-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Ngày đầu đi làm cũng không nhiều sóng gió, trừ buổi sáng kia ra thì những ngày kế tiếp Cậu Phó cũng không có làm yêu làm sách gì nữa.
Khác hoàn toàn so với những vị Sếp tổng bận rộn bôn ba cả ngày với các thương vụ trên công ty trong ấn tượng, Cậu Phó hình như là nhàn nhã quá độ, sau khi dùng xong cơm trưa sẽ lẻ loi đến phòng sách một mình, ngẩn ngơ ngồi tới giờ cơm chiều.
Mới đầu Đường Thuần còn tưởng là Cậu Phó ở trong phòng sách bận chuyện công việc, sau tò mò nhìn qua vài bận mới biết, người ta nào có ý định làm việc, chỉ cầm một cuốn tiểu thuyết nước ngoài đọc say sưa, thậm chí còn duy trì một động tác mãi thật lâu không đổi.
Hay nói kẻ có tiền bận muốn chết, đến Cậu Phó thì thành thế nào vậy kìa?
Chẳng lẽ có tiền đến một cảnh giới khác, đã không cần phấn đấu nữa rồi sao?
Nghĩ đến đó, Đường Thuần có chút ngứa răng.
Trên thực tế, từ lúc Đường Thuần nhận lời mời cho công việc mới này, đối với Cậu Phó trước mắt, thậm chí là cái được gọi là Gia tộc Phó kia cũng không hiểu biết qua. Trước khi tìm đến công việc này không phải là Đường Thuần chưa từng cảnh giác, dù sao thì tiền lương và đãi ngộ của công việc này quá nhiều, rất khó làm người ta sinh nghi có phải là có thứ gì khác hay không. Chỉ là Đường Thuần đã lên mạng tìm tòi rất lâu, không hề tra ra được tài liệu liên quan nào, bất đắc dĩ bèn đi dò hỏi cô giáo đã giới thiệu công việc này cho cô, lại nghe thấy cô ấy bật cười đáp: "Nếu em thật sự được chọn, thì có thể lén lút cười tươi đó!"
Kết quả bất ngờ, cô đúng là được chọn rồi.
Một trăm ngàn tiền lương còn cộng thêm tiền thưởng, quả thật là cô đã lén lút cười tươi.
Có điều Đường Thuần cũng hiểu rõ, phân nhánh của Gia tộc Phó này còn thâm sâu hơn những gì cô nghĩ, cũng may hợp đồng ngắn ngủn một năm, một năm này cô chỉ cần an phận hoàn thành công việc của mình, rồi vỗ mông chạy lấy người, quả thật sướng như lên mây!
Nghĩ thế, Đường Thuần càng thấy nhiệt tình với công việc, buổi tối còn tự tay làm một bữa cơm, trù nghệ cao tay đến độ Cậu Phó sinh bệnh kén ăn đó nay cũng ăn thêm nửa chén cơm. Sau khi kết thúc dùng bữa, Cậu Phó còn không nhanh không chậm chêm một câu 'cũng được', biểu cảm không chút dao động, nhưng dựa vào nửa chén cơm vừa ăn thêm đó mà có thể mơ hồ nhìn ra Cậu Phó có lẽ rất vừa lòng.
Ông chủ vừa lòng, nhân viên liền thêm phúc lợi.
Chiều hôm sau, Đường Thuần đang đọc báo cáo kiểm tra thân thể hàng tháng của Phó Hạo Nguyệt, bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài biệt thự, một lát sau, Đường Thuần lại nhận được một cuộc gọi từ Quản gia Lý, bảo cô ra ngoài biệt thự một lát.
Đường Thuần không dám trì hoãn, vội chạy ra ngoài cửa, lướt qua đã thấy bên ngoài cổng lớn của biệt thự đang bày một cái.... Xe đạp điện rất hiện đại.
Đường Thuần:....
Không chờ cô thêm phản ứng, Quản gia Lý đứng bên cạnh chiếc xe đạp điện kia đã móc một cái chìa khóa xe trong túi ra, cười nói: "Tiểu Đường, cậu nhà mình là người hiền lương, biết cháu mỗi sáng phải đi từ cổng lớn đến cửa biệt thự phải tiêu tốn quá nhiều sức lực, vậy nên ra lệnh cho tôi mua cho cháu một chiếc xe." Quản gia Lý nói, lại bổ sung, "Thật ra vốn muốn đến gara chọn cho cháu một chiếc xe hơi, nhưng trong tư liệu có nói cháu chưa có bằng lái, nên chọn xe đạp điện cho cháu, chờ sau này cháu có bằng lái lại đổi cho cháu sau vậy."
Đường Thuần nghe vậy, liên tục xua tay: "Không cần không cần, cháu chạy xe đạp điện là được rồi!"
Quản gia Lý thấy Đường Thuần khách khí như vậy, càng thấy cô gái này đúng là đứa trẻ kiên định, lại còn có thể khiến cho Cậu Phó ngoan ngoãn ăn cơm, quả là nhặt được một món bảo bối!
"Thời gian khá vội nên tôi chọn một chiếc tốt nhất và hiện đại nhất trên thị trường cho cháu, một lát cháu thử lái xe, nếu có vấn đề gì khác thì cứ việc nói với tôi"
"Quản gia Lý khách khí rồi ạ." Đường Thuần nào có ngờ, bản thân vừa nhậm chức một ngày, hôm sau đã được cho một chiếc xe, tuy là chạy bằng điện, nhưng nhìn kiểu dáng mà xem, thoáng qua đã thấy giá cả không nhẹ.
"Đúng rồi, đồng phục may riêng cho nhân viên cũng đã đến rồi, một lát nữa cháu thử xem, có chỗ nào không hợp người thì nhắc tôi, tôi cho người đi sửa lại." Quản gia Lý nói, ý cười trên mặt càng thêm thâm sâu, "Cậu cố ý phân phó xuống, cũng xem như là phúc lợi cho nhân viên cháu."
Đồng phục may riêng cho nhân viên?
Đường Thuần lặng lẽ vẽ ra một dấu chấm hỏi trong lòng.
Trong nhà họ Phó này, tính thêm cả Lão Lý và vị Tiểu Lưu chưa từng gặp mặt nọ, tổng cộng cũng chỉ có hai nhân viên, bây giờ thêm một cô nữa là ba, cũng không đến nỗi phải cần đồng phục may riêng cho nhân viên chứ?
Lặng lẽ dời mắt qua bộ âu phục trên người Lão Lý, Đường Thuần thầm nghĩ, thế âu phục này là đồng phục may riêng cho nhân viên mà Lão Lý nói ấy à?
Trong lòng mang nghi hoặc, Đường Thuần cùng Lão Lý đi vào trong biệt thự, nhận một chiếc hộp lớn từ đối phương, ngầm ý đang mong chờ cô thay luôn trong phòng thay đồ cho khách.
Chỉ là trong khoảnh khắc Đường Thuần vừa mở hộp quần áo ra, ánh mắt gần như lạc trôi, nét mặt cứng nhắc một hồi, vẻ mặt cũng dần nghiêm trọng.
Nheo mày, một hồi lâu sau mới hơi hé miệng, có điều là chỉ dám bùng nổ trong lòng: Đây là cái thứ đồ chơi gì vậy?
Đường Thuần nhìn bộ hầu gái trên tay, phối màu trắng đen cực kỳ giống với mấy bộ trong anime manga Nhật.
Kiểu dáng rất đẹp, so ra còn có hơi bảo thủ, váy dài tay, ve áo tròn còn tay áo thì phồng lên như điểm nhấn, thiết kế chiết eo mang lại vẻ quyến rũ, phía sau eo còn được đính một chiếc nơ bướm, tay nghề và chất liệu vải có thể xem là loại tốt nhất.
Khách quan mà nói, thì bộ đồ này vẫn rất đẹp, nhưng Đường Thuần cứ thấy khó chịu thế nào ấy, thật kỳ lạ....
Hơn nữa phụ kiện kèm theo nhìn kiểu gì cũng là nguyên bộ, không chỉ có tạp dề trắng và đôi tất chân, mà ngay cả giày búp bê cũng quá ư là hợp! Không biết còn tưởng là cosplay gì cơ!
Đường Thuần:....
Thật luôn đấy hả, cạn cả lời.
"Tiểu Đường, bộ đồ có vừa người không?"
Bên ngoài truyền đến lời 'thăm hỏi' thân thiết của Quản gia Lý.
Đường Thuần sợ đến run tay, cũng bất chấp nghi hoặc trong lòng, vội vàng thay bộ đồ ra.
Vô lý nhưng lại thuyết phục là, bộ đồ này rất vừa người, thậm chí giày cũng vừa chân nốt.
Trước khi gửi CV mỗi người đều phải điền vào một cái bảng biểu, trong đó bao gồm đủ các thông tin, từ chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, khi ấy cô còn buồn bực, nói gì thì cũng có rất ít công ty đi dò hỏi tường tận thông tin của ứng viên thế này, lúc ấy còn thấy điền nó thật mắc công, bấy giờ xem ra cũng không lãng phí thời gian cho lắm.
Vất vả lắm mới thay xong, Đường Thuần bỏ qua câu nệ mà đẩy cửa phòng ra, mới ra được nửa bước, vừa quay đầu lại đã đối diện với gương mặt cười khanh khách của Lão Lý.
"Bộ đồ vừa người chứ nhỉ?" Lão Lý nói, quan sát một lượt, rồi không hề bủn xỉn và khen ngợi, "Chuẩn đét! Đường Thuần xinh đẹp lắm, sau này trang điểm nhiều nhiều vào!"
Cái mặt già của Đường Thuần đỏ lên, trước đó không phải là chưa từng được khen ngợi, nhưng mặc thế này được khen vẫn cứ thấy mông lung.
Hoặc là nói, đây là lần đầu Đường Thuần nếm thử phong cách trang phục thế này, dù sao trong ấn tượng của cô, cái thứ 'đồ hầu gái' này ấy à, không cẩn thận mang vào rất dễ.....
Đường Thuần bỏ qua xấu hổ mà chỉnh lại làn váy, yếu ớt nói: "Quản gia Lý ơi, bộ này thật sự do Cậu Phó chọn sao?"
Quản gia Lý vẫn chưa trả lời, cười mà không đáp nhìn Đường Thuần.
Trong đầu hồi tưởng lại bộ phim cũ rích mà Phó Hạo Nguyệt hay xem, lại cúi đầu nhìn qua trang phục hầu gái trên người mình, một hồi sau khóe môi cô mím lại: Cậu Phó này, chẳng lẽ còn có cái đam mê gì mà người khác không biết?
Nghĩ đến đây, sống lưng của Đường Thuần chợt lạnh lên, càng thấy đầu óc của Cậu Phó có lẽ không bình thường thật.
"Trà chiều đã chuẩn bị xong, Đường Thuần nhớ đưa cho Cậu nhé."
"Vâng, cháu thay đồ trước đã."
Đường Thuần nói xong, vừa định xoay người đi về phía phòng cho khách, lại nghe Quản gia Lý lên tiếng ngăn cản: "Không cần thay đâu, cháu mặc bộ này không phải xinh lắm sao? Cứ đem trà chiều lên trước đi, nếu không sẽ nguội mất."
Đường Thuần: "....."
"Không ổn lắm nhỉ?"
Quản gia Lý không đáp, chỉ mang nụ cười lóng lánh nhìn Đường Thuần, khiến cho cô không thể bật ra được một câu từ chối nào.
Trong phòng sách vô cùng an tĩnh, người đàn ông mang chiếc gọng kính mạ vàng, khớp xương ngón tay sắc bén đặt trên một bìa sách cổ điển Pháp màu nâu lạnh, thỉnh thoảng sẽ lật một trang.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, chen vào trong phòng, những hạt bụi mịn không ngừng xoay chuyển trong không trung, càng làm nổi bật lên nội thất trầm hương, thậm chí còn làm cho hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông thêm phần nhu hòa.
"Cộc cộc...."
Bên ngoài vang tiếng gõ, người đàn ông đương cúi đầu lại lật thêm một trang nữa, nhàn nhạt mở miệng: "Vào đi."
Giây sau, cửa vang lên tiếng xoay khóa, mùi trà thơm lập tức phả khắp phòng.
Đường Thuần bưng khay đồ ăn lặng lẽ đi đến gần, đặt một ly nước trong tầm tay Phó Hạo Nguyệt.
Phó Hạo Nguyệt theo bản năng dời mắt đến những ngón tay mượt như ngọc, rồi lại dần dần hướng lên trên cổ tay mảnh khảnh, đến khi đối diện với đôi mắt của Đường Thuần, ánh mắt anh bỗng chững lại, đốt ngón tay hơi dùng sức, mu bàn tay cầm sách nổi chút gân xanh.
Bầu không khí cứng đờ đôi giây, mà khi Đường Thuần cảm nhận được ánh mắt của đối phương, đôi con ngươi đen nhánh kia khiến người ta không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn, đã khiến cho da đầu Đường Thuần tê dại.
"Cậu...?"
Đường Thuần lên tiếng trước phá vỡ sự bình tĩnh, lại nhớ đến trang phục trên người mình, cơn khó chịu cuồn cuộng từ sống lưng truyền đến, dâng lên trên mặt hiện một lớp đo đỏ nhạt màu.
Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt trầm đi, tầm mắt vẫn dừng trên gương mặt Đường Thuần không đổi.
Thiếu nữ cùng lắm cũng chỉ là lứa tuổi vừa mới tốt nghiệp, ướm đượm sự ngây ngô, tràn ngập cảm giác bồng bột đầy sức sống, khác hoàn toàn với cây gỗ mục chết héo là anh.
Bấy giờ đây cô lại vận bộ đồ hầu gái, cùng chiếc băng đô ren, trông nghịch ngợm đáng yêu thế kia, dù chưa make up thì vẫn như một quả đào mọng, lại thêm dáng vẻ ngượng ngùng trên lớp trang phục này, càng thêm phần mới mẻ.
"Cô hóa trang thế này là sao?" Phó Hạo Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như mặt hồ.
Đường Thuần sửng sốt hai giây, theo bản năng trả lời: "Không phải là vì Cậu đã phân phó cho Quản gia Lý làm bộ đồng phục này sao?"
Hàng mày Phó Hạo Nguyệt nheo lại một độ cung nhạt, đoạn anh dời mắt đi, tiếp tục đọc sách.
Đường Thuần hiển nhiên đã chú ý đến cái dáng vẻ khác thường như bừng tỉnh hiểu ra trên mặt Phó Hạo Nguyệt có gì đó không đúng, vì thế vội vã chêm thêm: "Xem ra là tôi hiểu nhầm ý rồi, vậy tôi sẽ đi thay...."
Còn chưa dứt lời, Cậu Phó đang cúi đầu đọc sách liền lên tiếng cắt ngang: "Không cần, cứ mặc thế đi."
Đường Thuần: "...."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT