Sau khi Trưởng công chúa xuất giá, Hoàng cung tựa hồ chẳng có gì thay đổi, ngoài việc Thái hậu càng trở nên trầm mặc, trừ lúc đến Thọ Khang cung hỏi thăm Thái hoàng Thái hậu thì hầu như không ra khỏi cửa, vài lần Hoàng hậu dẫn chúng phi tần đi thỉnh an đều không gặp được Thái hậu, bà chỉ để Anh Nguyên cô cô ra bảo mọi người về đi, ngay cả mặt cũng không chịu lộ, mọi người trong cung đều biết, Thái hậu đây là đang nhớ Trưởng công chúa.
Thái hậu buồn bã là thế, nhưng Hoàng hậu lại cảm thấy vui vẻ. Theo ý của nàng ta, Trưởng công chúa với Tô Lam Quỳnh là một phe, bây giờ Trưởng công chúa xuất giá, không còn ở trong cung nữa, cũng xem như Tô Lam Quỳnh mất đi một trợ thủ.
Hoàng hậu không dám thể hiện niềm vui ra bên ngoài sợ chọc Thái hậu mất hứng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc tâm trạng của nàng ta rất tốt, thậm chí ngay cả khi cầm danh sách tuyển tú trên tay cũng không thấy chói mắt như trước.
"Lâm ma ma, Liễu Yêu này là người mẫu thân đưa vào cho bổn cung đúng không?"
Lâm ma ma nói: "Đúng vậy thưa nương nương, đây là con gái thứ của Liễu gia, tính tình mềm mại nhu thuận, cũng đã được dạy dỗ đàng hoàng, khi vào cung sẽ nghe theo mọi chỉ thị của nương nương."
Liễu gia là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, hai bên đi lại khá thân thiết.
Hoàng hậu gật đầu, lại tiếp tục xem, đến lúc nhìn thấy cái tên Trình Yên thì cười như không cười: "Thứ muội này của bổn cung cũng đến tuổi tuyển tú rồi sao? Thật ra không biết phụ thân nghĩ gì, lại để nàng ta cũng vào cung."
Lâm ma ma vội an ủi: "Nương nương đừng nghĩ nhiều, đây là quy tắc của quốc gia, cũng không phải lão gia muốn đánh mặt ngài!"
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đọc, hết cả danh sách hơn ba trăm người, lúc này mới ngạc nhiên hỏi một câu: "Tô gia không xếp người vào sao?"
Sau đó, không đợi Lâm ma ma đáp lời, nàng ta đã tự lẩm bẩm bảo: "Cũng phải, với địa vị và sự sủng ái của Thánh thượng dành cho nàng ta, cần gì phải xếp người vào."
Xem danh sách thật lâu, Hoàng hậu cũng coi như có hiểu biết về các tú nữ lần này. Thông thường Hoàng đế chọn phi tần, đa số đều là nữ tử thế gia được dạy dỗ tỉ mỉ, rất ít khi có nữ tử đến từ thôn quê được chọn, cho nên Hoàng hậu chỉ cần quan tâm những tú nữ ở trong kinh thành là được, xác xuất họ trúng tuyển cũng cao hơn.
Bởi vì là lần tuyển tú đầu tiên sau khi Hoàng đế lên ngôi, cho nên quy mô vô cùng to lớn, chỉ riêng vòng sơ tuyển đã có hơn năm ngàn thiếu nữ độ tuổi từ mười lăm đến mười bảy từ khắp đất nước, những tú nữ này sẽ được Lễ bộ đích thân phái người đến kiểm tra các tiêu chí sau: gia thế trong sạch, thân thể khỏe mạnh, từ nhỏ tới lớn chưa từng mắc bệnh truyền nhiễm, tú nữ đạt đủ tiêu chí này sẽ được chọn vào vòng chung tuyển.
Ở vòng này, các tú nữ sẽ được các thái y bắt mạch kiểm tra sức khỏe và ma ma nhiều kinh nghiệm trong cung kiểm tra dung mạo, cơ thể, mùi hương, giọng nói, trinh tiết, đảm bảo dung mạo dễ nhìn thuận mắt, trên người không có sẹo hay bớt phá hủy vẻ đẹp, cũng như không có mùi lạ trên cơ thể. Giọng nói cũng phải nhẹ nhàng thanh thoát, êm tai dễ nghe. Trinh tiết càng là điều tất yếu, qua được cửa này sẽ có thể vào vòng điện tuyển.
Điện tuyển là vòng cuối cùng trong việc chọn tuyển tú, các tú nữ sẽ được gặp mặt Thái hậu, Hoàng đế và Hoàng hậu, sau đó biểu diễn tài nghệ của mình. Hoàng đế nhìn trúng sẽ ban thưởng ngọc bội, ý là giữ lại, không thích sẽ ban thưởng hoa, ý là không trúng tuyển. Nhưng những tú nữ vào được vòng điện tuyển cho dù có không trúng tuyển cũng có thể được tứ hôn cho các vương công quý tộc, hoặc quay về nhà cũng có thể diện rất lớn, có thể gả cho một người chồng có địa vị.
Sơ tuyển đến Điện tuyển kéo dài một tháng, từ năm ngàn người còn hơn năm trăm người, đây vẫn là một con số rất lớn, Hoàng đế vốn định giảm thêm người, nhưng ý Thái hậu là cứ xem rồi tuyển hết một lần, hậu cung của Hoàng đế vốn ít người, nửa năm trước tuyển thêm mấy người ngoài Tường Tiệp dư cũng vẫn không có tin tức, Thái hậu vì vậy đối với nhóm người cũ trong cung có phê bình kính đáo, cho nên bà quyết định phải nhìn hết năm trăm người này, tuyển thật nhiều hạt giống tốt, giúp Hoàng đế khai chi tán diệp.
Có vết xe đổ của Tô Lam Quỳnh, Hoàng đế cũng không dám để cho Thái hậu và Hoàng hậu tự chọn, sau khi giải quyết xong tấu chương, hắn đến điện Tuyên Phúc, Thái hậu và Hoàng hậu đã ngồi sẵn ở đó, Hoàng đế cũng không chờ lâu, lập tức ra lệnh bắt đầu.
Các tú nữ chia làm nhiều tốp, mỗi tốp mười người cùng vào diện thánh, ba vị trên cao thi thoảng hỏi một hai vấn đề, rồi biểu diễn tài nghệ, làm thơ, vẽ tranh, múa hát, đánh đàn, Thái hậu chọn kha khá người, Hoàng hậu cũng giữ lại một ít, Hoàng đế chọn thêm một ít, ròng rã hai canh giờ, kết quả có hơn bảy mươi người được chọn.
Đây đã là một con số không nhỏ.
Những tú nữ được chọn sẽ quay về nhà, được trong cung phái ma ma giáo dưỡng đến phủ dạy dỗ, hai tháng sau thì được ban phân vị, chính thức nhập cung.
Hoàng đế dứng dậy rời đi, còn lại Thái hậu và Hoàng hậu, Hoàng hậu cầm danh sách trên tay, mỉm cười dịu dàng: "Chờ con dâu xem kỹ danh sách và định phân vị xong sẽ mang đến cho mẫu hậu xem xét, có những gì cần chỉnh sửa mong mẫu hậu chỉ dạy cho con dâu."
Thái hậu rất thích cô con dâu dịu dàng biết nghĩ cho thời cục này, thấy nàng ta không hề ghen tuông thì trong lòng vừa ý, gật đầu nói: "Con cứ quyết định, làm xong rồi thì mang đến Vĩnh Thọ cung cho ai gia, sau đó mang cho Hoàng đế nhìn một cái là được."
Hoàng hậu thưa vâng, sau đó hành lễ rồi lui ra ngoài.
Cung Nghênh Xuân.
Tô Lam Quỳnh chẳng hề bị ảnh hưởng bởi việc tuyển tú, lúc này nàng đang đọc thư của Tô Tri Viễn gửi, ngoài việc cho nàng biết về sức khỏe của mọi người trong nhà, thì còn kể về cuộc sống sau khi tân hôn với Trưởng công chúa.
Vốn sau khi thành thân xong thì Trưởng công chúa và Tô Tri Viễn phải dọn đến phủ công chúa ở, nhưng Trưởng công chúa lại cự tuyệt chuyện này, nói mình gả làm con dâu Tô gia thì phải làm tròn bổn phận của Tô gia, cho nên quyết định ở lại phủ Thái phó làm con dâu tẫn hiếu. Biết được cuộc sống hôn nhân của ca ca ngọt ngào như mật, Tô Lam Quỳnh cũng an tâm, bây giờ chỉ chờ chị dâu sinh ra một đứa cháu mập mạp khỏe mạnh cho nàng nữa là cuộc đời sẽ viên mãn.
Tô Lam Quỳnh nghĩ tới tương lai của Tô gia, vô thức mỉm cười.
Đầu tháng ba, sắc xuân đong đầy.
Các tú nữ rất nhanh sẽ nhập cung, danh sách phong vị và nơi ở cũng đã được Hoàng hậu hiểu dụ lục cung, khi Tô Lam Quỳnh nhận danh sách, lập tức nhướng mày. Trong cung Nghênh Xuân của nàng được Hoàng hậu phân cho hai người, một người là Thất giai Lưu tài nhân, một người là Tòng lục giai Phạm kỳ nhân, cái đáng nói là hai người này, một người nổi danh là kinh thành đệ nhất tài nữ, một người lại được mệnh danh là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nhét hai người này vào cung Nghênh Xuân, dụng ý của Hoàng hậu không cần nói cũng biết.
Thiếu nữ mới lớn, lại có danh tiếng, vào cung làm sao mà lại không tranh, chắc chắn sẽ khiến cung Nghênh Xuân gà bay chó sủa, xào xáo không yên.
Tô Lam Quỳnh thầm nghĩ, Hoàng hậu này thật là một khắc cũng không chịu cho nàng an tĩnh.
Kính Hoa cầm danh sách trên tay, trong lòng cũng không vui, tự nhiên phải chia sẻ chỗ ở với người khác, ân sủng của tiểu thư cũng sẽ bị chia đi, huống hồ hai người này, không có một ai là đèn cạn dầu, mấy ngày trước thiếu gia đã viết thư kể cho bọn họ nghe sơ qua về các thiếu nữ chuẩn bị tiến cung rồi.
Đương nhiên Tô Lam Quỳnh cũng không thích người khác ở chung với mình, không liên quan tới vấn đề ân sủng hay không, nàng chỉ không thích chỗ ở của mình có người khác đến ở cùng.
Chuyện chỗ ở này, đi cầu Hoàng hậu đương nhiên chẳng có tác dụng, còn sẽ bị gán danh không rộng lượng, chỗ Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu thì đã không hỏi việc hậu cung từ lâu, cho nên cũng chẳng thể cầu bọn họ thay nàng ra mặt.
Nhưng nếu đi cầu xin Hoàng đế, vậy thì sẽ là làm phiền hắn, hơn nữa Hoàng đế vì nàng mà chuyển hai người đó ra khỏi cung Nghênh Xuân, vậy cũng là nàng không phân biệt rõ nặng nhẹ, đố kỵ nhỏ nhen.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn đi cầu Hoàng đế, chuyện nhỏ bực này, vẫn là tự mình giải quyết cho thỏa đáng.
Mùng sáu tháng ba, các tú nữ vào cung, được ma ma mang đến nơi ở của mình, trong cung tức thì trở nên nhộn nhịp.
Sáng sớm hai vị Lưu tài nhân và Phạm kỳ nhân đã được dẫn đến thiên điện Lan Hoa các và Vũ Xuân Uyển của cung Nghênh Xuân, sau khi hai người đó vào điện làm quen một lát thì đều thống nhất đi đến chính điện cung Nghênh Xuân để thỉnh an Tô Lam Quỳnh.
Hôm nay Tô Lam Quỳnh cũng thức sớm, không phải vì lo lắng khó ngủ, mà là chuyển điện ồn ào, nàng cũng không có ý muốn thị uy, chỉ ăn mặc đúng phẩm cấp của phi tần Nhị giai, trang điểm xong thì để Kính Hoa đỡ đi ra bên ngoài.
Hai người đó đã ngồi một lúc lâu, thấy Tô Lam Quỳnh đi ra, lập tức đứng dậy hành lễ, quy củ mười phần.
"Thiếp thân thỉnh an Di phi nương nương."
Tô Lam Quỳnh ngồi xuống, gật đầu: "Đứng lên đi, ban ngồi."
"Tạ ơn Di phi nương nương."
Lưu tài nhân và Phạm kỳ nhân ngồi xuống, lén lút liếc nhìn Di phi, người được đánh giá là sủng ái nhất hậu cung lúc này.
Chỉ thấy nàng mặc một bộ cung trang màu xanh nhạt thêu hoa văn trăm bướm, tóc búi gọn gàng cài một bộ châu sai bằng pha lê, vừa xinh đẹp vừa không mất khí độ của nhất cung chi chủ. Vì chỉ mới mười sáu tuổi, nên dung mạo vẫn còn trẻ trung xinh đẹp, lại thêm việc được ân sủng khiến trên người Tô Lam Quỳnh nhiều thêm một phần quyến rũ mà lại trầm tĩnh, khiến cho Phạm kỳ nhân dù được ca ngợi là kinh thành đệ nhất mỹ nhân cũng không khỏi cảm thấy bị chèn ép.
Có điều trong lòng Phạm kỳ nhân cũng không cho là đúng, đó chẳng qua là Di phi này vào cung sớm hơn mình nửa năm thôi, nếu đổi lại là nàng ta, thật không biết hôm nay ai mới là người ngồi ở chủ vị.
Lưu tài nhân lên tiếng: "Hôm nay là ngày thiếp thân mới đến cung Nghênh Xuân, mong được nương nương chỉ bảo nhiều hơn, thiếp thân vô cùng cảm kích."
Giọng nói mềm nhẹ dịu dàng, thần thái đoan trang trầm tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thật sự cũng có mấy phần phong phạm của đệ nhất tài nữ.
Tô Lam Quỳnh uống một tách trà, đáp: "Vào cung thì đừng nghĩ nhiều, cứ chăm chỉ hầu hạ Thánh thượng, kính trọng Hoàng hậu, chuyện khác không cần quan tâm."
Lưu tài nhân và Phạm kỳ nhân vội vàng thưa vâng.
Tô Lam Quỳnh gật đầu: "Canh giờ không còn sớm, các người đi theo bổn cung đến cung Thượng Dương thỉnh an Hoàng hậu nương nương thôi."
Phi tần dưới lục phẩm là không có tư cách thỉnh an Hoàng hậu, nhưng bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên nhập cung nên phải đến thỉnh an, giờ phút này hai người cũng không nói được gì, lập tức hành lễ rồi đi theo Tô Lam Quỳnh.
Chờ ra khỏi sân viện, Phạm kỳ nhân kéo tay Lưu tài nhân, nói nhỏ: "Muội muội có thấy không, Di phi nương nương thật lạnh lùng, chúng ta nói chuyện với nàng ta cả sáng, một nụ cười cũng không thèm cho chúng ta."
Lưu tài nhân thản nhiên đáp: "Chúng ta chỉ là phi tần phân vị thấp, nương nương không chèn ép đã là đại ân đại đức rồi, còn trông mong ngài ấy phải xem ngươi là tỷ muội mà đối đãi sao?"
Phạm kỳ nhân bị những lời của Lưu tài nhân nói làm cho mặt đỏ tai hồng, giây lát mới hừ lạnh, nói thầm: "Ra vẻ gì chứ, còn không phải là muốn nịnh nọt Di phi sao?"
Đoàn người đi đến cung Thượng Dương, tẩm cung bình thường rộng rãi nhưng giờ lại phá lệ chật chội, bên trong ngồi gần trăm mỹ nhân xinh đẹp như hoa, khiến hoa tươi ngoài phòng cũng có vẻ thất sắc.
Sau khi Tô Lam Quỳnh thỉnh an Hoàng hậu xong thì ngồi xuống ghế của mình, các phi tần đã đến đông đủ, quỳ xuống thỉnh an ba người có phân vị cao nhất là Hoàng hậu, Di phi và Trân phi.
Nhìn một phòng oanh yến này, Hoàng hậu lộ ra nụ cười hòa nhã: "Đứng lên đi, các muội đều là những đóa hoa tươi đẹp mơn mởn, khiến bổn cung nhìn thấy tâm trạng cũng tốt lên."
Bên dưới lập tức có người đáp lời: "Hoàng hậu nương nương mới là quốc sắc thiên hương, thiếp thân hổ thẹn không bằng."
Hoàng hậu cười: "So nhau làm gì, mau đến uống thử trà tiến cống của Hề Lan đi."
Trân phi nhìn qua, thấy người vừa lên tiếng là con gái của Trấn Tây tướng quân, Thu nghi nhân Lục giai, lập tức nở nụ cười không có ý tốt nói với Hoàng hậu: "Thiếp thân thấy Hoàng hậu nương nương nói đúng, một đám đều là hoa miệng ngọt như mật, nhưng thân hoa có gai hay không thì ai biết được đây."
Nói xong cầm khăn che miệng cười.
Lời nói đầy ẩn ý của Trân phi khiến không khí trong điện hơi đông cứng lại, nhát là Thu nghi nhân cứ có cảm giác Trân phi đang móc mỉa mình, trong lòng tức giận, ngoài mặt chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.
Hoàng hậu lại hỏi han một số người, sau đó như cố ý vô tình mà nhìn Phạm kỳ nhân: "Sao sắc mặt Phạm kỳ nhân lại kém vậy, có phải ở trong cung chưa quen hay không?"
Phi tần mới tiến cung hôm nay, sao có thể nói là quen thuộc, Hoàng hậu hỏi như thế, rõ ràng là có ý khác, tất cả mọi người đều như có như không nhìn qua Phạm kỳ nhân và Lưu tài nhân, cùng với chủ cung Tô Lam Quỳnh.
Ai chẳng biết hôm nay vào cung, những phi tần được phân vào cung có chủ cung phải đi thỉnh an chủ cung trước rồi mới được chủ cung dẫn đi thỉnh an Hoàng hậu, sắc mặt Phạm kỳ nhân không tốt, có phải là vì bị chủ cung chèn ép hay không?
Phạm kỳ nhân lộ ra dáng vẻ được sủng ái mà lo sợ, như là theo bản năng nhìn thoáng qua Tô Lam Quỳnh một cái, sau đó rụt rè đáp: "khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, thiếp thân ăn được ngủ được, trong cung rất tốt, không có gì không quen, tạ ơn nương nương đã lo lắng."
Mặc dù nàng ta luôn miệng nói không sao, nhưng hành động lại như bán đứng lời nói của bản thân, khiến người ta không khỏi miên man suy nghĩ.
Có lẽ Di phi đã nói gì đó, dằn mặt hay tiểu chủ mới tiến cung, nên Phạm kỳ nhân mới lộ ra vẻ mặt nhưu thế?
Trân phi vui sướng khi người gặp họa: "Ta nói Phạm muội muội à, dù sao quy củ trong cung này có rất nhiều, tránh được hôm nay không tránh được cả đời, muội phải tập làm quen thôi."
Giống như đang khẳng định suy đoán của mọi người.
Sắc mặt Tô Lam Quỳnh thay đổi, lúc đang định lên tiếng, lại nghe thấy một giọng trầm tĩnh: "Ban nãy Phạm tỷ tỷ cùng với thiếp thân theo Di phi nương nương đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, trên đường tỷ tỷ vô tình hít phải phấn hoa, hắt xì hai cái, nên mới cảm thấy không thoải mái."
Giọng nói của Lưu tài nhân thanh lãnh như suối mát, khiến mọi người lập tức đổ dồn sự chú ý vào Phạm kỳ nhân.
Nếu thật sự là như vậy, thì là nàng ta đang vu oan Di phi sao?
Phạm kỳ nhân tái mét sắc mặt, lúc đang định cãi lại, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu vàng sáng ngoài cửa.
Nàng ta lập tức bày ra dáng vẻ yếu ớt, lã chã chực khóc: "Đúng vậy, là lỗi của thiếp thân, không liên quan đến Di phi nương nương!"
Nếu nãy giờ Hoàng hậu và Trân phi chỉ ám chỉ thì Phạm kỳ nhân lại nói thẳng ra, Tô Lam Quỳnh còn chưa kịp hiểu vì sao nàng ta lại làm thế, đã nghe một giọng nói trầm thấp vang lên: "Có chuyện gì vậy?"
Bóng dáng thẳng tắp của Hoàng đế xuất hiện trước cửa điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT