"Chủ nhiệm Mạc, không phải tôi không quản lý cấp dưới, mà vì Khúc Mịch là trường hợp đặc biệt." Cục trưởng Hoàng lau mồ hôi, "Cậu ta là nhân tài lãnh đạo thành phố tiến cử, biên chế không nằm trong đội, lương do thành phố chi trả. Khúc Mịch là giáo sư đại học, chủ yếu làm nghiên cứu, phát biểu luận văn. Tiền lương thành phố trả không đủ dính kẽ răng người ta đâu, người ta chịu hỗ trợ cũng vì tình nghĩa. Ngoài mặt cục trưởng như tôi là cấp trên của cậu ta nhưng thực ra tôi không nói cậu ta được."
"Việc này không liên quan đến tiền bạc, quan trọng là tố chất cá nhân và tinh thần trách nhiệm. Nếu anh ta bây giờ đã là đội trưởng đội hình sự thì phải biết rõ vị trí của mình. Mặt cứ ngước lên trời không coi ai ra gì, người như vậy dù tài năng cũng vô dụng. Tôi không tin cả giới cảnh sát công an của chúng ta không thể tìm ra người phá án! Tôi đề nghị cách chức Khúc Mịch, tránh cho người khác học theo."
"Việc này... Để tôi báo cáo với bí thư Vương, tôi không có quyền làm thế." Thấy Mạc Sầu quyết không tha cho Khúc Mịch, cục trưởng Hoàng chỉ đành đẩy câu hỏi khó này lên chỗ bí thư.
"Thế này đi." Nghe cục trưởng Hoàng nói thế, Mạc Sầu suy nghĩ một lát, "Có vẻ mấy ngày nay đội trưởng Khúc không thể lo liệu việc trong đội hình sự, tôi sẽ tạm thời quản lý thay, dù sao văn phòng của tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, tôi cứ tới đội hình sự làm việc tạm vậy."
Cục trưởng Hoàng không dám không đồng ý, lập tức phái người kê thêm bộ bàn ghế trong văn phòng đội hình sự. Mạc Sầu vào vị trí ngồi xuống, bầu không khí lập tức thay đổi.
Trước đó mọi người ai bận việc nấy, nếu có phát hiện sẽ báo cáo với Khúc Mịch, nếu cần, Khúc Mịch sẽ triệu tập mọi người mở cuộc họp, định hướng bước tiếp theo. Thời gian làm việc của họ khá thoải mái, địa điểm tự chọn, nếu có thể làm việc ở nhà thì không cần đến chỗ làm.
Nhưng Mạc Sầu mới đến, việc đầu tiên cô ta yêu cầu là mọi người bắt buộc phải đến đội làm việc, trừ những lúc ra ngoài điều tra, hơn nữa thời gian bắt đầu từ 8 giờ đến 17 giờ, buổi trưa nghỉ ngơi một tiếng, nếu người ra ngoài điều tra làm việc xong vẫn chưa đến giờ tan làm thì bắt buộc phải về đội làm việc cho đúng giờ.
Không giống Khúc Mịch, mọi người trong đội hình sự phải dựa vào công việc này để kiếm cơm. Bọn họ không dám đắc tội Khúc Mịch, chỉ đành lén gọi điện cho anh.
Khúc Mịch không nói gì cả, chỉ bảo họ nghe theo lệnh của cấp trên.
"Mạc Sầu tới đội hình sự rốt cuộc để làm gì vậy?" Nghe anh và Lục Li nói chuyện điện thoại, Thương Dĩ Nhu hỏi.
"Từ từ rồi biết."
"Sao thế? Có vấn đề trong công việc hả?" Chú Thương cười hỏi.
"Không hẳn là vấn đề, chỉ là một ngày điều chỉnh thôi." Anh nhẹ nhàng bâng quơ.
Nghe vậy chú Thương cười càng tươi, ông đánh giá cao năng lực trong công việc và khí phách của Khúc Mịch.
"Tốt! Tốt!" Chú Thương vỗ vai anh, "Lần này tôi về là để xem cậu thế nào, nếu không làm tôi hài lòng, tôi sẽ đưa Tiểu Nhu đi. Con bé trông có vẻ kiên cường nhưng thực ra dễ bị tổn thương lắm."
"Ý của chú là... Cháu đủ tư cách rồi?" Khúc Mịch nghiêng đầu nhìn Thương Dĩ Nhu, trong ánh mắt đầy sự cưng chiều.
"Cậu đừng có đắc ý quá sớm." Chú Thương lập tức thay đổi thái độ, "Người thông minh như không biết khiêm tốn như cậu rất dễ gây họa. Nếu cậu dám làm tổn thương Tiểu Nhu, tôi sẽ đưa con bé đi, sau đó giới thiệu cho con bé người đàn ông tốt hơn cậu gấp mười lần!"
"Chắc chắn không có chuyện đó!" Khúc Mịch khẳng định.
Thương Dĩ Nhu dù EQ thấp thế nào cũng là con gái, nghe người yêu nói lời âu yếm như vậy đương nhiên thấy ngọt ngào.
"Không có đàn ông nào tốt hơn cháu gấp mười lần đâu!" Khúc Mịch nói chắc nịch.
Trời ạ, nụ cười trên miệng Thương Dĩ Nhu cứng đờ, chú Thương thì bật cười ha ha.
"Thú vị! Có bản lĩnh, có quyết đoán, có tính hài hước, quan trọng là dùng tiền thoải mái! Xem ra Tiểu Nhu chọn đúng người rồi, chú đầu ý cho hai đứa quen nhau!"
"Cảm ơn chú." Khúc Mịch thầm thở dài.
Nói thật, từ lúc biết chú Thương sẽ từ Canada bay về gặp mình, anh vô cùng căng thẳng. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng phải trải qua cảm giác như vậy, hệt như trẻ con sợ thi cử, như học sinh chờ điểm thi đại học, càng giống như tội phạm chờ tòa án thẩm phán. Tâm trạng anh phức tạp đến mức không thể diễn tả bằng lời, mãi đến khi nghe chú Thương đồng ý mối quan hệ của họ, tảng đá trên đầu anh mới thật sự được đặt xuống.
Chú Thương nghe nói hung thủ giết hại anh trai và chị dâu năm xưa đã bị bắt nên gấp rút về viếng thăm, cũng như thay mặt gia đình Thương Dĩ Nhu xem Khúc Mịch rốt cuộc thế nào.
Dù đang bận phá án, Khúc Mịch vẫn dành thời gian tiếp đãi ông từ hôm đi viếng mộ nhà họ Thương, gặp gỡ bố Khúc mẹ Khúc, còn dẫn ông đi đây đi đó.
Chú Thương hài lòng bay về Canada, lúc ở sân bay còn kéo anh sang một bên nói chuyện riêng.
"Chú nói gì với anh vậy? Còn không cho em nghe nữa." Tiễn chú lên máy bay xong, Thương Dĩ Nhu bắt đầu tra hỏi Khúc Mịch.
"Không có gì, chỉ là chuyện của đàn ông thôi."
Nói chuyện còn phân biệt nam nữ, đúng là kỳ thị giới tính.
"Theo sự phát triển của xã hội và khoa học kỹ thuật, con người cũng phát triển, trong đó bao gồm vấn đề sinh sản của nhân loại." Thấy cô không vui, Khúc Mịch cười nói.
Có ý gì vậy? Chú gọi anh sang một bên chỉ để nói vấn đề sinh sản của nhân loại phát triển thế nào?
"Nước chúng ta thực hiện chính sách kế hoạch hóa gia đình để giảm mức sử dụng đất đối với dân cư, từ đó thúc đẩy tích lũy vốn, ngoài ra giảm số người bước vào độ tuổi lao động có lợi cho lao động và việc làm, cũng giảm bớt mâu thuẫn giữa con người và đất đai, tăng diện tích đất canh tác bình quân trên đầu người, thúc đẩy phát triển kinh tế gia đình và giải trí lành mạnh, từ đó đảm bảo hạnh phúc gia đình và ổn định xã hội."
Thương Dĩ Nhu càng nghe càng không hiểu.
"Thế nên tránh thai như thế nào mỗi gia đình, mỗi đôi tình nhân đều phải biết." Anh nghiêm túc nói, "Chú nói với anh tránh thai là hành động có trách nhiệm với người phụ nữ mình yêu."
Cái gì? Tránh thai? Hai người đàn ông lại đi bàn vấn đề này, một người trong đó còn là chú cô nữa! Nhưng cô và Khúc Mịch rõ ràng chưa phát triển đến giai đoạn đó mà!
"Thật ra chú rất quan tâm em." Khúc Mịch nhớ lại cuộc đối thoại với chú Thương.
"Khúc Mịch, tôi giao Tiểu Nhu cho cậu." Chú Thương trịnh trọn nói, "Cậu phải dùng tôn nghiêm của đàn ông bảo đảm với tôi không chỉ không làm tổn thương trái tim của Tiểu Nhu, mà còn không được tổn thương đến thể xác của con bé. Trước khi hai đứa quyết định kết hôn, trước khi cậu sẵn sàng chịu trách nhiệm cho một sinh linh mới, mong cậu đừng khiến Tiểu Nhu có thai. Thuốc tránh thai rất có hại tới sức khỏe của phụ nữ, thậm chí để lại di chứng. Tôi ích kỷ hy vọng nếu Tiểu Nhu rời xa cậu thì vẫn có thể có một cuộc sống hạnh phúc với người đàn ông khác."
"Qua mấy năm nữa nếu chú không định kết hôn sinh con thì em định về Canada định cư." Thương Dĩ Nhu chỉ còn một mình chú, cô muốn chăm sóc ông vào tuổi xế chiều.
"Được thôi." Khúc Mịch lập tức đồng ý, "Bố mẹ cũng thích Canada, cũng từng có suy nghĩ qua đó sinh sống. Anh thì không có vấn đề gì, em cứ quyết định là được."
Ai thương lượng với anh chuyện ra nước ngoài định cư vậy? Cứ làm như họ là người một nhà ấy!
"Đội trưởng Khúc, sao em lại thấy da mặt anh càng ngày càng dày vậy?" Thương Dĩ Nhu đã quen gọi Khúc Mịch như vậy, nhất thời không thay đổi được.
"Bác sĩ Thương, đây không phải da mặt dày, là tự tin!"
"Tự tin? Anh mà cần cái đó hả?"
"Cũng đúng, chỉ có người thiếu tự tin mới cần nó!" Khúc Mịch luôn có khả năng biến lời nói móc thành câu khen ngợi.
Đột nhiên di động đổ chuông, Khúc Mịch vừa nghe máy, không khỏi nhíu mày.
Thì ra Lục Li và Mạc Sầu cãi nhau, Mạc Sầu nói anh ấy vô tổ chức vô kỷ luật, nhất định phải phạt anh ấy.
"Đội phó Lục không phải người lỗ mãng, anh không ở trong đội, anh ấy chắc chắn đứng ra nói chuyện giúp mọi người. Em nghĩ anh ấy không phải vì chuyện cá nhân đâu." Thương Dĩ Nhu khá hiểu con người Lục Li, anh là người ngay thẳng, hơn nữa anh từng bước đi đến vị trí này đều là nhờ thực lực, tư tưởng không giống với những người ngoài làm văn phòng.
Mạc Sầu là một phụ nữ kiêu ngạo, cứ thích dạy dỗ người khác. Cô ta vừa đến văn phòng đội hình sự làm việc đã bắt mọi người nộp di động, có việc gì thì dùng điện thoại cố định trên bàn làm việc của cô ta, hơn nữa có manh mối gì cũng phải báo cáo cho cô ta đầu tiên. Cô ta thì không có kinh nghiệm phá án, toàn dùng những suy đoán không hợp lý ra ép buộc mọi người, ai ai cũng thấy bất mãn nhưng lại không dám nói ra.
Là đội phó, Lục Li đương nhiên sẽ tranh luận cô ta. Hai người nói chưa đến ba câu đã cãi nhau, Lục Li không đánh phụ nữ, tức giận tới mức đập bàn.
Khi Khúc Mịch đến văn phòng, mọi người đều im lặng ngồi ở vị trí của mình, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Lục Li bị cục trưởng Hoàng gọi đi, Mạc Sầu cũng không thấy đâu.
"Đội trưởng Khúc, anh xuất hiện rồi." Thấy anh hai mắt Mạnh Triết sáng ngời, "Mấy hôm nay bọn họ bị người phụ nữ kia chỉnh đốn thảm lắm. Lão đại bị cục trưởng Hoàng gọi đến văn phòng rồi, anh mau đi cứu anh ấy đi!"
"Cứu cái gì mà cứu? Đây phải Đường Tăng bị yêu quái bắt đi đâu!"
Thương Dĩ Nhu nghe vậy không nhịn được mà bật cười, Mạnh Triết thì lại có cảm giác gió lạnh thổi qua từng cơn. Chuyện cười do Khúc Mịch lạnh lùng như núi băng ngàn năm nói ra thật sự khiến người ta cười không nổi. Thảo nào bác sĩ Thương lại ở bên anh ấy, việc này mà cũng cười được.
"Tan làm anh qua đón em." Khúc Mịch bảo Thương Dĩ Nhu về văn phòng trước, chuyện ở đây anh sẽ xử lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT