Dù bố mẹ Khúc ngăn cản, mỗi ngày ba bữa Thương Dĩ Nhu đều đưa cơm đến bệnh viện, hơn nữa các món ăn còn không trùng nhau. Người thường xuyên nấu cơm đều biết ra chợ không biết mua gì làm gì, nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn có thể bảo đảm các bữa ăn vừa đa dạng vừa đầy đủ dinh dưỡng.
Mẹ Khúc cũng có thể về nhà nghỉ ngơi, không cần ở bệnh viện cả ngày. Thương Dĩ Nhu rất tinh tế, mỗi lần bố Khúc có yêu cầu đặc biệt cô đều lấy cớ ra ngoài. Hộ lý là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ông liên tục khen ngợi Thương Dĩ Nhu với bố Khúc, nói cô vừa giỏi giang vừa xinh đẹp, quan trọng nhất là hiếu thuận, gia đình phải tích đức từ kiếp trước mới có cô con dâu như vậy.
"Con trai với con dâu tôi thì chẳng bao giờ khiến người lớn bớt lo được."
Mặc dù ông chỉ mới hơn bốn mươi tuổi nhưng con trai đã hai mươi lăm, năm ngoái đã cưới vợ. Nhưng đôi vợ chồng son này ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi lớn, không có ngày nào im lặng.
Mấy hôm trước con dâu của ông sinh được thằng cháu mập mạp dễ thương, nhưng con trai thì lại chẳng thấy đâu, khiến ông rất rầu. Có cháu trai rồi nhưng con trai không chịu về, sớm muộn gì con dâu cũng không chịu được. Chỉ tại đứa con trai không đàng hoàng mà cháu trai của ông chẳng khác gì cô nhi. Đó cũng là lý do ông vốn là công nhân xưởng phải đến bệnh viện làm hộ lý để kiếm chút tiền tiết kiệm cho cháu.
Nghe ông kể chuyện gia đình, bố Khúc chỉ có thể an ủi: "Con cháu có phúc riêng của nó, ông đừng quá lo."
"Chỗ ông là phúc, bên tôi là xui xẻo đấy." Hộ lý thở dài, "Tôi không dám so sánh với giáo sư Khúc, cũng tại người làm bố này không có năng lực, không thể dạy dỗ con mình. Không sợ ông cười chê, khi còn trẻ tôi nhà nghèo đến nỗi không có gì ăn, mẹ nó bỏ đi với người ta, còn tôi vì kiếm tiền lấp đầy bụng mà mặc kệ con trai. Nó từ nhỏ đã không lo học hành, chỉ biết đánh nhau. Phụ huynh bạn bè nó thỉnh thoảng đến nhà mắng vốn, sau này nó nhất quyết bỏ học, đi theo bọn côn đồ ngoài xã hội học thói xấu. Bây giờ đột nhiên không thấy nó đâu, tôi sợ nó đang gây họa."
Câu chuyện này mới kể chưa đến ba ngày, Lục Li cùng Mạnh Triết tới bệnh viện. Bọn họ nghi ngờ con trai của ông là Đặng Kiện có liên quan đến vụ án cướp tiệm vàng, mời ông về hỗ trợ điều tra.
Không còn hộ lý chăm sóc, may mà bố Khúc đã có thể xuất viện. Thương Dĩ Nhu đi làm thủ tục xuất viện, sau đó gọi điện cho Khúc Mịch, báo tin bố anh đã có thể về nhà, nói anh không cần lo.
Nhưng đến khi họ về đến nhà thì lại phát hiện Khúc Mịch đang xách hành lý chờ trước cửa.
"Con trai, con về rồi!" Nhìn thấy Khúc Mịch, mẹ Khúc vô cùng kích động, mấy tháng rồi bà không gặp con trai, bất ngờ gặp anh đương nhiên là vui rồi.
Bà nắm chặt tay anh, lại sờ mặt anh, hai mắt cứ như dính vào người anh vậy.
"Đưa bố vào nhà trước rồi nói. Mẹ giúp con mang hành lý nhé." Khúc Mịch đi tới đỡ bố Khúc, Thương Dĩ Nhu đỡ bên kia.
Nhìn hai người đỡ bố Khúc vào phòng, đôi mắt mẹ Khúc ươn ướt.
Đây không phải là gia đình hạnh phúc bà hy vọng nhìn thấy hay sao? Từng có khoảng thời gian bà cho rằng mình là người mẹ thất bại, khiến con trai mình trở thành người lạnh lùng vô cảm. Trước nay bà chưa từng thấy con trai thân thiết với mình và cảnh gia đình hòa thuận vui vẻ bên nhau. Bây giờ hạnh phúc lại tới quá đột ngột khiến người ta trở tay không kịp.
Bà bình tâm lại, vội xách hành lý vào nhà. Chân phải của bố Khúc còn chưa khỏi hẳn nhưng dùng nạng thì việc đi lại không thành vấn đề.
"Con trai, lần này hai đứa có thể ở nhà bao lâu vậy?" Mẹ Khúc vội hỏi.
Khúc Mịch cười trả lời: "Mùa đông ở Toronto khá dài nên kỳ nghỉ đông cũng thế. Con và Tiểu Nhu sẽ ở đây đến tháng ba, bố mẹ không chê bọn con phiền chứ?"
Tháng ba! Mẹ Khúc đếm đầu ngón tay, từ tháng mười hai đến tháng ba có tổng cộng bốn tháng, thế thì tốt quá!
Người gặp việc vui tâm trạng sảng khoái, tinh thần của bố Khúc cực kỳ tốt. Trước đây Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu kết hôn, cả hai chỉ ở nhà hai ngày rồi bay đi, lần này mới xem như chính thức dọn vào.
Mẹ Khúc lấy lý do Khúc Mịch bị lệch múi giờ đuổi anh lên phòng, sau đó bảo Thương Dĩ Nhu đi nghỉ, cả tuần này cô đã vất vả lắm rồi.
Hai người lên phòng, Thương Dĩ Nhu mở vali của Khúc Mịch giúp anh dọn đồ.
"Qua đây ngủ với anh một lát đi." Khúc Mịch bá đạo kéo tay cô.
Thương Dĩ Nhu vội tránh đi: "Anh làm gì vậy? Bố mẹ còn ở dưới lầu đấy!"
"Em nghĩ gì vậy? Em nằm với anh là được, anh hơi mệt." Khúc Mịch đi tắm, Thương Dĩ Nhu thay đồ ở nhà, hai người lên giường nằm.
Chỉ một lúc sau Thương Dĩ Nhu đã thiếp đi. Mấy hôm nay ngày nào cô cũng dậy sớm đi mua đồ rồi nấu ăn, sau đó một ngày chạy đến bệnh viện ba lần, buổi tối về nhà còn phải quét dọn phòng giặt quần áo, rảnh thì viết luận văn. Bây giờ bố Khúc xuất viện, Khúc Mịch cũng về, cô cuối cùng cũng được thả lỏng, vừa lên giường liền ngủ.
Nhìn cô ngủ, nghe tiếng hít thở đều đều của cô, Khúc Mịch vô cùng thương xót. Anh nhẹ nhàng xoa mặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô. Một tuần không gặp, cô đã gầy đi rồi.
Một cô gái đối xử với bố mẹ anh tốt như vậy đáng để anh yêu thương. Cảm ơn ông trời đã đưa cô đến bên anh, có cô, gia đình này mới càng thêm ấm áp, càng có bầu không khí của gia đình.
Khúc Mịch không biết mình ngủ từ lúc nào, đến khi tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi đồ ăn. Anh xuống lầu thấy mẹ Khúc đang nấu ăn, Thương Dĩ Nhu ở bên làm trợ thủ.
"Tưởng cái gì đâu? Ngươi bồi ta nằm liền thành, ta có chút mệt mỏi." Khúc mịch đi tắm rửa, lấy nhu đổi thành ở nhà phục, hai người nằm ở trên giường.
"Con dậy rồi hả, đỡ bố con ra ăn cơm đi. Mấy hôm nay toàn là Tiểu Nhu nấu, mẹ ăn ngán rồi, hôm nay đổi khẩu vị cho mọi người nếm thử tay nghề của mẹ." Mẹ Khúc cố tình nói vậy để Thương Dĩ Nhu nghỉ ngơi.
Khúc Mịch nghe vậy thì nhíu mày nhìn vào trong nồi.
"Thái độ gì vậy? Đồ mẹ con nấu không ăn được hả?" Mẹ Khúc đang khuấy nồi canh, đột nhiên phát hiện tỏi giã còn ở trên thớt, "Trời ạ, quên bỏ cái này vào rồi. Không sao, bây giờ bỏ vào, dù sao cũng khuấy hết lên mà."
Khúc Mịch nhìn Thương Dĩ Nhu, tỏ ra bất lực.
"Mẹ con nấu ăn ngon lắm, nhanh ăn đi." Nhìn nồi canh đen thùi lùi, bố Khúc nói, "Hai đứa ở nước ngoài không được ăn đồ mẹ nấu chắc là nhớ lắm đúng không, ăn nhiều vào."
"Sao lại không ăn được? Dưa muối với cua mẹ làm ngày nào bọn con cung lấy ra ăn. Bố bệnh nặng mới khỏi cần bồi bổ, bố ăn đi, bọn con không giành với bố, canh này là của một mình bố đấy." Khúc Mịch đẩy bát canh đến trước mặt bố Khúc.
Bố Khúc trừng mắt nhìn Khúc Mịch, anh lại làm như không nhìn thấy. Đừng thấy mẹ Khúc không biết nấu canh, thật ra dưa muối bà làm rất ngon, mấy món xào cũng có thể tạm chấp nhận.
"Đúng đó lão Khúc, ông ăn canh đi, canh này nấu cho ông đấy, trong đây có gà đen và nhân sâm hầm ba tiếng, màu sắc tuy không đẹp mắt nhưng nhiều dinh dưỡng lắm. Nào, để tôi múc cho ông một chén." Mẹ Khúc múc cho ông một chén to.
Bố Khúc chỉ có thể cố ăn hết. May mà nhìn khó ăn nhưng mùi vị vẫn tạm ổn, không đến nổi khó nuốt.
Ăn cơm xong, công việc còn lại giao cho Khúc Mịch. Mẹ Khúc nhất quyết không cho Thương Dĩ Nhu xuống bếp, kéo cô xem phim Hàn với mình.
"Hu hu hu." Mẹ Khúc lấy khăn giấy lau nước mắt, "Nữ chính thảm quá."
Thương Dĩ Nhu không thích xem phim Hàn nhưng vì mẹ Khúc thích nên cô phải cố gắng ngồi xem chung.
"Mẹ, chỉ là phim thôi mà. Phim Hàn chỉ có từng đó kịch bản thôi."
Mẹ Khúc khịt mũi, quay đầu nhìn cô.
Thương Dĩ Nhu nói: "Mẹ chết sớm, bố rượu chè bài bạc, em trai em gái thường xuyên gây chuyện. Nữ chính cố gắng vươn lên, cuối cùng được nam chính như hoàng tử yêu, không chê xuất thân và gia đình của cô. Tiếc là gia đình của nam chính quá cao, kiên quyết không cho nữ chính gả vào. Sau nhiều lần chia ly rồi tái hợp, bố mẹ nam chính cũng chấp nhận. Nữ chính gả vào được bố chồng yêu thích, mẹ chồng làm khó. Đến cuối phim nữ chính được mẹ chồng công nhận, sinh được con trai, mọi người cùng vui. Còn một kịch bản khác là nữ chính mang thai ly hôn."
"Hả? Con kể tiếp đi." Mẹ Khúc hào hứng, cảm thấy câu chuyện Thương Dĩ Nhu kể còn hấp dẫn hơn phim.
Khúc Mịch rửa chén trong bếp thử nhìn ra phòng khách, thấy mẹ chồng nàng dâu ngồi nói chuyện thân thiết, lặng lẽ nở nụ cười.
Cuộc sống ở nhà vô cùng thoải mái, Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch từ Toronto về, định đi gặp bạn bè và đồng nghiệp cũ. Khúc Mịch gọi điện cho Lục Li, bảo anh rủ mọi người gặp nhau ở quán hải, Khúc Mịch mời.
Nghe nói có hải sản ăn, nhóm Mạnh Triết ai ai cũng tích cực, Vương Tịnh nghe nói cũng đến góp vui.
"Đội trưởng Khúc, bác sĩ Thương, tôi mặt dày đến xin bữa cơm được không?" Bây giờ Vương Tịnh là tinh anh của khoa pháp chứng, so với thời điểm ở đội hình sự, cô cảm thấy tự tin hơn nhiều.
Thương Dĩ Nhu tươi cười bảo cô ấy ngồi cạnh mình: "Cô không tới tôi cũng sẽ gọi điện mời đấy, ở đây toàn là đàn ông, một mình tôi cô đơn lắm."
"Bác sĩ Thương, chị đúng là càng ngày càng xinh đẹp." Vương Mịch khen chân thành, "Tôi nghe nói chị và đội trưởng Khúc ở Toronto phá vài vụ án, cụ thể thế nào vậy?"
Tuy Khúc Mịch đã từ chức đội trưởng đội hình sự nhưng mọi người đã quen gọi anh là đội trưởng. Khúc Mịch cũng không bảo họ sửa, chỉ là cách xưng hô thôi, mọi người thoải mái là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT