Nhóm Thương Dĩ Nhu nằm dưới gầm giường, không ai dám phát ra bất cứ tiếng động gì. Bên tai toàn là tiếng súng và tiếng khóc lóc kêu la.
Mỗi một giây đều như một năm, Khúc Mịch ở đầu bên kia gấp đến mức đầu muốn nổ tung. Màn hình của anh chỉ còn một màu đen nhưng những âm thanh kia liên tục truyền đến. Không nhìn thấy mặt Thương Dĩ Nhu, không biết tình hình của cô ra sao, anh căn bản không thể bình tĩnh. Nhưng anh lại không dám hỏi, sợ thu hút tên hung đồ kia.
Tòa ký túc xá nữ xảy ra một vụ giết chóc, Thương Dĩ Nhu tuy không thể nhìn thấy nhưng vẫn có thể nghe rõ và cảm nhận được.
Mười phút sau, có tiếng còi cảnh sát, càng ngay càng gần. Cửa sổ phản chiếu đèn xe cảnh sát, dưới lầu cảnh sát đang dùng loa kêu gọi mọi người ở yên trong phòng đừng sợ, bọn họ đang lên lầu kiểm soát tình hình, tuyệt đối không được nhảy lầu bỏ trốn.
Xem ra đã có người nhảy lầu, bọn họ đang ở tầng bốn, nhảy xuống không chết cũng gãy xương, tầng càng cao càng nguy hiểm.
Một lúc sau có tiếng bước chân, có cảnh sát chạy vào phòng. Lily là người đầu tiên chui từ dưới gầm giường ra, vừa khóc lóc vừa kêu cứu mạng.
"Đừng sợ, cứ ở yên ở đây, chúng tôi đang tìm hung thủ." Một nữ cảnh sát mở đèn, ở lại an ủi họ.
Mitchell và Jane run bần bật ôm nhau, Thương Dĩ Nhu vội tiếp tục video call với Khúc Mịch.
"Em ổn rồi, không có bị thương, anh không cần lo." Dù sao Thương Dĩ Nhu cũng là pháp y, thế nên giữ bình tĩnh nhất trong bốn người, "Bạn cùng phòng của em đều không sao, may mà có anh."
Nếu không phải Khúc Mịch bảo họ tắt đèn trốn dưới gầm giường, hung thủ mà cầm súng vào chắc chắn sẽ bắn họ. Bây giờ nhớ lại cô vẫn còn toát mồ hôi lạnh, nếu cô đang không nói chuyện với Khúc Mịch, nếu cô không tin vào phán đoán của anh, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
"Cứ giữ liên lạc thế này, anh muốn đảm bảo em được an toàn tuyệt đối. Nếu cảnh sát không bắt được hung thủ, sáng mai em về nhà chú đi. Anh đoán hung thủ là kẻ chịu áp lực trong thời gian dài, tâm lý đã có vấn đề. Hắn đã lên kế hoạch giết chóc, đây không phải kết thúc, rất có khả năng sẽ làm lần thứ hai, lần thứ ba cho đến khi nào bị bắt mới thôi."
Ba cô gái nghe vậy thì vô cùng sợ hãi, nhất là Lily, hiện giờ cô ấy vô cùng tin tưởng lời Khúc Mịch nói, cô ấy run rẩy kêu lên: "Tớ muốn về nhà! Tớ muốn về nhà!"
Mitchell và Jane cũng trở nên kích động.
Nữ cảnh sát vội an ủi họ, nghiêm túc nói chuyện với Khúc Mịch: "Mong anh đừng tung tin bậy bạ tạo ra khủng hoảng, cảnh sát chúng tôi sẽ đưa hung thủ ra công ly, hơn nữa hung thủ rốt cuộc là người thế nào hiện vẫn chưa thể kết luận."
"Mong rằng cảnh sát Toronto các cô có năng lực, có thể thấy rõ tâm lý của hung thủ, không để hắn tiếp tục phạm tội." Khúc Mịch dùng giọng tiếng Anh bản địa nói, "Tôi có giật gân câu chuyện lên không tin rằng các cô lát nữa sẽ có kết luận. Mong rằng cấp trên của các cô có thể có phán đoán chính xác."
"Chúng tôi sẽ bảo vệ người dân, đây là nhiệm vụ của chúng tôi."
Khúc Mịch chỉ biết lắc đầu, bảo Thương Dĩ Nhu kéo rèm, tránh xa cửa ra vào và cửa sổ.
Ký túc xá nữ đã được cảnh sát kiểm soát, cảnh sát đang thống kê nhân số tử vong và bị thương. Diễn đàn của trường học lập tức xuất hiện rất nhiều ảnh và video máu me khiến Thương Dĩ Nhu cảm thấy sự việc vô cùng nghiêm trọng.
"Trời ạ, Mary ở phòng bên một tiếng trước mới nói chuyện với tớ!" Đây là lần đầu tiên Lily cảm thấy cái chết gần mình đến vậy.
Cảnh sát kiểm tra tất cả nữ sinh vẫn không phát hiện kẻ bị tình nghi. Tổng cộng có mười nữ sinh tử vong, mười sáu người bị thương đều đã được đưa đến bệnh viện. Nếu không phải nhóm Thương Dĩ Nhu báo cảnh sát kịp thời, số người thương vong chắc chắn sẽ còn tăng thêm. Có điều chỉ riêng số liệu này cũng đủ khiến thế giới khiếp sợ.
Nữ cảnh sát bắt đầu lấy lời khai từng người, còn yêu cầu họ tạm thời không thể rời khỏi trường. Trước khi tìm ra nghi phạm, cả trường học đều bị phong tỏa.
"Đúng là cách làm ngu ngốc!" Khúc Mịch nổi giận, "Hung thủ có thể gây án bất cứ lúc nào, hắn cầm súng vào ký túc xá của nữ sinh, nổ súng bắn chết hai người chuẩn bị ra ngoài, sau đó chạy lên tầng 4. Ở tầng 4 hắn vào từng phòng ngủ, gặp ai liền bắn người đó, điều này cho thấy hắn không có mục tiêu rõ ràng. Các cô đã điều tra tất cả phòng ngủ của nữ sinh, không hề phát hiện súng hay hỏa dược, kết hợp với lời khai của họ, có thể dễ dàng loại trừ hiềm nghi. Bây giờ phong tỏa trường học chẳng khác nào đặt cừu và sói ở chung với nhau."
"Cảnh sát chúng tôi làm việc không cần người khác xen vào, hơn nữa cách phá án của cảnh sát hình sự Trung Quốc không phù hợp với ở đây." Thời điểm lấy lời khai nữ cảnh sát đã biết thân phận của Khúc Mịch, nghe Khúc Mịch trách móc họ, nữ cảnh sát đương nhiên thấy không vui.
Khúc Mịch biết mình nói gì cũng vô dụng, yêu cầu gặp cấp trên của cô.
"Cấp trên đang bận, không có thời gian nói chuyện với anh." Nữ cảnh sát trực tiếp từ chối, cô cảm thấy Khúc Mịch đang lãng phí thời gian quý báu của họ. Nếu không phải cô cần ở lại đây để đảm bảo an toàn cho bốn nữ sinh, cô đã xoay người bỏ đi rồi.
Nữ cảnh sát có suy nghĩ như vậy là vì không hiểu Khúc Mịch, nhưng Thương Dĩ Nhu quá hiểu anh, biết anh giải thích nhiều như vậy đã là sự nhượng bộ rất lớn. Nhưng nữ cảnh sát không quan tâm, xoay người đứng ở cửa, từ chối tiếp tục nói chuyện với Khúc Mịch.
"F*ck!" Lần đầu tiên Khúc Mịch chửi bậy, anh thật sự rất lo cho sự an toàn của Thương Dĩ Nhu. Theo suy đoán bàn đầu, vụ nổ súng này không đơn giản như vậy. Hung thủ sau khi nổ súng thường sẽ tìm cách thoát khỏi hiện trường, nhưng tên hung thủ này rất có khả năng vẫn còn núp ở đâu đây, tiếp tục hành động bất cứ lúc nào. Lần đầu giết chóc thành công sẽ khiến hắn tìm được khoái cảm và giá trị tồn tại, kế hoạch của hắn sẽ càng tàn nhẫn, mãi cho đến khi bị bắt mới thôi.
"Cảnh sát sẽ phái người kiểm soát tình hình trong trường, hơn nữa nhà trường cũng sẽ tăng cường bảo vệ tuần tra, có lẽ hung thủ là người ngoài, e rằng sớm đã bỏ trốn rồi."
Thương Dĩ Nhu thấy trên trang web chính phủ và nhà trường đã viết bài thanh minh, nhưng trong tình hình này, mấy câu an ủi đương nhiên không thể làm Khúc Mịch bớt lo, anh bảo Thương Dĩ Nhu đi nghỉ ngơi, cứ để video như vậy. Nhìn anh loay hoay chắc là đang lên mạng tìm hiểu kỹ về vụ nổ súng, Thương Dĩ Nhu bỗng thấy an lòng.
Tối nay mọi người ở trường đại học XX đều mất ngủ. Trời sáng, vườn trường vẫn yên tĩnh không một bóng người. Thương Dĩ Nhu đang mơ màng thì nghe có tiếng ồn ào. Cô lập tức ngồi bật dậy, chắc không phải lại có người nổ súng đấy chứ?"
"Mấy anh làm gì vậy?" Lily hỏi.
Thương Dĩ Nhu chạy ra xem thì thấy một nhóm mặc quần áo lao động đang tháo cửa sổ xuống.
"Chúng tôi chịu trách nhiệm thay cửa sổ chống đạn cho phòng này, dịch vụ được đặt trên mạng, tiền đã thanh toán rồi." Một người đàn ông trong số đó cười nói.
Lily nhìn Thương Dĩ Nhu: "Thương, chắc không phải do anh bạn trai vừa đẹp trai vừa có cá tính của cậu đặt đấy chứ?"
Chắc là anh ấy! Từng có tiền lệ mua ô tô trên mạng, còn việc gì mà anh làm không được? Thảo nào tối qua anh cứ loay hoay lên mạng, thì ra là để đặt hàng.
Nhóm nhân viên này vô cùng chuyên nghiệp, chốc lát sau tất cả cửa sổ đã bị tháo xuống, sau một giờ, cửa sổ chống đạn mới đã được lắp xong. Trước khi đi, họ dọn dẹp sạch sẽ, nhờ Thương Dĩ Nhu đánh giá năm sao rồi đi.
"Thương, bạn trai cậu ngầu thật đấy! Có anh ấy, chúng ta không cần sợ nữa. Mới khai giảng đã có vụ nổ súng, nhà trường tạm thời chuyển sang học online. Tạm thời chúng ta đừng rời khỏi ký túc xá, tớ có đặt một thùng mì gói rồi, nếu không được nữa thì đặt cơm hộp."
Những người khác cũng gật đầu tán đồng.
Khúc Mịch đồng ý với quyết định của họ, bảo họ tạm thời đừng ra ngoài, cố gắng ở trong phòng.
Nhưng rất nhiều người trong trường lại có suy nghĩ trái ngược họ, cảm thấy sự việc rất kích thích, còn lên mạng kêu gào với hung đồ.
Mấy ngày liên tiếp sóng yên biển lặng, ai nấy đều tin hung đồ là người ngoài, sớm đã chồn mất. Dần dần số học sinh cố thủ trong phòng ngủ càng ngày càng ít.
Nhưng Khúc Mịch lại vô cùng nghiêm túc cảnh báo Thương Dĩ Nhu, nói rằng càng vào thời điểm như vậy càng không thể mất cảnh giác. Có lẽ hung thủ đang chờ cơ hội này để tiếp tục ra tay.
Tiếc là cảnh sát Toronto không nghe lời cảnh báo của Thương Dĩ Nhu. Trong mắt họ, sau vụ việc lần trước Thương Dĩ Nhu sợ hãi quá độ, đề nghị cô đi gặp bác sĩ tâm lý.
Trong lúc mọi người cho rằng việc nổ súng đã qua, vụ nổ súng thứ hai quả nhiên xuất hiện, lần này hung thủ xông vào ký túc xá nam số 2, gặp ai thì bắn người đó, sau ba phút thì biến mất.
Có nhân chứng khai rằng hung thủ là nam, cao khoảng 1m80, hơi gầy, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, không thể thấy rõ mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT