Ba ngày sau, quả nhiên Cố Thành đã sắp xếp lại thông tin của tất cả các dãy số. Khúc Mịch nhìn lướt qua một lần, cuối cùng dừng lại ở cái tên "Tin tức Thiên Trì".
Mặc dù hệ thống viễn thông đã bắt đăng ký số điện thoại bằng tên thật nhưng vẫn còn tồn tại một vài số điện thoại của văn phòng kinh doanh. Đối với loại số di động này, công ty truyền thông không bắt buộc phải đăng ký tên thực nhưng sẽ gặp rất nhiều hạn chế về chức năng.
Thời nay ai lại đi nhận cuộc gọi của số di động này chứ? Thế nên đa phần mọi người đều đăng ký sim điện thoại bằng tên thật kèm biên lai đóng phí ba tháng.
"Điều tra số điện thoại này xem."
"Số này tôi đã điều tra rồi, chỉ có liên lạc với một số di động." Cố Thành cũng thấy số điện thoại này có vấn đề nên đã thuận tay kiểm tra kỹ hơn, "Nhưng số điện thoại này rốt cuộc là của ai vậy?"
"Phác Vĩnh Hạo!" Khúc Mịch lập tức hạ lệnh bắt người, rất nhanh vợ chồng Phác Vĩnh Hạo đã bị đưa về cục cảnh sát.
"Đội trưởng Khúc, anh có ý gì hả?" Phác Vĩnh Hạo phẫn nộ. Mấy hôm trước anh ta còn dùng thân phận gia đình nạn nhân để đến đây tìm hiểu tiến triển vụ án, hôm nay thế mà lại bị coi là kẻ bị hiềm nghi đưa về.
Lục Li giải thích: "Anh Phác, chúng tôi vẫn chưa tiến hành bắt giam anh, chỉ là có vài điểm đáng nghi muốn anh giải thích. Anh che giấu quan hệ của mình với nạn nhân Trương Lệ Xuân, chúng tôi có lý do nghi ngờ anh làm vậy là vì sợ chúng tôi hoài nghi cái chết của Trương Lệ Xuân có liên quan đến anh."
"Tôi và cô ấy chỉ có quan hệ cấp trên và cấp dưới." Hai mắt Phác Vĩnh Hạo đảo liên tục nhưng miệng vẫn không chịu thừa nhận.
Khúc Mịch nhìn anh ta: "Anh Phác, chắc hẳn anh biết hung thủ giết Trương Lệ Xuân và hung thủ giết con gái anh rất có thể là cùng một người, hơn nữa một đứa con gái còn lại của anh hiện vẫn đang mất tích, muốn nhanh chóng phá án anh phải nói ra tất cả sự thật."
Phác Vĩnh Hạo cúi đầu không dám nhìn Khúc Mịch, suy nghĩ một lúc vẫn lắc đầu: "Những gì cần nói tôi đã nói với các anh hết rồi, các anh đừng quan tâm những việc vặt khác mà nên dồn sức lực để điều tra ra tên hung thủ giết người."
Xem ra anh ta vẫn không muốn nói, Khúc Mịch gọi Cố Thành vào nói bên tai hai câu, Cố Thành xoay người ra ngoài, phòng thẩm vấn lại chìm vào yên lặng. Trong bầu không khí này Phác Vĩnh Hạo càng hoang mang lo sợ, trán rịn mồ hôi.
Nhạc Tâm tiều tụy gầy yếu ngồi trong phòng thẩm vấn bên cạnh. Chị ta tưởng cảnh sát đã bắt được hung thủ, thế nên khi nghe nói có vấn đề còn dò hỏi thì không khỏi hoang mang.
"Chị có thể nói rõ quan hệ giữa chồng chị và Trương Lệ Xuân, cũng chính là nghệ sĩ Đàm Tâm Ngữ dưới trướng Tinh Quang không?"
Nhạc Tâm tỏ ra chán ghét: "Việc này có thể hỗ trợ cho phá án không?"
Lưu Tuấn gật đầu: "Tất cả điểm đáng nghi đều có thể trở thành mấu chốt phá án, cảnh sát chúng tôi hy vọng chị có thể phối hợp."
Nghe Lưu Tuấn nói vậy, Nhạc Tâm mới bắt đầu kể. Vốn dĩ tình cảm giữa vợ chồng họ rất tốt, nhưng từ lúc Phác Vĩnh Hạo từ bỏ công việc giảng viên đại học để làm kinh doanh, hai người tuy ở chung nhưng càng ngày càng ít nói chuyện, dần dần xuất hiện một vài vấn đề, nhất là sau khi Tinh Quang phát triển, ký kết hợp đồng với nhiều nghệ sĩ, lúc nào Phác Vĩnh Hạo cũng ở trong ngàn bụi hoa, có người vợ nào rộng lượng đến mức không nghi ngờ chứ? Nhất là giới giải trí thời nay toàn là uống rượu lên giường, rất nhiều cô gái đều muốn tìm cơ hội để nổi tiếng, thế nên Nhạc Tâm luôn đề phòng các nghệ sĩ nữ trong công ty.
Cũng may Phác Vĩnh Hạo có tính tự giác, ngày nào cũng tan làm đúng giờ, thỉnh thoảng tăng ca xã giao đều gọi điện thông báo, chư từng qua đêm bên ngoài. Từ trên xuống dưới công ty đều biết Phác Vĩnh Hạo là chính nhân quân tử, vợ chồng bọn họ vô cùng ân ái, nhưng bắt đầu từ một năm trước, Nhạc Tâm phát hiện Phác Vĩnh Hạo có vấn đề, thỉnh thoảng di động đổ chuông anh ta sẽ ra ngoài nghe, sắc mặt bất thường, hỏi thì chỉ nói là công ty có chút việc không vui.
Sau này có một lần khi Phác Vĩnh Hạo đang tắm, điện thoại đổ chuông, Nhạc Tâm thấy là số lạ, thắc mắc nghe máy, ở đầu bên kia là tiếng của con gái, gọi hai tiếng "Phác tổng", không thấy trả lời thì lập tức cúp máy. Nhạc Tâm gọi lại, đối phương quyết không nghe.
Gọi Phác Vĩnh Hạo là Phác tổng chắc chắn là người trong công ty, nhưng nếu là đồng nghiệp bình thường thì tại sao gọi lại không nghe máy? Nhạc Tâm không chất vấn Phác Vĩnh Hạo mà đến công ty họ đi dạo. Lần đầu tiên gặp Trương Lệ Xuân, nghe cô ta nói chuyện, Nhạc Tâm liền nhận ra người gọi điện hôm đó chính là Trương Lệ Xuân.
Bọn họ che giấu rất kỹ, Nhạc Tâm đã từng điều tra một thời gian nhưng không điều tra được gì. Sau này có lần vợ chồng cãi nhau, chị ta không nhịn được mà chất vấn Phác Vĩnh Hạo, nhưng Phác Vĩnh Hạo khăng khăng phủ nhận, hơn nữa khoảng thời gian đó vì hai đứa con gái mà vợ chồng họ chiến tranh lạnh, cuộc sống không còn ngọt ngào hạnh phúc như trước.
"Ả đàn bà đó vẫn còn mặt dày tới tham gia tiệc sinh nhật của Nhụy Nhi! Vừa thấy cô ta là tôi đã muốn dạy dỗ, nhưng hôm ấy đông khách, còn là sinh nhật của con gái nên tôi phải cố nhịn." Nhắc tới Trương Lệ Xuân phá hỏng hạnh phúc gia đình mình, Nhạc Tâm nghiến răng nghiến lợi, "Ông trời đúng là có mắt! Nhưng ả ta đáng chết, Nhụy Nhi của chúng tôi thì sao? Nhụy Nhi chỉ là một đứa trẻ, con bé thậm chí còn chưa từng có ý đồ xấu, tại sao ông trời lại đưa nó đi chứ?"
Nói tới đây, Nhạc Tâm bật khóc.
Lưu Tuấn không biết an ủi thế nào, mà đồng nghiệp nữ duy nhất trong đội hình sự hiện đang bị tạm giam. Cậu ta nhìn ra bên ngoài, đúng lúc thấy Thương Dĩ Nhu tới thì vội nhờ cô giúp đỡ, còn mình cầm khẩu cung sang phòng bên cạnh.
Xem xong lời khai của Nhạc Tâm, Khúc Mịch đặt nó trên bàn.
Phác Vĩnh Hạo liều mạng lắc đầu: "Tôi và Trương Lệ Xuân không có quan hệ không chính đáng, không như các anh nghĩ đâu. Việc này Nhạc Tâm cứ hiểu lầm mãi, cô ấy cứ nghĩ cuộc sống phức tạp như phim truyền hình vậy..."
Đang biện hộ, di động của anh ta đột nhiên đổ chuông. Anh ta lấy điện thoại ra xem, vừa nhìn dãy số trên màn hình, sắc mặt liền trắng bệch.
"Nghe đi."
Trán Phác Vĩnh Hạo lấm tấm mồ hôi.
"Sao lại không nghe?"
Nhạc chuông vẫn văng vẳng trong phòng thẩm vấn, tay Phác Vĩnh Hạo run rẩy không ngừng.
"Để tôi bấm nghe giúp anh." Khúc Mịch ấn nút.
Phác Vĩnh Hạo bỗng nhảy dựng lên như con chó bị dẫm đuôi: "Tôi không có giết cô, tại sao cô lại về tìm tôi chứ? Cô đừng quấn lấy tôi nữa, cô còn muốn tôi thế nào đây?"
"Tôi không giết người, tôi không hề giết người!" Phác Vĩnh Hạo sợ hãi nhìn bốn phía, "Cô đừng đến tìm tôi, đừng tìm tôi."
Khúc Mịch nhờ người bưng một ly trà đến, bảo Phác Vĩnh Hạo ngồi xuống. Uống hết một ly trà ấm, bên cạnh lại có nhiều cảnh sát như vậy, Phác Vĩnh Hạo dần bình tĩnh lại.
Anh ta do dự một hồi, cuối cùng cũng chịu nói: "Quan hệ giữa tôi và Trương Lệ Xuân không đơn thuần là đồng nghiệp. Cô ta quấn lấy tôi, bắt tôi cho cô ta một khoản lớn để mua nhà. Tôi đồng ý, điều kiện là cô ta phải rời xa gia đình tôi, cuộc sống cá nhân của tôi. Cô ta đã hứa nhưng lòng tham mãi không đủ, cô ta muốn có được vai chính, ép tôi hỗ trợ, nếu không sẽ không để tôi yên. Tôi tức giận nói nặng lời, cô ta cũng biết sợ, có điều cuối cùng tôi vẫn giúp cô ta đưa tài liệu của mình cho bên đầu tư, còn đề cử, có điều cô ta giành được vai diễn cũng là vì chịu lên giường với bên kia. Tôi che giấu mối quan hệ này chính vì sợ các anh nghi ngờ tôi là hung thủ."
"Một lần chi hơn 1.000.000 tệ để mua nhà, anh đúng là hào phóng. Anh bị cô ta nắm lấy nhược điểm gì sao?" Lục Li hỏi.
Phác Vĩnh Hạo cúi đầu trả lời: "Không có nhược điểm cần gì tôi phải nghe lời cô ta? Bây giờ cô ta chết rồi, cảnh sát mấy anh sẽ không nói bậy, tôi có thành thật cũng không sao."
"Trương Lệ Xuân quen biết Tiếu Tiêu không?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi.
Phác Vĩnh Hạo giật mình: "Chắc là có, tính cả tiệc sinh nhật của Nhụy Nhi, chúng tôi đã tụ tập khoảng ba bốn lần, bọn họ đều tới tham gia nên chắc là quen nhau."
"Anh còn gì muốn nói không?" Vấn đề của Khúc Mịch luôn khiến người ta khó hiểu, chẳng ai hiểu được ý đồ của anh chứ đừng nói tới việc phải đối đáp thế nào.
Phác Vĩnh Hạo lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại gật đầu: "Đội trưởng Khúc, rõ ràng Trương Lệ Xuân đã chết rồi, nhưng cú điện thoại khi nãy..."
"Điện thoại? Điện thoại gì? Mấy cậu có nghe thấy không?" Khúc Mịch nhìn mọi người.
Không ngờ đội trưởng Khúc ít nói ít cười cũng có mặt hài hước như vậy, nhóm Lục Li phối hợp lắc đầu, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Phác Vĩnh Hạo.
Phác Vĩnh Họa càng sợ hãi.
Nhìn dáng vẻ hắn nghi thần nghi quỷ ôm bả vai, Lưu Tuấn không nhịn được mà bật cười.
"Đội trưởng Khúc, trông Phác Vĩnh Hạo như gặp ma vậy, e là tối nay anh ta sẽ gặp ác mộng mất."
"Không làm chuyện trái với lương tâm không sợ ma gõ cửa. Tôi thấy anh ta vẫn còn chuyện chưa khai ra, tiếp tục điều tra anh ta đi." Khúc Mịch giao việc này cho Lưu Tuấn.
Cố Thành và bạn mình bận rộn ba ngày ba đêm, Khúc Mịch cho họ nghỉ ngơi. Vương Nhân Phủ và Mạnh Triết đi điều tra phía đầu tư phim truyền hình, trên dưới đội hình sự chỉ có mỗi người làm đội trưởng nhàn hạ.
Một lúc sau, Thương Dĩ Nhu cùng Nhạc Tâm từ phòng thẩm vấn bước ra. Hai mắt Nhạc Tâm đỏ hoe, khi nãy còn hạ đường huyết, phải nằm nghỉ một lúc uống ly nước gừng mới khá hơn. Phác Vĩnh Hạo đã sợ tới mức quên rằng vợ mình còn ở đội hình sự, may mà xong xuôi anh ta cũng nhớ ra, vội gọi tài xế tới đón.
Nhạc Tâm có ấn tượng rất tốt với Thương Dĩ Nhu, trước khi đi còn để lại Wechat. Thương Dĩ Nhu cảm thán: "Phụ nữ như cành hương bồ, có thể mềm mại, cũng có thể kiên cường, chỉ có mất con là đả kích trí mạng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT