Sau khi có phán đoán sơ bộ về người đàn ông này, cảm thấy đây là kiểu người có khả năng phạm tội thấp nhất, vả lại đang có rất nhiều qua lại, cô chỉ đành lên xe: "Đến trước cửa đại học XX, làm phiền anh rồi."

"Thì ra cô là sinh viên, thấy cô mua nhiều đồ như vậy tôi còn tưởng cô là nội trợ chứ, khi nãy tôi còn thấy tiếc nuối, không ngờ cô gái xinh đẹp như vậy lại quanh quẩn trong bếp, điều tuyệt vời như vậy nên triển lãm cho người đời tán dương, không uổng công sự thiên vị của Chúa tạo ra thế giới. À, cô đừng hiểu lầm, tôi là họa sĩ, tôi từng vẽ cho rất nhiều người mẫu phương Đông rồi nhưng chưa từng có ai có khí chất như cô. Nếu có cơ hội, tôi muốn mời cô làm người mẫu. Cô yên tâm, tôi chỉ vẽ chân dung bình thường thôi."

"Xin lỗi, tôi đến nơi rồi."

Đại học XX rất gần siêu thị, chỉ đi vào phút là tới.

Thương Dĩ Nhu xuống xe, thấy Khúc Mịch đang chờ trước cổng thì cười nói: "Xin lỗi, chồng tôi rất truyền thông, anh ấy không thích tôi qua lại với đàn ông khác, cũng không thích có người khác nhận xét về tôi. Tôi thanh toán giúp anh 10 USD, anh đưa tôi về, tính ra là tôi hời rồi, cảm ơn anh."

Nói xong cô đi về phía Khúc Mịch.

Người đàn ông thấy Khúc Mịch đi tới cầm hết đồ cho Thương Dĩ Nhu, còn cưng chiều nói gì đó. Một lúc sau, anh gật đầu về phía này, người đàn ông vẫy tay rồi lái xe đi.

"Ai vậy?" Khúc Mịch quay đầu hỏi.

"Không quen." Thương Dĩ Nhu cười nói, "Mới gặp ở siêu thị, em thanh toán giúp người ta 10 USD, người ta đưa em về xem như trả nợ."

"Lái xe sang, mua họa cụ tốt, sao lại thiếu tiền? Chắc không phải là muốn tiếp cận em đấy chứ?"

"Chắc không đâu, anh ta quên mang ví."

"Sau này em có đi đâu thì bảo anh đi cùng, dù sao chúng ta cũng mới đến, vẫn nên cẩn thận thì hơn." Khúc Mịch vô cùng cẩn thận, anh không muốn Thương Dĩ Nhu gặp chuyện gì.

Thương Dĩ Nhu gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ anh chuyện bé xé ra to quá rồi: "Đi thôi, về nhà nấu cơm!"

Hai người sóng vai về nhà, Khúc Mịch một tay xách đồ, một tay nắm tay Thương Dĩ Nhu.

Chung cư rất gần nhà, về đến nhà, cả hai rửa tay rồi xuống bếp. Khúc Mịch lặt rau, Thương Dĩ Nhu vo gạo, đợi cơm chính cũng khoảng 15 phút, trong thời gian đó cô xào ra, chờ đến khi cơm chín là vừa kịp.

Bữa cơm chỉ có vài món đơn giản, ăn xong cả hai cùng rửa chén. Hai bồn nước, một người phụ trách rửa xà bông, một người phụ trách tráng nước lại, sau đó đặt chén đũa lên giá chờ khô, đến tối đi dạo về sẽ cho vào tủ khử trùng.

Gần chung cư có một công viên nhỏ, ăn uống no nê cả hai cùng đi dạo một lúc rồi về xem TV.

Mỗi ngày mẹ Khúc đều vào giờ này gọi video, bà chỉ nói chuyện với con trai mấy câu, đa phần là tâm sự với Thương Dĩ Nhu.

Thương Dĩ Nhu không chỉ biết lắng nghe mà thỉnh thoảng còn nói vào hai ba câu đúng lúc, điều này khiến mẹ Khúc cảm thấy câu chuyện của mình được cô con dâu đồng tình.

Khúc Mịch thì thắc mắc đống việc mẹ mình nói toàn là chuyện vô nghĩa, cần gì lãng phí thời gian nhiều như vậy. Tuy rằng video call không tốn tiền điện thoại nhưng thời gian quý hơn tiền bạc, mà quan trọng nhất là lần nào mẹ anh cũng chiếm hơn một tiếng đồng hồ của Thương Dĩ Nhu, làm anh bị vắng vẻ.

"Mẹ, bên mẹ mấy giờ vậy?" Khúc Mịch nhìn đồng hồ, hỏi.

"Không sao, bình thường mẹ với bố con 12:00 mới ăn trưa, giờ này còn sớm." Mẹ Khúc tiếp tục nói chuyện với Thương Dĩ Nhu, "Dì Trương hàng xóm con gặp chưa? Bà ấy dẫn mấy bạn già về chơi, con cái không ở chung nên không có ý kiến gì. Những hôm qua đột nhiên có một bà già tìm đến nhà nói mình là vợ hợp pháp của ông nhà, còn la mắng không ngừng, hàng xóm ai cũng chạy ra xem hết..."

"Mẹ, Toronto và Nam Giang chênh lệch nhau 11 tiếng đấy." Nghe mẹ mình kể chuyện như phim truyền hình, Khúc Mịch biết câu chuyện sẽ không kết thúc nhanh.

"À, con mệt thì đi ngủ trước đi, mẹ nói chuyện với Tiểu Nhu được rồi."

Rõ ràng mẹ Khúc muốn độc chiếm Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch chỉ biết thở dài. Chẳng biết đồng chí lão Khúc kia đang làm gì sao lại không quản vợ mình cứ, cứ để vợ mình quấn lấy vợ anh là sao!

Thấy anh buồn bực, Thương Dĩ Nhu không khỏi bật cười.

"Bố con gọi mẹ ăn cơm rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé." Mẹ Khúc nói chuyện với Thương Dĩ Nhu đến tận 12:00 mới cúp máy.

Thương Dĩ Nhu vào phòng tắm tắm rửa, Khúc Mịch mặt dày chen vào, hơn hai tiếng sau, cô được anh bế ra ngoài.

Bọn họ đang tân hôn, Khúc Mịch lại đang ở thời điểm như sung sức, tối nào cũng như sói đói ăn mãi không no, lần nào cũng phải đợi đến khi Thương Dĩ Nhu xin tha mới kết thúc.

Sáng sớm, Thương Dĩ Nhu bị mùi thơm của đồ ăn sáng đánh thức. Khúc Mịch "vận động" đến nửa đêm nhưng sáng nào cũng có tinh thần. Anh luôn dậy sớm, nấu cháo làm món rau chờ Thương Dĩ Nhu.

Ăn uống dọn dẹp xong đã gần 9:00, hôm nay bọn họ có kế hoạch đi du lịch.

Bọn họ không lựa chọn đích đến trước, cứ lái xe thẳng về phía Bắc. Rời xa thành phố ồn ào náo nhiệt, bầu không khí càng ngày càng trong lành, xung quanh bắt đầu xuất hiện những đồng ruộng, xa xa là các dãy núi.

Lái xe thêm ba mươi phút, thấy có chỗ phù hợp để đậu xe, hai người dừng lại.

Khúc Mịch cho đồ ăn thức uống vào hai cái túi, bên trong còn có một tấm thảm.

Thương Dĩ Nhu đứng ngắm trời đất bao la, Khúc Mịch đội mũ cho cô, nắm tay cô: "Đi thôi."

Hai người leo lên giữa núi thì đã không còn đường đi nữa. Khúc Mịch tìm một nơi bằng phẳng trải thảm, hai người cùng ngồi xuống.

"Ngày nào cũng ở lớp học với thư viện, dành một ngày đi leo núi thế này cũng là khỏe khoắn."

Khúc Mịch lấy khăn giấy giúp cô lau mồ hôi trên trán: "Nếu em thích thì chúng ta sẽ thường xuyên ra ngoài.

Thương Dĩ Nhu gật đầu.

Người ta thường nói đàn ông trước và sau khi kết hôn là hai người hoàn toàn khác nhau, dù trước hôn nhân người ta có coi bạn là công chúa thì sau hôn nhân cũng sẽ đột nhiên biến thành hoàng đế. Nhưng Khúc Mịch thì lại thăng cấp cho Thương Dĩ Nhu từ công chúa thành hoàng hậu, sau khi kết hôn, anh càng cẩn thận chăm sóc cô.

Thương Dĩ Nhu biết Khúc Mịch thích ăn chay nên lúc chuẩn bị đã cho thêm bông cải xanh vào phần cơm của anh.

Hai vợ chồng không quan trọng việc ăn uống, chủ yếu là tình cảm. Chỉ là bữa cơm đơn giản nhưng cả hai lại ăn vô cùng ngon miệng.

Ăn xong, Thương Dĩ Nhu nằm trên đùi Khúc Mịch nghỉ ngơi, bên tai là tiếng côn trùng kêu, gió thổi nhè nhẹ vô cùng thoải mái.

"Đừng ngủ, mới ra mồ hôi, lát nữa gặp gió rất dễ bị bệnh." Khúc Mịch đắp cho cô cái chăn mỏng, "Nghỉ ngơi 20 phú rồi chúng ta xuống núi nhé."

Thương Dĩ Nhu đang nhắm mắt, nghe vậy đột nhiên mở mắt.

"Khúc Mịch."

"Sao vậy?"

"Em muốn ngủ, anh kể chuyện cười đi."

"Được." Khúc Mịch suy nghĩ vài giây, "Ăn lẩu không có tỏi giã, anh cầm một củ tỏi, khen nó đẹp, nó vui tới nổi tự tách vỏ luôn."

Thấy Thương Dĩ Nhu không cười, anh lại kể câu chuyện khác: "Bông cải: Tôi giống một cây nấm nhỏ. Nấm: Tôi giống một chiếc ô nhỏ. Quả óc chó: Tôi giống bộ não. Chuối: Tôi.... Chúng ta chuyển đề tài khác đi.". 𝒯r𝘶yệ𝐧‎ hay?‎ 𝒯ì𝒎‎ 𝐧gay‎ tra𝐧g‎ chí𝐧h‎ [‎ tr𝘶𝒎‎ tr𝘶y𝗲𝐧.𝐯𝐧‎ ]

Thương Dĩ Nhu đứng dậy dọn dẹp đồ đạc: "Thôi, em không mệt, lạnh quá!"

Lạnh? Thời tiết hôm nay rất đẹp, thỉnh thoảng chỉ có gió nhẹ, dù ra mồ hôi cũng không lạnh mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play