lòng.
Bỗng có một cục tuyết ném đến ngay lồng ngực Khúc Mịch. Một cậu bé bị lạnh đến mức mặt đỏ bừng chạy đến xin lỗi, Thương Dĩ Nhu xua tay, cậu bé liền bỏ chạy.
Những đứa trẻ còn lại càng chơi càng hưng phấn, trong đó có một cậu mập trên đầu hay mặt đều là tuyết. Có lẽ do "dính đạn" quá nhiều, cậu ta bực bội nép sang một bên đấm đá người tuyết. Người tuyết vốn đã bắt đầu tan, bị cậu bé đấm đá như vậy, củ cà rốt trên mặt rơi xuống, tuyết cũng đổ sầm.
"A!"
Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch nhìn theo tiếng hét, lúc này cậu mập kia đang giơ ngón tay bụ bẫm chỉ vào người tuyết.
"Có người! Có người bị giấu bên trong!"
Khúc Mịch vội chạy qua che hai mắt cậu bé lại, ôm cậu bé đi, đồng thời bảo những đứa trẻ khác mau về nhà.
Thương Dĩ Nhu vội lấy di động ra gọi điện báo cảnh sát rồi chờ cảnh sát đến. Cậu bé kia sợ hãi khóc lóc đòi mẹ.
"Cậu bé đừng sợ. Cháu đừng khóc, để dì gọi điện cho mẹ cháu bảo mẹ cháu đến đón cháu nhé."
Được Thương Dĩ Nhu an ủi, cậu bé chỉ khóc thút thít.
Thương Dĩ Nhu gọi điện theo số điện thoại nó đọc. Cậu bé ở ngay tòa nhà phía trước, mẹ cậu bé nhanh chóng chạy tới. Nghe nói con trai mình phát hiện thi thể trong người tuyết, người mẹ cũng vô cùng hoảng sợ.
Người đầu tiên phát hiện thi thể vốn dĩ phải ở lại hiện trường chờ cảnh sát hỏi thăm. Nhưng lần này chỉ là một cậu bé, còn đang trong trạng thái tinh thần không tốt, huống hồ có Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch ở đây nên họ bảo cậu bé cứ theo mẹ về.
Mạnh Triết dẫn theo mọi người trong đội hình sự đến. Lục Li và Diêu Quyên vẫn còn đi hưởng tuần trăng mật, lần này e rằng phải tiếp tục làm phiền Khúc Mịch.
Bọn họ kiểm tra, xác nhận trong người tuyết có một thi thể, trên thi thể từ trên xuống dưới không có một cọng lông nào. Tuy đang ở trong trạng thái bị đông cứng nhưng có thể nhìn ra thi thể đã bắt đầu phân hủy. Phần eo của thi thể lộ ra ở trên mặt đất, hai tay bắt chéo sau lưng bị buộc lại bằng dây thừng. Khuôn mặt đã bị phá hủy, không thể nhận dạng. Tóc thì rất dài, xét từ dáng người và làn da thì khả năng nạn nhân là nữ rất lớn.
Khúc Mịch bảo họ đào hố xung quanh thi thể nhưng tình hình không như họ tưởng tượng. Mặt đất bị đóng băng, nhưng họ đào chưa đến 20cm thì toàn bộ thi thể đã lộ ra ngoài. Thì ra thi thể này đang quỳ dưới đất, phần bị chôn bên dưới không sâu. Có thể hung thủ dùng cách này để cố định thi thể, không cho thi thể làm đổ người tuyết.
Thương Dĩ Nhu tiến hành khám nghiệm thi thể sơ bộ, nạn nhân quả nhiên là nữ, phần cố có vết ngấn, có khả năng chết do bị siết cổ, còn nguyên nhân tử vong cụ thể phải chờ giải phẫu mới có thể xác định.
Khoa pháp chứng cũng phái người tới thu thập bằng chứng, hiện trường có rất nhiều dấu chân, muốn lấy thông tin có giá trị chỉ sợ rất khó. Hơn nữa đây rõ ràng không phải hiện trường gây án đầu tiên, hung thủ có lẽ đã nhân lúc bão tuyết giấu thi thể ở đây, vậy nên khoa pháp chứng không có thu hoạch gì.
Thi thể được đưa về cục cảnh sát. Khang Bình là người mổ chính, Thương Dĩ Nhu ở bên hướng dẫn. Khúc Mịch chỉ đạo người điều tra thân phận của nạn nhân, nhưng trên người nạn nhân không có đồ gì có thể chứng minh thân phận, ngay cả khuôn mặt cũng không thể nhận dạng, toàn thân càng không có vết bớt hay đặc điểm sinh lý đặc thù, vậy nên công việc xác định thân phận nạn nhân càng trở nên khó khăn.
Khang Bình nhanh chóng đưa báo cáo tới, kết quả khiến mọi người phải giật mình. Khám nghiệm tử thi chứng thực nạn nhân ở độ tuổi khoảng từ 20 đến 30, chết do bị siết cổ, nội tạng và làn da đã bắt đầu bị phân hủy. Móng tay nạn nhân có mảnh da vụn đã được đưa đi xét nghiệm. Nạn nhân chưa từng sinh con, âm đ*o có những vết rách, cổ tử cung có u nang, bên trong có hai khối u xơ to bằng trứng bồ câu. Ngoài ra nạn nhân đã bị xâm hại sau khi tử vong.
Câu cuối nghĩa là gì? Sau khi giết người hung thủ đã xâm hại người chết?
"Không, trên báo cáo có lẽ viết không cụ thể." Thương Dĩ Nhu giải thích, "Lần gần đây nhất nạn nhân bị xâm hại là năm ngày trước. Hung thủ quả thật từng có hành vi xâm hại, nhưng đó là sau khi nạn nhân tử vong hơn một tháng. Có lẽ trong thời gian này bọn họ đã phát sinh quan hệ không định kỳ."
"Gụ nặng quá rồi." Mạnh Triết buồn nôn.
Tuy bây giờ là mùa đông nhưng nhiệt độ trong nhà luôn không dưới 24 độ. Ở trong môi trường nhiệt độ như vậy, không ra ngoài một tuần thi thể sẽ bắt đầu xuất hiện hiện tượng bị phân hủy. Nhưng sau một tháng nạn nhân tử vong hung thủ vẫn tiến hành xâm hại, hình ảnh này thật sự không có cách nào tưởng tượng được.
"Hung thủ là điển hình của kiểu thích xác chết, hắn thích quan hệ với thi thể, nhưng thi thể đặt trong nhà lâu sẽ bị phân hủy. Hắn không thể làm gì hơn nên phải từ bỏ thứ mình yêu thích."
Hung thủ thích xác chết, chi tiết này được tất cả mọi người tán thành.
"Tại sao hung thủ lại chọn cách này để giấu xác? Nếu hắn không muốn thi thể bị phát hiện thì hoàn toàn có thể chọn cách ném xuống sông, chôn trong núi chứ không phải cách này mới đúng." Lưu Tuấn nêu lên thắc mắc của mình, "Giấu thi thể trong người tuyết không thể giấu được lâu. Dự báo thời tiết bây giờ luôn báo trước thời gian một tuần, thậm chí là hai tuần. Sau khi hết bão tuyết nhiệt độ sẽ tăng trở lại, người tuyết duy trì được hai ba ngày là tan. Chắc hung thủ cũng biết điều này, nhưng hắn vẫn chọn cách giấu xác trong thi thể. Mục đích của hắn rốt cuộc là gì?"
"Có lẽ hung thủ không muốn giấu thi thể, điều hắn muốn là dùng thi thể thu hút sự chú ý của mọi người. Mà rõ ràng mục đích của hắn đã đạt được. Chưa đến một ngày sau khi phát hiện thi thể, tất cả truyền thông ở Nam Giang đều đưa tin, trên mạng cũng đang lan truyền với tốc độ chóng mặt, e là lại tạo nên một vụ án chấn động."
Mạnh Triết phân tích vô cùng hợp lý, cũng được mọi người tán thành.
"Thế tư thế của nạn nhân thì sao? Mọi người có ai có ý kiến không?" Khúc Mịch nhìn một vòng, hỏi.
Vương Thành lên tiếng: "Có thể hung thủ sợ thi thể bị phát hiện sớm nên dùng cách này để giấu xác. Thi thể vùi vào lòng đất 20cm, sau đó dùng người tuyết che lại, như thế sẽ không bại lộ. Em đoán hung thủ muốn kéo dài ba ngày, hắn cần dùng ba ngày này để làm một chuyện vô cùng quan trọng. Bây giờ thi thể được phát hiện, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hung thủ."
"Tôi không đồng ý với suy nghĩ của cậu." Lưu Tuấn nói, "Cậu đã bỏ qua một chi tiết quan trọng, đó là hung thủ đã phá hỏng khuôn mặt của nạn nhân. Điều này chứng minh hung thủ rất căm hận nạn nhân, việc hắn dùng cho thi thể quỳ rồi chôn đã chứng minh quan điểm này. Hung thủ muốn tuyên án tâm lý với nạn nhân, hoặc có thể nói là hắn muốn nạn nhân dùng cái chết để xin lỗi hắn. Thế nên tôi cảm thấy khả năng hung thủ quen nạn nhân rất lớn. Việc gấp bây giờ là tìm ra thân phận của nạn nhân."
Tất cả suy đoán đều không có chứng cứ ủng hộ, ngồi trong phòng họp mãi cũng không phá án được. Khúc Mịch tiến hành chia đội đi điều tra, một đội tiến hành hỏi thăm người trong khu vực xem có ai phát hiện kẻ đáng nghi không, một đội tiến hành điều tra danh sách những cô gái trẻ mất tích hơn một tháng.
Nhưng đội hỏi thăm các hộ gia đình trong khu vực không có bất kỳ thu hoạch gì, kể cả Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch, chẳng ai để ý người tuyết xuất hiện ở đó từ khi nào.
Đội điều tra những người mất tích vẫn đang làm việc tích cực, danh sách hiện tại có mười sáu người phù hợp với điều kiện. Mạnh Triết đi điều tra từng hộ, có bảy người có vết bớt hoặc nốt ruồi rõ, vậy nên nhanh chóng được loại trừ. Chín người còn lại, cảnh sát cần sắp xếp gia đình đến nhận diện thi thể, nếu không thể xác nhận thì phải kiểm tra DNA.
Khúc Mịch sắp xếp xong công việc, anh chỉ còn chờ tin tức phản hồi về nên về nhà.
Anh và Thương Dĩ Nhu vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của Khang Chỉ Kỳ. Thương Dĩ Nhu xem đồng hồ, giờ này em bé chắc đã ngủ. Sao cô ấy lại gọi điện vào lúc này?
Thương Dĩ Nhu vội nghe máy, Khang Chỉ Kỳ có vẻ rất sốt ruột: "Tiểu Nhu, cô mau lên mạng xem đi, Bong Bóng mới ra sách mới có tên Ai là tôi."
Trời ạ, gọi điện là để bảo cô đọc tiểu thuyết?
Thương Dĩ Nhu đang sững sờ, Khang Chỉ Kỳ ở đầu bên kia nói tiếp: "Mau xem đi, tôi thấy có gì đó không ổn, nội dung cuốn sách ấy rất giống vụ án đang xảy ra ở Nam Giang."
Thương Dĩ Nhu vội mở máy tính vào trang web mà Khang Chỉ Kỳ nói.
Sách được đăng lên theo nhiều kỳ, chỉ mới hai chương mà đã có rất nhiều bình luận tán thưởng. Bên dưới còn có một dòng bình luận của tác giả Bong Bóng.
"Cuốn sách lên năm chương một tuần, cuối tuần sẽ có câu đố về cốt truyện. Nếu đoán đúng tình tiết tiếp theo hoặc hung thủ thì sẽ có phần thưởng lớn. Mau tham gia đi, cùng Bong Bóng tìm hiểu xem ai là tôi!"
Tiểu thuyết thời nay đều viết thế sao? Thương Dĩ Nhu cảm thấy đây như trò chơi hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT