Tiệm tạp hóa Mai Mai do mệ Thái Mai của Chu Chức Trừng mở đã hơn 30 năm, cũ nhưng sạch sẽ, không gian không lớn, kệ chất đầy ắp hàng, ánh sáng lờ mờ, trước cửa bày mấy cái ghế dài lùn, mấy ôn mấy mệ xung quanh rảnh rỗi sẽ dẫn con cháu trong nhà tới đây hóng mát, tán gẫu, mua ít đồ ăn vặt, người đông chuyện nhiều, nơi này trở thành trung tâm thông tin của thị trấn.

Trong tiệm mở một bóng đèn mờ, ôn Chu Quốc Hoa ngồi ở quầy, dường như không hề nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh mà tập trung xem Tây Du Ký bản năm 1998 của mình.

Ngoài tiệm, mệ Thái Mai của Chu Chức Trừng cùng bà dì Thái Lan đang hùng hùng hổ hổ, chị họ Lâm Đào mặt tái nhợt, bất lực ngồi bẹp dưới đất. Chồng của chị ấy, Trần Phi, và cha chồng chị Trần Chí đứng im bên cạnh, Hà Khai Luân và học trò của Chu Chức Trừng – Diệp Bạch – cũng đang trong tiệm.

Thái Mai nhìn thấy Chu Chức Trừng, không khỏi nhíu mày: “Trừng Trừng, sao con lại về? Chuyện này không liên quan tới con.”

Bà với Thái Lan đấu đá nhau từ bé đến già, hai người không ai phục ai, cái gì cũng phải tranh hơn thua, bà biết Thái Lan là người vô ơn, vì vậy không muốn Trừng Trừng nhúng chân vào vũng nước đục này.

“Thái Mai, bà có ý gì hả? Chị họ Trừng Trừng gặp chuyện mà bà còn nói không liên quan tới nó?” Thái Lan vừa nghe lại bốc hỏa.

Thái Mai tức giận: “Hôm nay là sinh nhật Trừng Trừng, nó cần gì quản chuyện nhà bà?”

“Thì ra là sinh nhật Trừng Trừng ha.” Thái Lan giọng mỉa mai, đánh giá bộ váy mới trên người Thái Mai, “Thảo nào hôm nay bà ăn mặc hoa hòe hoa sói vậy.”

Thái Mai phủi phủi bụi không tồn tại trên váy “Váy này Trừng Trừng nhà tôi mua, nhãn hiệu nước ngoài, hơn một ngàn đồng, nói là mệ mặc sẽ trẻ ra.”

“Trẻ? Đúng là trẻ, trẻ cỡ ‘xe kéo’ chứ chẳng chơi. Thái Mai à, tôi vì muốn tốt cho bà thôi, đồ này cho tôi cũng không dám mặc, vải quá sặc sỡ, chỉ có ‘xe kéo’ mới mặc vậy.”

“Xe kéo” là tiếng lóng của huyện Nam Nhật, chỉ những cô gái đứng đường.

Nụ cười trên mặt Thái Mai cứng đờ, mắng: “Thái Lan heo!”

Thái Lan chiếm thế thượng phong, đắc ý nói với Chu Chức Trừng: “Trừng Trừng, bà dì chúc cháu sinh nhật vui vẻ, nhưng cháu 28 hay 29 nhỉ? Mệ cháu cũng thật là, cho dù cháu có hiếu thảo cũng không thể cứ để cháu thành gái lỡ thì được.”

Chu Chức Trừng im lặng, không biết nên trả lời sao cho phải.

Thái Mai kiềm cơn giận, đâm thẳng vào chỗ đau của Thái Lan: “Phải phải phải, sao mà bằng Lâm Đào nhà bà, 20 tuổi không học hành lo lấy chồng. 29 tuổi chồng có vợ mới bên ngoài, nó làm trâu làm ngựa không công cho người ta, còn bị người ta vứt bỏ. Trừng Trừng nhà chúng tôi đâu giống vậy, đi Bắc thành học đại học danh tiếng, trở về làm luật sư, lên TV, mấy bà mối đạp vỡ ngạch cửa nhà chúng tôi thôi.”

“Tôi xé cái mồm bà!” Thái Lan xắn tay áo.

“Tôi xé mồm bà trước.” Thái Mai không cam lòng yếu thế.

Chu Chức Trừng rất bất lực, không để ý mệ mình với bà dì khắc khẩu với nhau đã mấy thập niên, cô đỡ Lâm Đào đang ngồi bệt dưới đất lên, nói nhỏ: “Trên đất lạnh, đứng lên trước đi.”

Hà Khai Luân hôm nay vì ghi hình nên hiếm hoi mới mặc vest, vợ ông mua nó vào dịp sinh nhật năm ngoái của ông. Ông nhìn ba người đi theo sau Chu Chức Trừng, cười hỏi: “Luật sư của Minh Địch phải không? Xin chào xin chào, tôi là chủ nhiệm văn phòng luật Khai Luân, Hà Khai Luân.”

Giang Hướng Hoài: “Chào chủ nhiệm Hà, tôi tên Giang Hướng Hoài, họ là luật sư thực tập của Minh Địch, Triệu Diên Gia và Lục Hợp.”

Diệp Bạch cũng đi tới: “Luật sư Giang, chào mọi người, tôi là Diệp Bạch, là học trò luật sư Chu.”

Giang Hướng Hoài nhìn Diệp Bạch, nở nụ cười, anh luôn cảm thấy Chu Chức Trừng là một đứa trẻ choai choai, nhưng bây giờ cô đã là một nữ luật sư xuất sắc.

Chu Quốc Hoa đang chăm chú xem TV nghe tiếng cháu gái cưng mới vội vàng thả điều khiển xuống: “Trừng Trừng, con về rồi à, uống trà bí đao không? Hay là ăn chuối? Hay uống trà sữa nhé? Ôn nấu nồi trà sữa, chúng ta ăn trước vài món, đừng để ý tới mệ với bà dì con, ồn ào muốn chết.”

“Chu Quốc Hoa, ông nói gì hả? Lâm Đào chúng tôi bị ức hiếp, ông bên này nói móc mỉa.” Giọng Thái Lan bén nhọn, lại xắn cao tay áo, muốn giơ tay cào ông.

Chu Chức Trừng đã quá quen, cô mời bà dì với mệ mình ngồi xuống trước, lại bảo những người xem giải tán.

Có mấy ông bà không chịu đi, Chu Chức Trừng chỉ camera và nhân viên đài truyền hình cách đó không xa, dỗ dành: “Ôn ơi, mệ ơi, bây giờ đài truyền hình đang quay đó, mọi người cũng lên TV, nhân dân cả nước đều thấy, đến lúc đó sẽ đại diện hình ảnh của huyện Nam Nhật chúng ta, mọi người phối hợp chút xíu, về nhà trước được không ạ?”

Mấy ông bà sửng sốt, cảm giác quang vinh dân Nam Nhật lập tức vượt xa lòng nhiều chuyện: “Đúng đúng đúng, chúng ta rất hiểu phải trái, chúng ta về nhà trước, về nhà trước.”

Chu Chức Trừng không nhịn được bật cười.

Thái Mai nhận ra Giang Hướng Hoài, cậu ấy là bạn thân của cháu nội ngoan Chu Bỉnh Trừng của bà. Mười năm trước từng đến huyện Nam Nhật chơi, mấy năm gần đây không có đến nhưng lễ tết đều gửi quà, ông già nhà mình trước kia phẫu thuật cũng nhờ cậu ấy giúp đỡ.

Thái Mai nhiệt tình: “Hướng Hoài, cháu đến Nam Nhật bao giờ? Mới rồi mệ không nhận ra cháu, chà, cháu là đại luật sư mà Trừng Trừng nói phải không?”

Giang Hướng Hoài cười nhìn Chu Chức Trừng, khiêm tốn: “Dạ, không phải đại luật sư, nhưng chắc là luật sư theo lời cô ấy nói ạ.”

“Mệ.” Anh gọi, không phải theo đúng tiêu chuẩn, lộ ra khẩu âm người ngoài tỉnh nhưng âm sắc rất hay, “Cháu đến đây công tác một thời gian, sáng nay mới vừa đến nên chưa kịp đến nhà chào hỏi ôn mệ.”

“Thái Mai, bà quen cậu tỉnh ngoài này hả? Cậu ta cũng kêu bà là mệ?” Một bà muốn rời đi nghe thấy lại nổi tính nhiều chuyện, “Bạn trai mới của Trừng Trừng à?”

“Trừng Trừng với bác sĩ Hà chia tay, có thể thử với cậu trai trẻ này xem, nhìn đẹp trai đứng đắn đấy chứ.” Một bà cụ khác đồng tình.

Chu Chức Trừng đang đỡ chị họ Lâm Đào lên, nghe vậy muốn sặc nước bọt.

Giang Hướng Hoài nghe ba tiếng “bác sĩ Hà” thì khựng lại, mắt hơi tối đi.

Ánh mắt khắc nghiệt của Thái Lan đảo qua Giang Hướng Hoài, giọng chua lè: “Một đứa tỉnh ngoài có gì tốt?”

Rồi lại kêu khóc: “Lâm Đào đáng thương, bị Trần Phi ức hiếp muốn chết, bao năm chăm sóc cả nhà họ Trần của nó, giờ Trần Phi bên ngoài làm bậy!”

Lâm Đào im lặng không nói, sắc mặt càng tái.

Chu Chức Trừng dẫn mọi người vào phòng khách, để Ôn ở lại trông tiệm tạp hóa.

Chu Quốc Hoa lấy mớ Wahaha trên quầy nhét vào tay cô, dặn dò: “Trừng Trừng, cầm ăn uống với mọi người.”

Chu Chức Trừng dở khóc dở cười, ôn vẫn xem cô là trẻ con.

Trong phòng khách.

Lâm Đào vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ khóc, thỉnh thoảng nấc lên, mắt sưng đỏ, tinh thần cực tệ. Trên người chị vẫn còn đeo tạp dề chưa kịp cởi đã bị Thái Lan túm lấy qua tiệm tạp hóa, lúc đó chị còn đang nấu ăn cho cả nhà già trẻ họ Trần, bao gồm cả Trần Phi có vợ bên ngoài.

Chuyện rất đơn giản, Lâm Đào tốt nghiệp cấp 3 thì nghỉ học. 20 tuổi được gia đình mai mối với Trần Phi, do Trần Phi chưa đến tuổi kết hôn theo quy định pháp luật nên không thể đăng ký kết hôn, hai người theo phong tục địa phương, mở tiệc rượu, làm đám cưới, xem như là đã kết hôn.

Sau này Trần Phi đi làm việc bên ngoài, để Lâm Đào ở huyện Nam Nhật giúp Trần Phi chăm sóc cha mẹ, hai người gần gũi thì ít xa cách thì nhiều, nhưng tình cảm nói chung khá tốt. Chỉ có điều khi Trần Phi đến tuổi kết hôn, người hai gia đình không nhớ phải đi đăng ký kết hôn hoặc chính Trần Phi tìm lý do thoái thác, cho nên dù hai người có 8 năm hôn nhân thật sự thì vẫn không đăng ký kết hôn, đến nay vẫn không phải vợ chồng hợp pháp.

Lâm Đào cũng không cảm thấy có vấn đề gì, trong huyện có rất nhiều vợ chồng trẻ kết hôn như vậy.

Mãi đến mấy hôm trước, một phụ nữ mang thai đến nhà họ Trần, lấy hôn thú của cô ta với Trần Phi ra, nói cô ta mới là vợ hợp pháp của Trần Phi.

Nhà họ Trần vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Kinh ngạc vì Trần Phi đã có vợ sao lại có thể đăng ký kết hôn với người phụ nữ khác, mừng chính là người phụ nữ này mang thai con Trần Phi. Lâm Đào với Trần Phi kết hôn đã 8 năm vẫn chưa có con, người nhà họ Trần luôn bất mãn với việc này, lòng người thiên vị đến mức hoàn toàn quên mất bao năm qua luôn là Lâm Đào lo liệu chăm sóc gia đình.

Lâm Đào yếu đuối hướng nội, không dám nói với nhà họ Lâm, nhưng huyện Nam Nhật chỉ có bao lớn đó, chuyện nhà ai mà không truyền ra ngoài?

Thái Lan nhanh chóng biết chuyện, yêu cầu nhà họ Trần giải thích. Bà càng nghĩ càng giận, lại nhìn thấy Lâm Đào còn nấu cơm, cơn tức càng cao, không quan tâm gì mà túm Lâm Đào đến tiệm tạp hóa Mai Mai, một là muốn làm ầm ĩ lên để mọi người phân xử, hai là muốn Chu Chức Trừng giúp Lâm Đào.

Thái Lan khoanh tay trước ngực, liếc Trần Phi: “Trần Phi ơi là Trần Phi, mày là đồ khốn nạn, bà đối xử tốt với mày như vậy, Lâm Đào tốt với mày như vậy, mày báo đáp chúng tao như vậy sao? Mày lén đăng ký kết hôn với người khác, thảo nào mà trước kia mày sống chết không chịu đi đăng ký với A Đào! Người phụ nữ kia mang thai nên tao không tìm nó gây phiền, nhưng mày thì chết chắc!”

Bà giận sôi máu: “Kết hôn hai lần, có phải là cái gì… cái gì… cái tội gì đó?”

“Tội trùng hôn, vi phạm chế độ một vợ một chồng.” Triệu Diên Gia đang hút wahaha, cậu ta xoay ngược ghế lại mà ngồi, cằm gác lên lưng ghế.

“Đúng đúng đúng.” Thái Lan quay lại nhìn Triệu Diên Gia, “Đúng là cái đó, cậu luật sư này không tồi, nó phạm pháp đúng không?”

Có tội danh này, đương nhiên là phạm pháp, Triệu Diên Gia gật đầu.

Thái Lan cực kỳ hài lòng, hung hăng nói với cha con họ Trần: “Thái Lan tôi đây là ai, huyện Nam Nhật này không ai dám làm hại tôi…”

Thái Mai cười khẩy.

Thái Lan không rảnh để đáp trả, chỉ nói: “Tôi lập tức báo cảnh sát, yêu cầu cảnh sát bắt tên lương tâm để chó ăn Trần Phi này lại!”

“Dì Lan, đừng đừng.” Trần Chí nghe vậy thì sợ chết khiếp, nhà ông ta chỉ có đứa con trai độc nhất là Trần Phi, “Trần Phi nhà tôi nhất thời hồ đồ, chúng ta từ từ thương lượng.”

Ông ta lo lắng nháy mắt với Lâm Đào, biết cô mềm lòng dễ nói chuyện, nói: “A Đào, con khuyên bà con đi, chuyện nhà chúng ta không cần gây ầm ĩ vậy.”

Chu Chức Trừng im lặng thở dài, nghĩ lát nữa sẽ nói riêng với chị họ, hành vi của Trần Phi không cấu thành tội vi phạm chế độ một vợ một chồng. Nhưng lời này không thích hợp nói trước mặt Trần Phi.

Nhưng Lục Hợp, luật sư tập sự tại Minh Địch lại nói thẳng: “Đây không phải tội vi phạm chế độ một vợ một chồng, cho dù là tội đấy thì báo cảnh sát cũng không có ý nghĩa gì. Đây là tội hình sự, ‘Luật hôn nhân’ quy định đối với tội vi phạm chế độ một vợ một chồng, người bị hại có thể khởi kiện tại tòa án nhân dân, theo quy định liên quan của Luật tố tụng hình sự, biện pháp tốt nhất là người bị hại thu thập các chứng cứ liên quan đi khởi kiện.”

Lục Hợp chỉ nghĩ đơn giản đến vấn đề pháp luật, thậm chí còn cảm thấy quá lãng phí thời gian, quá đơn giản, phàm là người từng học pháp luật thì biết ngay đây không cấu thành tội trùng hôn, nhưng không hiểu sao bọn họ lại tranh cãi ầm ĩ lâu như vậy?”

“Đồ chết tiệt này nói cái gì vậy?” Thái Lan trừng mắt, vỗ bàn, “Tuổi còn trẻ mà gióng miệng lên nói hươu nói vượn. Đây là kết hôn hai lần, không phải tội trùng hôn là gì? Sao mà cảnh sát mặc kệ được? Cậu là người tỉnh ngoài, chứa không đầy nửa xô nước mà làm luật sư cái gì, có hiểu pháp luật không?”

Lục Hợp cười nhạt, anh ta tốt nghiệp trường danh giá, anh ta không hiểu pháp luật thì cái huyện thành này không có luật sư nào hiểu pháp luật.

Triệu Diên Gia đang uống ngụm wahaha cuối cùng, cậu ta mới thực sự là nửa xô nước, chột dạ. Ống hút tự dưng phát ra tiếng sột, cậu nuốt nước miếng.

Hai cha con Trần Chí vui mừng nhất, Trần Chí xoa xoa tay: “Vị luật sư này, thật sự không phải tội trùng hôn sao? Luật sư ở thành phố lớn có khác, bản lĩnh, bằng cấp cao.”

“Bằng cấp có ích lợi gì? Chu Chức Trừng tốt nghiệp đại học danh tiếng đó, chẳng phải cùng với Hà Nghiên Minh, tên lêu lổng kia cùng làm luật sư sao?” Thái Lan tức hộc máu, nói không lựa lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play