Hai người đang trò chuyện thì di động đột nhiên đổ chuông. Khúc Mịch nghe máy một lúc rồi đặt di động xuống.

"Mẹ mang canh tới, để anh xuống lầu lấy."

Từ lúc Khúc Mịch dọn tới đây, cứ hai ba ngày mẹ Khúc lại mang món ngon tới nhưng chưa từng lên nhà.

Thương Dĩ Nhu nghe vậy vội đứng lên: "Để em xuống lầu mời dì lên chơi, trời nóng mà bắt dì đưa đồ thì ngại lắm."

"Ngại thì mau gả qua nhà anh, mọi người sống với nhau thì không cần phiền phức nữa." Khúc Mịch cũng không thích mẹ mình cứ hay mang canh qua đây vì sự thật là rất dở.

Thương Dĩ Nhu không thích uống, nhưng đó dù gì cũng là tấm lòng của người lớn, ném đi thì không lễ phép, thế nên tất cả cuối cùng đều vào bụng của Khúc Mịch.

"Không đàng hoàng." Thương Dĩ Nhu mắng, "Mau xuống nhà đi, đừng để dì chờ lâu."

"Để anh xuống lấy là được, mẹ gửi bảo vệ rồi." Một mình Khúc Mịch ra ngoài, một lúc sau xách hộp giữ nhiệt về.

Thương Dĩ Nhu mở ra thì thấy bên trong là canh gà đen kỷ tử.

"Chắc mẹ đang sốt ruột đấy." Khúc Mịch nhìn cô thăm dò.

Thương Dĩ Nhu không hiểu gì cả.

"Gà đen, kỷ tử, anh tốt mà em cũng tốt." Khúc Mịch ném lại một câu rồi bỏ đi tắm.

Thương Dĩ Nhu đỏ mặt, thật sự muốn xé rách cái mồm của anh. Dì Khúc chỉ có mang canh tới thôi, không có suy nghĩ xấu xa như anh, hơn nữa lần trước Thương Dĩ Nhu đã ám chỉ rất rõ tuy cô và Khúc Mịch sống chung nhưng hai người không hề lên giường.

Di động lại đổ chuông, Thương Dĩ Nhu thấy là Lục Li gọi, lập tức có dự cảm bất an. Quả nhiên ở viện bảo tàng thành phố xảy ra một vụ cướp, hơn nữa còn có người tử vong.

Thương Dĩ Nhu chạy đi gọi Khúc Mịch, hai người lên xe đi thẳng tới viện bảo tàng.

Bên ngoài viện bảo tàng đã bị phong tỏa, trước cửa có đồng nghiệp canh gác, đang nói chuyện với họ là giám đốc viện bảo tàng.

"Đội trưởng Khúc, món đồ bị mất lần này rất quan trọng, nếu để lộ tin tức ra ngoài sẽ khiến cả thế giới chú ý." Giám đốc vô cùng lo lắng.

Khúc Mịch vừa đi vào trong vừa nhìn xung. Trong bảo tàng có đồ đồng nhà Thương, ngọc bích, đồ vàng và tranh chữ thời Đường và Tống.

Ở trung tâm phòng triển lãm là một kính trong suốt, bục cao bên trong được trải bằng khăn vải nhung màu vàng, bên trên không có gì. Dưới bục cao, cạnh hộp kính là một người đàn ông đang quỳ, hai tay đặt trên hộp kính, miệng há lớn như cố gắng kêu cứu, liên tục đập vào hộp kính trước khi chết.

"Khuôn mặt nạn nhân tím tái, sưng tấy, có dấu hiệu xuất huyết. Thi thể đã có hoen tử thi, phân bố rộng rãi. Răng chảy máu. Bước đầu xác định nguyên nhân tử vong do ngạt thở thiếu oxy." Thương Dĩ Nhu nói.

Hộp kính tách biệt không gian trong và ngoài, lượng oxy trong không khí có giới hạn, theo ước tính, nếu một người trưởng thành liên tục có hành động tốn sức thì sẽ gặp tình trạng thiếu oxy và tử vong trong vòng mười lăm phút.

"Hộp kính này được chúng tôi đặt hàng riêng, vận chuyển từ nước ngoài về. Chúng tôi đã trả trước 100.000 đô la Mỹ, định phần còn lại sẽ thanh toán sau vài ngày trưng bày vật, không ngờ dự án còn chưa được triển khai, kho báu bên trong đã mất, còn xảy ra án mạng." Khi nhắc tới tiền giám đốc ập tức cau mày nhìn sang bên yêu cầu thanh toán, bây giờ lấy gì trả cho người ta đây?

Lục Li hỏi: "Giám đốc Chu, trong này rốt cuộc trưng bày cái gì?"

Viện bảo tàng thành phố là doanh nghiệp nhà nước nhưng chính phủ chỉ rót 70% ngân sách, muốn trả tiền lương cho nhân viên hoàn toàn dựa vào lợi nhuận tự thân.

Lần này bọn họ chi rất nhiều tiền để làm hộp kính chống trộm, có thể thấy giá trị của món đồ bên trong vô cùng xa xỉ. Không chỉ Lục Li tò mò, mọi người cũng muốn biết bên trong trưng bày thứ gì.

"Hộp sọ của người Bắc Kinh!" Cố Thành cầm laptop tới, trên màn hình có tuyên truyền của viện bảo tàng.

Có vẻ giám đốc rất hy vọng vào buổi triển lãm lần này, bây giờ bảo bối giá trị liên thành biến mất, còn nợ tiền hộp kính bảo hộ, thảo nào giám đốc lại sốt ruột.

Lục Li đọc tài liệu Cố Thành tra được, nhíu mày: "Hộp sọ của người Bắc Kinh không phải đã mất tung tích từ lâu sao?"

Năm 1936, các nhà nghiên cứu Trung Quốc người Mỹ đã khai quật được hóa thành của ba người vượn trưởng thành ở Chu Khẩu Điếm, đưa về trung tâm nghiên cứu của bệnh viện đại học y khoa Bắc Kinh nghiên cứu.

Năm 1941, quan hệ giữa Nhật Bản và Hoa Kỳ trở nên căng thẳng, Bắc Kinh bị quân đội Nhật Bản chiếm đóng. Trong bối cảnh đó, trung tâm nghiên cứu đã quyết định tìm một nơi an toàn để cất giữ hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh. Trước khi vận chuyển đi, Hồ Thừa Chí đã đóng gói hóa thạch cẩn thận giao cho một bác sĩ thủy quân lục chiến tên Foley đã xuất ngũ sắp rời Trung Quốc về Mỹ.

Ở Tần Hoàng Đảo, trợ lý của Foley là Davis nhận hành lý, cất trong phòng mình. Vào ngày hôm sau, cũng chính là ngày 8 tháng 12 năm 1941, Nhật Bản tấn công Trân Châu Cảng, Mỹ tuyên chiến với Nhật Bản, chiến tranh Thái Bình Dương nổ ra.

Quân Nhật nhanh chóng chiếm đóng các trụ sở của Mỹ ở Trung Quốc, doanh trại của thủy quân lục chiến Hoa Kỳ ở Tần Hoàng Đảo cũng bị quân Nhật chiếm đóng, Foley và Davis trở thành tù nhân. Trong trại tù binh ở Thiên Tân, Foley nhận lại vali vận chuyển từ Tần Hoàng Đảo nhưng hộp sọ của người Bắc Kinh đã biến mất.

Từ đó, mọi tầng lớp xã hội đều bắt đầu truy tìm hơn nửa thế kỷ nhưng hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh không còn xuất hiện nữa. Có rất nhiều suy đoán về hóa thạch kia, tiếc là không có bằng chứng. Hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh biến mất trở thành tiếc nuối rất lớn cho giới khảo cổ, cũng là một bí ẩn trong lịch sử cận đại thế giới.

Khúc Mịch nghe vậy giải thích: "Năm 1949, các nhà nhân chủng học cổ đại đã tiếp tục khai quật Chu Khẩu Điếm, thu được hai cái răng của người Bắc Kinh và các hóa thạch động vật khác. Điều đáng nói là vào năm 1966, cuộc khai quật do nhà nhân chủng học Bùi Văn Trung chỉ đạo đã phát hiện xương trán và xương chẩm thuộc cùng một hộp sọ. Những mảnh sợ mới được phát hiện kết hợp với với hai mảnh xương thái dương phát hiện vào năm 1931 và 1936 đã tạo thành một hộp sọ gần như hoàn chỉnh. Hộp sọ này được bảo tồn ở viện bảo tàng phát triển nhân loại quốc gia ở Bắc Kinh, được nguyên thủ nhiều nước tới thăm nhưng chưa từng mở cửa cho công chúng. Thứ bị mất lần này là hộp sọ đó?"

Giám đốc gật đầu: "Đúng vậy. Các lãnh đạo thấy viện bảo tàng năm của chúng tôi nào cũng thua lỗ nên cho mượn hộp sọ của người Bắc Kinh, lần đầu công khai trưng bày. Để đảm bảo an toàn cho hộp sọ, chúng tôi không tiếc chi tiền để đầu tư hộp kính chống trộm công nghệ cao này, không ngờ vẫn bị kẻ trộm đánh cắp. Hộp kính này làm bằng kính chống đạn, không có mật khẩu và vân tay của tôi thì không thể mở được, dù dùng bom cũng không thể mở. Lạ thật, tên trộm lấy được hóa thạch bằng cách nào nhỉ?"

Thắc mắc của giám đốc rất có lý. Hộp kính này thoạt nhìn tích hợp hoàn hảo với mặt đất, Khúc Mịch đeo găng tay vào gõ gõ, mặt kính lập tức phát ra âm thanh như tấm sắt.

Anh đi vòng quanh hộp kính mấy lần, đột nhiên ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn lên.

"Giám đốc Chu, bây giờ ông có thể mở hộp kính ra rồi." Bộ phận pháp y đã thu thập chứng cứ ở bên ngoài và chụp ảnh hiện trường xong.

Giám đốc nghe vậy mới bước lên, mở cánh cửa nhỏ ở góc dưới hộp kính, xác nhận dấu vân tay, có tiếng "bíp", kế tiếp là nhập mật khẩu. Mật khẩu không có quy luật gì, vừa có chữ có số còn có ký tự đặc biệt nên vô cùng phức tạp. Sau đó có hai tiếng "tách tách", tấm kính mở ra theo hình bán nguyệt.

Thi thể quỳ bên trong không có điểm tựa, nửa người trên nằm rạp xuống đất, thân dưới vẫn trong tư thế quỳ.

Đồng nghiệp đi tới khiêng thi thể sang một bên, đặt lên tấm vải trắng. Thương Dĩ Nhu cẩn thận kiểm tra, Khang Bình ở cạnh ghi chép.

Khúc Mịch đi vào trong hộp kính, chân dẫm nhẹ lên tảng đá cẩm thạch bên dưới, nghe có tiếng "thùng thùng".

Hai mắt Lục Li sáng lên, lập tức xuống lầu một, Mạnh Triết đuổi theo.

Lầu một là sảnh trống, hai bên có nhà vệ sinh, trên tường treo tranh và chú thích. Lục Li nhìn lướt qua, hình như đều là giới thiệu về các vật triển lãm trên lầu.

Hộp kính đựng hóa thạch nằm bên trên toilet nữ, Lục Li ở ngoài gọi mấy tiếng, xác định không có ai mới vào trong.

Thứ đầu tiên anh chú ý là hai chiếc tủ đựng đồ linh tinh đặt trên bồn rửa tay, che khuất trần nhà bên trên. Khúc Mịch ở trên lầu tiếp tục dẫm, thỉnh thoảng có âm thanh trên trần nhà truyền tới.

Lục Li và Mạnh Triết đeo găng tay, chuyển cái tủ xuống. Mạnh Triết cao 1m85 đứng lên bồn rửa tay, nhón chân mới miễn cưỡng chạm vào được trần nhà. Cậu gõ mạnh, trần nhà quả nhiên chuyển động. Cậu ta cố hết sức đánh mạnh vào trần nhà, tầng một và tầng hai mới thông nhau được.

Mạnh Triết muốn thử leo lên theo lỗ hổng này, tiếc là cái lỗ quá nhỏ, cậu ta lại quá cao to không thể chui vào, vì vậy chỉ đành cùng Lục Li trở về tầng hai.

Khúc Mịch yêu cầu lấy video giám sát của viện bảo tàng trong vòng 24 giờ, đồng thời yêu cầu tất cả nhân viên đi lấy khẩu cung.

Khúc Mịch còn chưa thu đội, một chiếc ô tô mang biển số đặc biệt tới đậu trước viện bảo tàng, một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống, đuôi mắt nhếch cao cho thấy sự lợi hại.

Cảnh sát giữ cửa cố gắng cản cô ta lại, không ngờ cô ta lấy giấy tờ ra, cảnh sát lập tức cho vào.

"Ai phụ trách chỗ nào?" Cô ta kiêu ngạo hỏi, mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở chỗ Khúc Mịch: "Khúc Mịch? Tôi là Mạc Sầu của cục công an, được phân công tới giám sát vụ án này. Đây là thẻ của tôi."

Giám sát? Khúc Mịch bất mãn cau mày, chẳng thèm duỗi tay nhận lấy thẻ để xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play