Khúc Mịch xuống lầu trước, thấy phóng viên còn ở đây, anh không né tránh, thậm chí còn đi tới.
"Chỉ có nhiêu đây thôi hả?" Thấy phóng viên ít hơn lúc này, anh hỏi, "Tôi có vài lời muốn nói, tốt nhất là gọi hết người đến đây."
Phóng viên nghe vậy lập tức gọi điện cho đồng nghiệp, những người nấp trong bóng tối nhanh chóng tụ tập.
"Có phải anh phát ngôn thay cô Thương hay không?"
"Tôi là Khúc Mịch, đội trưởng đội hình sự, tôi đại diện cảnh cáo anh chị, hung thủ vẫn chưa được xác định, rất có khả năng sẽ gây án lần nữa. Những gì liên quan tới hồ sơ vụ án tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Tôi càng không muốn anh chị quấy rầy tới người có liên quan trong vụ án, nếu để tôi nhìn thấy mấy anh chị theo dõi bác sĩ Thương, tôi sẽ tố cáo anh chị tội danh gây trở ngại cho cảnh sát phá án." Khúc Mịch trịnh trọng nói, "Được rồi, giải tán đi."
Anh chính là Khúc Mịch? Sau vụ án của nhà họ Lệ và Lãnh Thác, danh tiếng của anh trong giới đã bay xa, rất nhiều phóng viên muốn hẹn phỏng vấn nhưng thậm chí còn chưa gặp được mặt. Tuy trên mạng có ảnh của anh nhưng trừ chụp từ xa thì toàn là ảnh cũ.
Bây giờ nghe anh thừa nhận mình là Khúc Mịch, hai mắt của các phóng viên đều sáng lên, như cái đuôi bám lấy Khúc Mịch.
Sáng sớm Khúc Mịch mặc đồ ngủ xuất hiện trong nhà của Thương Dĩ Nhu, hơn nữa từ cách anh bảo vệ cô, quan hệ giữa họ rõ ràng rất thân thiết. Nếu đã không thể đưa tin liên quan đến vụ án, bài đăng về Khúc Mịch chắc chắn vẫn thu hút rất nhiều người.
Thương Dĩ Nhu trốn sau cửa, thấy có vẻ không có phóng viên, lúc này đi thẳng đến cửa hông. Đúng như Khúc Mịch nói, trước cửa có một chiếc taxi đang đậu, cô lập tức lên xe rồi gọi điện cho Khúc Mịch.
"Tôi ở quán sushi băng chuyền ở đường Trung Ương đợi anh, mười lăm phút sau có thể tới không?"
Mười lăm phút sau, Khúc Mịch mở cửa vào nhà hàng, thấy Thương Dĩ Nhu đang ngồi cười nhìn đồng hồ đeo tay.
"Vừa đúng giờ." Anh ngồi xuống, "Hôm nay ít nhiều cũng nhờ tôi giúp, em định mời tôi thế nào đây?"
"Bữa này tôi mời, anh cứ ăn thoải mái!"
Sau đó Thương Dĩ Nhu liên tục lấy đĩa đồ ăn trên băng chuyền.
"Tuy rằng em mời nhưng tôi không ăn được nhiều vậy đâu."
"Đây, mấy món này là của tôi. Tôi không biết anh thích ăn gì, anh tự chọn đi."
Thương Dĩ Nhu gắp một miếng sushi, chấm đầy mù tạc, rồi cho vào miệng.
"Ăn nhiều còn ăn cay không tốt cho dạ dày đâu."
"Lúc tôi còn nhỏ, để bố mẹ và thầy cô yêu thương, tôi không dám trốn học, không dám lười biếng không làm bài tập, không dám ham chơi. Đến khi tốt nghiệp đại học, để có công việc tốt, lương cao, tôi không dám nghỉ ngơi, không dám tranh chấp với ai, cũng không dám làm theo ý muốn của mình." Thương Dĩ Nhu cảm thán, "Từ nay về sau tôi phải sống thoải mái hơn, ăn uống vừa phải quan tâm đến dạ dày vừa phải xem tâm trạng nữa."
Thôi được, Khúc Mịch không khuyên tiếp, nhìn cô ăn uống thỏa thích mà dạ dày nóng rát. Anh không thể dính chút vị cay, nếu không bệnh bao tử sẽ tái phát.
"Chào anh chị." Đột nhiên một nhân viên cửa hàng ôm gấu bông đi tới, "Đây là gấu bông cửa hàng chúng tôi dành cho khách hàng may mắn, ngoài ra còn có voucher giảm 20%."
"May quá!" Thương Dĩ Nhu nhân lấy gấu bông.
Cô gái ngồi bên cạnh nhìn qua đây hỏi: "Đáng yêu ghê! Cửa hàng mấy anh chọn khách hàng may mắn bằng cách nào vậy?"
"À thưa cô, chúng tôi dựa vào độ cao của đĩa trên bàn theo thời gian để quyết định."
Nghe trưởng cửa hàng nói, Thương Dĩ Nhu cứng họng, còn Khúc Mịch thì bật cười.
Ăn xong, hai người rời khỏi quán sushi, bụng Thương Dĩ Nhu căng phồng, may mà hôm nay cô mặc đồ rộng rãi, nếu không thì thật sự khó nhìn.
"Đi dạo không?" Khúc Mịch hỏi. Thấy cô gật đầu, anh nói, "Từ đây đi qua con hẻm chưa đến mười phút là đến công trường gần nhà họ Đồng, ở phía tây công trường chúng tôi phát hiện trang sức của Vương Tuệ."
"Hung thủ ném trang sức ở đó chứng minh khi bỏ trốn hắn đã chạy ngang hoặc là biết rất rõ hoàn cảnh, biết vị trí đó ít người qua lại. Nếu sợ bị phát hiện, hung thủ nên chọn cách chôn trang sức đi mới đúng, như vậy có thể thấy thời gian hắn ném trang sức đi rất gấp. Tôi nghĩ hắn đã vứt trang sức trong lúc bỏ trốn. Nhưng nếu thế thì lại có chi tiết không thể giải thích, nếu hắn đã đem trang sức rời khỏi hiện trường thì sao lại vứt đi? Chẳng lẽ sợ mấy anh tìm được hắn? Nhưng trong thành phố có rất nhiều cửa hàng trang sức, các anh muốn điều tra sẽ mất rất nhiều thời gian và nhân lực, hơn nữa nếu cần tiền, hung thủ có thể đem đi nơi khác bán. Nghĩ theo hướng này thì khả năng hung thủ giết người vì tiền là rất thấp. Nếu thế, nguyên nhân giết người chỉ có một, đó là báo thù!" Thương Dĩ Nhu phân tích theo hướng logic bình thường.
"Không, còn một nguyên nhân nữa." Khúc Mịch khẽ cười, "Vẫn còn nguyên nhân là nhất thời nảy sinh ý đồ giết người vì kích động, sau khi bình tĩnh lại, hắn sẽ lập tức tìm cách che giấu hành vi của mình. Thế nên hắn mới ném tang vật đi để đánh lạc hướng chúng ta."
"Ý anh là hung thủ có vấn đề tâm lý?"
"Tuy chưa đến mức biến thái nhưng chắc chắn hung thủ có một bóng ma tâm lý nào đó. Hơn nữa theo phân tích của tôi, vấn đề của hắn có liên quan đến thú cưng, nhất là chó mèo." Khúc Mịch vừa đi vừa nói, "Hắn có thể sinh hoạt như người bình thường, có lẽ bệnh của hắn rất ít người biết, thế nên sau khi gây án hắn có thể nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, lập tức tìm cách tiêu hủy chứng cứ. Vụ án của Lãnh Thác em biết đấy, hắn mới là kẻ biến thái thật sự. Còn hung thủ lần này thì khác, dù trong trạng thái bình thường hay suy sụp hắn đều có biểu hiện yếu đuối nhát gan."
Thương Dĩ Nhu gật đầu tán đồng. Bố mẹ cô là người hiền lành, theo lý thuyết sẽ không kết thù với ai, mà cướp thì cũng không đến mức ra tay tàn nhẫn như vậy.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới công trường, xung quanh toàn tiếc máy nổ, rất nhiều công nhân đội nón bảo hộ làm việc trên cao.
"Đồng Huy đi chợ về thì bị giết hại, rất có khả năng hung thủ đã theo dõi anh ta, sau đó vào nhà giết người." Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đến chợ sáng.
Chợ đã tan, theo khẩu cung, bọn họ tìm đến quầy bán bánh quẩy và sữa đậu nành. Từ nơi này đến nhà họ Đồng, con đường ngắn nhất nhất định phải đi qua công trường và khu lều trại. có phải hung thủ đã theo dõi Đồng Huy từ đây không?
Hai người đi dọc theo con đường này đến nhà họ Đồng, sau đó lại đến con mương ở phía công trường. Hai con đường này ngược hướng nhau, hơn nữa còn khá vòng vèo.
Đến gần con mương, bọn họ bắt gặp một người mặc đồ công nhân hai tay đang đút trong túi quần, thấy họ thì sửng sốt.
Người ra vào gần đây phần lớn đều là công nhân hoặc dân cư, nhìn cách ăn mặc của Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu, họ đương nhiên không phải người ở đây.
"Nghe đồn ở đây mới có người nhặt được trang sức nên dạo này nhiều người tới thử vận may lắm. Cô cậu cũng thế à?" Anh ta cười cười.
"Đúng vậy." Khúc Mịch trả lời.
"Thế cô cậu uổng công đi một chuyến rồi. Đâu phải ngày nào cũng có người ném trang sức ở đây đâu, hơn nữa người nhặt được trang sức kia đã bị cảnh sát đưa rồi, biết đâu chừng là hung thủ giết cả nhà họ Đồng để cướp của.
"Thế anh tới đây làm gì?" Khúc Mịch hỏi.
"Đương nhiên là đi tiểu rồi." Đối phương thản nhiên trả lời, "Công trường có nhà vệ sinh nhưng xa, còn bên khu lều trại thì bị tháo bỏ hết. Công nhân chỗ chúng tôi đều tới đây tiểu tiện, vừa tiết kiệm thời gian vừa làm được nhiều việc hơn."
Khúc Mịch gật đầu, lại hỏi: "Dự án ở đây chắc lớn lắm đúng không?"
"Năm nay chỉ mới đào đất, công việc chính thức phải đến năm sau. Nghe nói chính phủ không rót tiền xuống, Kim Hâm thì còn vài công trình khác nên tạm thời không đầu tư mạnh bên này."
"Anh có vẻ biết nhiều đấy." Khúc Mịch tỏ ra không tin.
"Nè, anh đừng có khinh thường nhau thế. Mấy hôm trước lãnh đạo thành phố và chủ tịch Kim Hâm đích thân tới đây thị sát, tôi luôn đi theo bên cạnh. Anh đừng nhìn tôi ăn mặc như công nhân, thực ra tôi làm trong nghề hai mươi năm rồi, cũng có chút địa vị. Ngày xưa khi chủ tịch Kim Hâm còn chưa lập nghiệp còn phải ăn nói nhỏ nhẹ lấy lòng tôi, ai ngờ người ta được tổ tiên phù hộ, lên như diều gặp gió, còn tôi thì vẫn dậm chân tại chỗ, còn phải nhìn sắc mặt người ta để làm việc. Nghĩ đến là đã tức rồi! Thôi, không nói nhiều nữa, tôi còn phải đi làm đây."
"Làm sao để liên lạc với anh đây."
"Tôi có danh thiếp." Anh ta nhanh nhẹn lấy danh thiếp ra, "Sau này anh có việc gì cần cứ gọi cho tôi, chuyển nhà, dọn phòng, xây nhà, trang trí, chỗ tôi nhận hết."
Đúng là để kiếm tiền việc gì cũng có thể làm, còn có danh thiếp riêng nữa!
Khúc Mịch cất danh thiếp, nhìn anh ta chạy về phía công trường.
"Người đó đang nghi hả?" Thương Dĩ Nhu hỏi.
"Có lẽ anh ta sẽ cung cấp một số manh mối. Khi nãy chúng ta từ công trường qua đây, ở đó chỉ có khoảng mười người làm việc. Có nghĩa là, những người thường xuyên tới con mương này nằm trong số đó. Thế thì hung thủ sẽ là một trong số họ, hoặc là biết rõ tình hình ở đây, muốn giá họa. Đi thôi, tôi đưa em về trước."
Khúc Mịch lái xe chở Thương Dĩ Nhu về, lúc này đã không còn phóng viên ở dưới lầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT