Có rất nhiều cô bé, cậu bé như thế trong Trung tâm.
Chúng không hung ác, cũng không gây ra nhiều tội tày trời, nhưng cũng không phải là đứa trẻ ngoan theo ý nghĩa thông thường, dù thế nào thì chúng cũng thực sự đã phạm tội, mà hầu hết người bình thường thì không phạm tội.
Cai ngục nói: “Bản thân gia đình những đứa trẻ này có vấn đề, tuy rằng không thể quy hết nguyên nhân phạm tội đổ lên cha mẹ chúng, nhưng cha mẹ ít nhiều đều có trách nhiệm. Chúng tôi coi trọng việc giáo dục, cải tạo, giống như luật sư Chu, mỗi tháng cô ấy sẽ đến chỗ chúng tôi, thăm hỏi, dạy bảo những đứa trẻ này, bọn nhỏ rất thích cô ấy.”
Anh ấy tiếp tục giới thiệu: “Ở đây chúng tôi có hai nơi lao động cải tạo, không làm việc chân tay mà làm việc thủ công, cơ bản là may quần áo, thời gian còn lại thì bố trí các khóa học cơ bản. Khu giam cũng có nhiều hoạt động như hội thi tay nghề, thi thủ công, biểu hiện tốt thì có cơ hội giảm án.”
Nhóm Chu Chức Trừng vừa ăn vừa trò chuyện, ăn xong thì mấy đầu bếp bước ra chào hỏi.
Cậu bé kia đứng cuối hàng, bị dạy dỗ rồi nên không dám manh động, chỉ nhìn Chu Chức Trừng cười.
Nơi học tập thường ngày của thanh thiếu niên phạm pháp có một bục giảng dài, mọi người ngồi bên dưới, sau khi nghe cai ngục thông báo nội dung tuyên truyền thì đến thời gian nói chuyện một – một.
Hiện giờ Chu Chức Trừng chỉ giúp đỡ 5 trường hợp, trong đó có 3 người đã được thả khi mãn hạn.
Trong đó có một người là cậu bé phóng hỏa tự thiêu kia. Cậu bị kết án vào đầu năm nay, cậu mới 16 tuổi, người huyện Nam Nhật. Khi cảnh sát bắt cậu còn gân cổ hét: “Tôi đốt nhà tôi là phạm pháp à?”
Chu Chức Trừng đại diện cho cậu với hình thức trợ giúp pháp lý.
Ban đầu cậu không phối hợp, bướng bỉnh hét mình không có tội, nói cha mẹ cậu muốn cậu vào tù, từ chối luật sư biện hộ cha mẹ tìm. Cậu là trẻ vị thành niên nên bắt buộc phải có luật sư biện hộ, vì vậy Trung tâm trợ giúp pháp lý giao vụ này cho Chu Chức Trừng.
Vụ án này không phức tạp, cũng không có nhiều không gian để bào chữa, không thể biện hộ vô tội, chỉ có thể tìm cách giảm nhẹ hình phạt, nhưng cậu phải nhận tội, ít nhất thái độ ở tòa phải thay đổi.
Cậu nhóc này không hợp tác, Chu Chức Trừng gặp cậu nhiều lần cũng không tiến triển.
Hà Nghiên Minh thấy cô bôn ba như vậy, xót ruột mà lại hết nói nổi: “Một vụ án trợ giúp thì bao nhiêu tiền, nó đã không phối hợp thì em cứ theo trình tự pháp luật mà làm cho xong là được. Em làm hết trách nhiệm luật sư là được rồi, bà chị à, luật sư cũng phải ăn cơm, thời gian em lãng phí vào đấy đủ để em hoàn thành mấy vụ án khác rồi.”
Hà Nghiên Minh nói không phải không có lý, cậu bé kia lần trước còn nghi ngờ cô có phải lừa rất nhiều tiền của chính phủ không mà cứ muốn bào chữa cho cậu, bảo cô đừng giả vờ làm luật sư lương thiện trước mặt cậu nữa.
Ngoại trừ một số luật sư thiếu nguồn án sẽ vui vẻ thực hiện các vụ trợ giúp pháp lý với thù lao ít ỏi, còn lại hầu hết luật sư đều không muốn làm việc này. Luật sư chỉ là một nghề, họ không đặt quá nhiều hào quang cho nghề này, loại án tiền ít việc nhiều, không có nhiều không gian để bào chữa, rất nhiều luật sư chỉ gặp mặt đương sự một lần, bào chữa một lần, kết thúc án.
Còn Chu Chức Trừng thì chạy qua chạy lại vài lần.
Hà Nghiên Minh thở dài: “Chỉ có ôn mệ cho em đủ tiền, xe, nhà ở, không lo ăn uống.”
Hà Khai Luân nghe thấy, đuổi đánh con trai: “Con không có lý tưởng chính nghĩa, còn trách ba không mua nhà mua xe cho con hả?”
Chu Chức Trừng cố gắng hết sức như vậy không chỉ vì bà nội Trịnh Húc Dương tìm Thái Mai. Thái Mai nhờ cô giúp Trịnh Húc Dương, nói cậu mới 16 tuổi, là trẻ con, tuy là phóng hỏa nhưng đã nhanh chóng gọi điện báo cháy dập lửa, không gây hậu quả nghiêm trọng.
Lần cuối cùng cô đến gặp cậu bé, chỉ có thể nói với cậu: “Việc kết tội gây hỏa hoạn không phụ thuộc vào hậu quả, em đốt nhà em, em cũng gây nguy hiểm cho sự an toàn bản thân và hàng xóm xung quanh, em đã phạm tội, cho dù không gây hậu quả nghiêm trọng thì vẫn bị kết án từ ba đến mười năm tù giam. Đây là cuộc đời của em, người giận dỗi, hối hận cũng chỉ có em. Còn mệ của em, 10 năm sau bà bao nhiêu tuổi? Em 16 tuổi xem như đã lớn, em sẵn sàng vào tù chuộc tội là tốt. Nhưng em cảm thấy chị nhận tiền trợ giúp pháp lý mà nhận vụ này nên mới phí công phí sức sao?”
Giọng cô gay gắt: “Thực tế là bất kể phán quyết cuối cùng thế nào, bất kể chị có phí sức hay không thì tiền này chị vẫn nhận được không thiếu một xu.”
Ngày xét xử, cô tập trung vào việc cậu đã kịp thời báo cảnh sát, có tình tiết đầu thú, lại là trẻ vị thành niên. Cô cũng đưa ra một số lời khai lừa tình, bất kể cậu nhóc bướng bỉnh này thế nào, cô đã làm hết trách nhiệm luật sư của mình. May mà cuối cùng cậu nhóc cũng nghĩ thông, nhận tội, chấp nhận hình phạt. Cuối cùng tòa án xem xét mọi yếu tố, chỉ tuyên án cậu hai năm tù.
Vào Trung tâm giam giữ cải tạo trẻ vị thành niên mấy tháng, Trịnh Húc Dương đã hiểu chuyện hơn rất nhiều. Cậu ngồi đối diện Chu Chức Trừng, mắt sáng ngời: “Chị Chu, tháng trước em bắt đầu học nấu ăn rồi, sau này em ra ngoài cũng có thể làm đầu bếp, sư phụ nói trước kia ông ấy làm việc ở khách sạn lớn, lương rất cao.”
Cậu chú ý đến Giang Hướng Hoài, hỏi: “Đây là luật sư mới hay là anh rể ạ? Nhìn tuổi thì không giống luật sư mới, chị Chu, chị không cần bác sĩ Hà nữa sao?”
Lòng Giang Hướng Hoài như bị kim châm, bất kể ở đâu, khắp nơi đều có hình bóng Hà Kim Tự.
Trịnh Húc Dương: “Chị Chu, mệ em có tiện thể nhắn gì cho em không? Lúc trước em có viết một lá thư cho gia đình, không biết họ có nhận được không?”
Suy nghĩ cậu thay đổi rất nhanh: “Chờ em học thành tài ra ngoài, chị làm tiệc kết hôn, em đến nấu!”
Giang Hướng Hoài cười, chẳng lẽ mơ ước của đàn ông huyện Nam Nhật đều là làm đầu bếp sao? Ông nội Chu cũng muốn đào tạo anh thành bếp phó.
*
Lần này Chu Bỉnh Trừng nghỉ liên tục ba ngày, lúc Chu Chức Trừng nhắn cho anh thì anh đang ở quán café dưới lầu công ty luật của Khương Lê.
Ngày hôm qua sau khi tỉnh rượu thì anh đến dưới lầu đợi cô, tất cả tin nhắn anh gửi đi đều hiện dấu chấm than vì đã bị chặn.
Anh đợi cả ngày, cuối cùng đến tối cũng thấy cô xuống nhà nhận đồ ăn giao đến.
Anh vội vàng đi theo lên.
Trong tòa nhà này có người Khương Lê quen biết nên cô không muốn cãi vã trước mặt người ngoài, đành để anh vào nhà.
Vào phòng rồi, cô lạnh lùng: “Chu Bỉnh Trừng, anh muốn gì?”
Chu Bỉnh Trừng rầu rĩ: “Người đàn ông kia từng ly hôn.”
“Có gì khác biệt không? Anh chưa từng kết hôn, cũng không trẻ hơn anh ấy bao nhiêu. Bay một thời gian, bụng to sức yếu, mấy năm nữa thì béo phì, hói đầu.”
Chu Bỉnh Trừng xốc áo lên lộ cơ bụng: “Anh không có!”
Khương Lê không thèm để ý đến anh, mở cơm hộp ra, chuẩn bị ăn xong làm tiếp.
Mấy năm nay hai người không nói nhiều về sinh hoạt cá nhân, ngay cả chung cư Khương Lê anh cũng không đến mấy lần, đa số thời gian hai người gặp nhau ở khách sạn.
Khương Lê vẫn không để ý đến anh.
Chu Bỉnh Trừng: “Anh cũng chưa ăn cơm.”
“Anh có thể gọi đồ ăn giao đến.”
Khương Lê có sự cố chấp với McDonald, khi không nghĩ ra ăn món gì thì sẽ gọi McDonald, nhất là khi buồn hay vui thì cô cũng sẽ gọi McDonald.
Nhưng ngày xưa, cô không chỉ chưa từng được ăn ở McDonald mà ngay cả Wallace cô cũng không được ăn.
Một lần thời cấp 2, mẹ cô mua cho em trai một phần Wallace lớn, không cho cô với chị gái ăn cho dù hôm đó là sinh nhật cô.
Chiều đó, Chu Chức Trừng và người nhà họ Chu mới đi chơi trong thành phố về, Chu Chức Trừng về đến nhà gọi cô ra ngoài chơi.
Chu Chức Trừng dẫn theo Chu Bỉnh Trừng đến chúc mừng sinh nhật Khương Lê.
Trừng Trừng giải thích: “Mệ nghe nói tao muốn đi biển thì không yên tâm, một hai bắt Chu Bỉnh Trừng đi theo, mày coi như anh ấy không tồn tại là được.”
Chu Bỉnh Trừng cũng giận: “Em tưởng anh về là để đi theo chăm em hả?”
“Không phải theo chăm em, là tới đốt pháo hoa, được chưa?”
Ba người đến bờ biển, ráng chiều đỏ cam tràn mặt biển, lấp lánh đẹp lạ lùng, giống như giấc mơ, bây giờ nhớ lại cô vẫn cảm thấy ngày hôm đó không chân thực.
Trên bờ biển có rất nhiều ngư dân vừa đi biển về, có một số người tản bộ sau kho ăn cơm chiều.
Chu Chức Trừng lấy một mảnh vải bố, bảo Chu Bỉnh Trừng đổ hết đồ ăn vặt anh mang theo ra: “Lê Lê, sinh nhật năm nay giống mấy năm trước, chỉ có thể mời mày ăn bánh kẹo trong tiệm mệ thôi. Nhưng mà hôm nay tụi tao có mang theo pháo hoa, chơi đã lắm.”
“Còn một thứ khác nữa!” Cô bỗng nhớ ra, đắc ý tranh công, “Hôm nay tao đi thành phố chơi, lấy tiền tiêu vặt mua cho mày!”
“Tiền tiêu vặt của em? Là anh trả tiền đấy!” Chu Bỉnh Trừng cười nhạo, “Chưa kể, có mỗi cái hambuger mà em làm như quý báu lắm? Anh nói em rồi, em mang về tới thì đã nguội lạnh, sao Khương Lê ăn được?”
Chu Chức Trừng nổi giận: “Cái gì chỉ có hambuger, còn có khoai tây chiên, xốt cà chua nữa!”
“Ừ, khoai tây chiên cứng như đũa.” Chu Bỉnh Trừng thản nhiên.
Chu Chức Trừng phớt lờ anh, cầm hambuger và khoai tây chiên, chân thành nói với bạn thân: “Tại trong huyện mình không có nên tao mới muốn mang về cho mày ăn, tuy là bị nguội rồi. Nếu mày không thích thì tụi mình đem về hâm lại, chắc chắn là ăn được… Sao mày khóc, nếu mày không muốn ăn thì tụi mình không ăn, xin lỗi, tao không có ép mày ăn mà, Lê Lê, đừng khóc…”
Cô hoảng hốt, không biết sao tự nhiên Khương Lê lại khóc.
Khương Lê không ngăn được nước mắt. Nước mắt cứ thế rơi xuống, cô vừa mở miệng thì tiếng nức nở tràn ra, chỉ biết ôm chặt Chu Chức Trừng khóc không ngừng.
Tại sao lại là McDonald? Sao cô đến Wallace cũng không xứng ăn thì lại có người mang đến McDonald cho cô?
Luật sư Khương hai mươi mấy tuổi ăn McDonald sẽ có người nói cô ăn “thực phẩm rác”, không tốt cho sức khỏe. Nhưng khi Khương Lê còn nhỏ, ở huyện Nam Nhật, dẫn trẻ con ra ngoài ăn McDonald là vô cùng xa xỉ.
Khương Lê nhớ lúc đó, vẻ mặt Chu Bỉnh Trừng như muốn nhảy xuống biển tự sát, anh không chịu nổi dáng vẻ ôm nhau khóc lóc xấu xí của hai cô, cũng không chịu được ánh mắt khác thường của mọi người nhìn sang. Nhưng thực tế là anh không những không thể nhảy xuống biển mà còn phải ngồi xổm trên bờ biển, đốt pháo hoa cho hai cô khi trời tối.
Khương Lê không nhớ rõ pháo hoa trông như thế nào, nhưng cô nhớ ánh sáng từ pháo hoa chiếu sáng gương mặt tuấn tú, nụ cười dịu dàng của anh, gió biển thổi tung vạt áo đồng phục học sinh của anh.
Đồng phục nam sinh trường Nhất trung là màu xám kiểu Tôn Trung Sơn, điềm đạm trưởng thành, sao anh mặc vào lại toát ra vẻ phóng khoáng, tự do như thế?
Chu Bỉnh Trừng đốt pháo hoa xong, đi tới gần hai cô.
Chu Chức Trừng đứng lên, vỗ vào túi quần anh trai: “Ở đây còn có pháo ném nữa.”
Chu Bỉnh Trừng không ngăn kịp, chỉ nghe tiếng bùm bùm, túi quần anh bị pháo nổ tung tóe, bốc khói nghi ngút, còn thủng một lỗ.
Sinh nhật năm đó thật đặc biệt, Khương Lê không thể tin được sao cô có thể may mắn gặp được Trừng Trừng, à, hai Trừng Trừng.
Cô mang một gói xốt cà chua về, trân trọng cất giữ.
Ngày hôm sau, em trai cô thấy được, méc mẹ là cô ăn trộm xốt cà chua của cậu ta. Sau đó nhận ra không phải xốt cà chua của Wallace, mẹ cô lại mắng cô ăn mảnh, ích kỷ tham lam, ăn ngon thì không biết mang về chia cho chị em cùng ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT