Thương Dĩ Nhu cả đêm không ngủ được, vừa mới thiếp đi thì bị chuông điện thoại đánh thức.
"Bác sĩ Thương, có án mạng rồi!" Nghe câu này, cô lập tức ngồi bật dậy, "Ở khu biệt thự XX căn XX."
Địa chỉ này chẳng phải là địa chỉ của nhà họ Phác sao?
Cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi rửa mặt thay đồ, chưa đến mười lăm phút sau đã xuống lầu.
"Ở đây." Khúc Mịch đang chờ cô, "Lên xe đi, bữa sáng ở trên xe."
Thương Dĩ Nhu chạy qua, lấy bánh bao trong túi ra, cho vào miệng cắn một miếng.
"Ăn từ từ thôi, còn sữa đậu nành nữa." Khúc Mịch vừa lái xe vừa nói, "Anh bảo họ gọi cho em trễ năm phút để kịp mua đồ ăn sáng rồi đến đón em."
"Địa chỉ là nhà họ Phác, tối qua chỉ có một mình Nhạc Tâm ở nhà, không lẽ..."
Thấy Khúc Mịch gật đầu, Thương Dĩ Nhu không muốn ăn nữa.
"Nhóm Lục Li đã tới nơi, xác nhận nạn nhân chính là Nhạc Tâm. Người báo án là Phác Vĩnh Hạo, sáng nay anh ta từ bệnh viện về nhà thay đồ, phát hiện Nhạc Tâm chết trong bồn tắm."
Bọn họ nhanh chóng đến trước cửa nhà họ Phác, dây phong tỏa lần nữa bị giăng lên, giám đốc công ty bất động sản mặt u mày ê. Khu biệt thự của họ toàn những hộ gia đình giàu có. Công ty bất động sản chỉ là công ty con của chủ đầu tư, khu biệt thự liên tiếp xảy ra án mạng làm ảnh hưởng tới giá nhà, giám đốc như ông ta chắc chắn bị phê bình.
"Đội trưởng Khúc, lại gặp nhau rồi." Thấy Khúc Mịch xuống xe, ông ta vội đi tới, "Tuy bà Phác gặp nạn qua đời nhưng chúng tôi vẫn sẽ nghiêm túc phối hợp lấy lời khai. Cảnh sát và dân vốn là người một nhà mà, ha ha ha..."
"Ai nói với ông là gặp tai nạn qua đời?" Khúc Mịch không vui.
"Tôi nghe họ nói cửa sổ không có dấu vết cạy khóa, bà Phác bị điện giật lúc tắm, không phải tai nạn thì là gì?" Ông ta đuổi theo Khúc Mịch hai bước, Khúc Mịch quay đầu trừng mắt khiến ông ta phải lập tức dừng lại.
Khang Bình đã tới, nhìn thấy Thương Dĩ Nhu cậu liền xách thùng dụng cụ chạy lên.
"Hôm nay cậu khám nghiệm tử thi đi, tôi chỉ ở bên cạnh xem."
Khang Bình sửng sốt: "Bác sĩ Thương, em không làm được đâu!"
"Cậu không mãi làm trợ thủ cho tôi được, sớm muộn gì cũng phải làm việc độc lập thôi. Tôi biết năng lực của cậu, đừng căng thẳng, cậu có thể làm được." Thương Dĩ Nhu vỗ vai Khang Bình.
Khang Bình hưng phấn gật đầu. Cậu học chuyên ngành pháp y, còn đi theo Thương Dĩ Nhu thực tập hơn một năm, cũng muốn được tiếp xúc với thực tiễn. Lần này Thương Dĩ Nhu cho cậu cơ hội, tuy có hơi bất an nhưng cậu vẫn rất chờ mong.
Khang Bình xách thùng dụng cụ lên trước, nạn nhân chưa bị động vào, vẫn còn nằm trong phòng tắm. Đồng nghiệp của khoa pháp chứng đã chụp hình xong, hiện đang kiểm tra hiện trường.
Phòng tắm này nằm trong phòng ngủ chính ở tầng hai, mới mở cửa, bồn tắm màu trắng liền đập vào mắt. Rèm che phía trước bồn tắm được kéo ra một nửa, có thể thấy có người nằm yên bên trong, ngoài ra còn có một cái máy sấy tóc đang cắm điện. Quầy đựng đồ và giá khăn lông đều nằm trong tầm tay bên phải, bên trên không dính một hạt bụi.
Trước khi vào bọn họ sớm đã mang bảo hộ giày, Khang Bình mở thùng dụng cụ, lấy một cây bút ghi âm ra. Cậu đi theo học tập Thương Dĩ Nhu đã lâu, cũng dần có thói quen ghi âm trong lúc khám nghiệm tử thi, đề phòng sai lầm và thiếu sót.
"Chúng tôi đã tắt nguồn điện trong phòng tắm, hai người có thể yên tâm kiểm tra." Lục Li nói.
"Nạn nhân là nữ, họ tên Nhạc Tâm, 35 tuổi." Nói tới đây, Khang Bình nhìn Thương Dĩ Nhu, thấy cô gật đầu, cậu mới tiếp tục tiến hành kiểm tra, "Trên mặt nạn nhân có bọt nước, người quấn khăn tắm màu trắng, hiện chưa phát hiện ngoại thương, hiện đang ngâm trong nước nên trì hoãn thời gian xuất hiện hoen tử thi, cần giải phẫu mới có thể xác nhận thời gian tử vong cụ thể. Tay phải của nạn nhân có vết bỏng ở mu bàn tay, trước ngực và sau lưng có vết ngấn màu tím nhạt, trong mũi miệng có vài giọt nước. Bác sĩ Thương, những chi tiết khác muốn rõ phải đưa thi thể về khám nghiệm."
Công việc khám nghiệm tử thi ở hiện trường lần này khá đơn giản, theo tình hình trước mắt rất có khả năng Nhạc Tâm tắm xong muốn sấy tóc, máy sấy rò điện, chị ta trượt chân rơi vào bồn tắm, máy sấy tóc cũng rơi vào nên khiến chị ta giật mình bỏ mạng. Trong quá trình này chắc chắn chị ta đã giãy giụa kêu la khiến nước theo đường hô hấp vào phổi khiến việc tử vong diễn ra nhanh hơn.
"Cậu chuyên nghiệp lắm đấy, việc đưa thi thể về giải phẫu cũng do cậu hoàn thành." Thương Dĩ Nhu hài lòng gật đầu.
Đây khẳng định là sự ủng hộ rất lớn với Khang Bình. Nghe nói việc giải phẫu cũng do mình đảm nhận, cậu ta vội trở về chuẩn bị.
Khúc Mịch đang ở phòng khách dưới lầu lấy lời khai của Phác Vĩnh Hạo, nhưng anh ta có vẻ không được tỉnh táo lắm, cứ lặp đi lặp lại một câu, tay tự đánh vào đầu.
"Đều tại tôi hại Nhạc Tâm, đều do tôi hại cô ấy! Nếu không phải tôi cãi nhau với cô ấy, cô ấy đã không chết!"
Lần lượt mất đi vợ con, đối với ai cũng là đả kích trí mạng. Với tình hình hiện tại thật sự không phù hợp để lấy lời khai của Phác Vĩnh Hạo, Khúc Mịch chỉ đành dẫn mọi người về đội hình sự trước. Thi thể của Nhạc Tâm tạm thời đưa về cục cảnh sát, Khang Bình đảm nhận vị trí giải phẫu chính.
"Bác sĩ Thương, em đã đo xong chiều cao và cân nặng của nạn nhân. Trên người nạn nhân không có vết thương, dưới bụng có một vết sẹo nằm ngang dài 9cm, theo vị trí và độ dài của vết sẹo thì đây hẳn là dấu vết sinh con để lại. Ngoài ra trước khi chết nạn nhân có quan hệ tình dục, tinh dịch còn ở bên trong. Em đã lấy mẫu đưa đi xét nghiệm, bây giờ chỉ còn việc giải phẫu thôi." Khang Bình không quen với việc đứng mổ chính, còn Thương Dĩ Nhu làm trợ thủ cho mình.
Thương Dĩ Nhu không nói gì, đưa dao giải phẫu trong khay cho cậu. Cậu do dự mấy giây, cuối cùng nhận lấy, bắt đầu đi đường đầu tiên. Vị trí chính xác, động tác nhanh gọn, thấy vậy Thương Dĩ Nhu gật đầu.
Dao giải phẫu sắc bén đi xuống, lần lượt cắt qua da, mô liên kết, màng bụng, toàn bộ lồng ngực được mở, tất cả nội tạng đều bộc lộ ra ngoài.
"Trong phổi có nước, tim có hiện tượng tê mỏi, đây là kết quả khi bị điện giật. Tử cung nạn nhân có vết khâu chứng thự nạn nhân từng sinh mổ." Khang Bình thầm thở phào, "Bác sĩ Thương, có thể khâu lại chưa?"
"Ừ, tiếp tục đi." Thương Dĩ Nhu vô cùng hài lòng.
Việc khâu lại khá nhanh chóng, hơn nữa không cần căng thẳng. Nửa tiếng sau Thương Dĩ Nhu và Khang Bình đã ở phòng nghỉ uống cà phê.
"Mấy ngày nữa tôi sẽ xin cấp trên điều thêm người tới, khoa pháp y chỉ có hai chúng ta, muốn nghỉ phép hơi khó." Thương Dĩ Nhu nói.
Khang Bình cười hỏi: "Bác sĩ Thương, có phải chị chuẩn bị kết hôn với đội trưởng Khúc không? Bây giờ em bắt đầu mổ chính, có vấn đề gì chị ở cạnh hướng dẫn, mấy tháng nữa xin thêm trợ thủ là em có thể đứng mổ độc lập rồi. Đến lúc đó bác sĩ Thương muốn kết hôn thì kết hôn, muốn sinh con thì sinh con, khi nào chị quay lại đơn vị em lại làm trợ thủ cho chị."
Cậu làm việc với Thương Dĩ Nhu hơn một năm, ban đầu thật sự bị vẻ lạnh lùng của cô dọa sợ, không dám nói nhiều. Thương Dĩ Nhu chỉ mê công việc, chưa từng qua lại thân thiết với đồng nghiệp trong cục cảnh sát, ngay cả các hoạt động tập thể cuối năm cũng không tham gia.
Sau này cậu mới biết quá khứ của cô. Tuổi nhỏ tận mắt chứng kiến cảnh bố mẹ chết thảm, sau này ông bà nội và ông bà ngoại lần lượt qua đời, đối với bất cứ đứa trẻ nào cũng đều là đả kích trí mạng. Thương Dĩ Nhu phải tự đứng lên, dùng kiến thức tâm lý học của mình cố áp chế ác mộng.
Đối mặt với hung thủ, vụ án tương tự, cô vẫn can đảm khiêu chiến. Thương Dĩ Nhu trông có vẻ mong manh nhưng sâu bên trong là một linh hồn vô cùng kiên cường.
Trong công việc Thương Dĩ Nhu vô cùng nghiêm khắc, không cho phép bất kỳ sự qua loa nào. Thời điểm khám nghiệm tử thi, mỗi một nhát dao cô đều cố gắng đạt đến sự hoàn mỹ, đến lúc khâu lại, cô cũng sẽ cố gắng làm vết thương trông đẹp hơn.
Tất cả điều này khiến Khang Bình vô cùng kính nể, có thể đi theo một người chị như vậy học tập, đó là vinh hạnh của cậu. Hơn một năm qua cậu không chỉ học được kiến thức pháp y từ cô mà còn học được tinh thần.
Từ khi thoát khỏi ác mộng, Thương Dĩ Nhu cũng hoạt bát hơn. Khang Bình biết đây đều là công lao của đội trưởng Khúc, tình yêu luôn khiến người ta có năng lượng mà. Là một thành viên của cục cảnh sát, Khang Bình chứng kiến tình yêu ngọt ngào của họ, rất mong tình yêu này có thể nở hoa kết quả.
Cậu nghe nói đội trưởng Khúc đã cầu hôn, chỉ chờ vụ án kết thúc sẽ kết hôn. Bây giờ Thương Dĩ Nhu giao lại công việc cho mình chắc là để chuẩn bị kết hôn.
Nghe đến hai chữ kết hôn, Thương Dĩ Nhu không khỏi cau mày. Cô thừa nhận mình yêu Khúc Mịch, cũng muốn mãi mãi ở bên anh, nhưng cô không muốn là người phụ nữ của gia đình. Cô có ước mơ, có chuyện muốn hoàn thành. Khúc Mịch là viên kim cương sáng chói, đi đến đâu cũng rực rỡ lóa mắt. Mà cô bây giờ không thể thong dong sóng vai chiến đấu cùng anh. Cô không muốn cứ đuổi theo anh, nhìn theo tấm lưng của anh, làm cô gái bé nhỏ được anh bảo vệ. Hai người nắm tay nhau cùng đi về phía trước mới có thể đi xa hơn.
Khang Bình thấy Thương Dĩ Nhu im lặng, biết mình lỡ lời: "Bác sĩ Thương, con người em hay ăn nói bậy bạ, chị đừng để bụng. Em đi viết báo cáo đấy, lát nữa còn phải giao cho đội hình sự nữa." Rồi cậu ta đứng dậy bỏ trốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT