“Giang Kình? Anh ở đây làm gì?” Cũng chỉ trong nháy mắt mà biểu cảm của Đường Thuần đã đi từ kinh ngạc đến ghét bỏ.
Hình như Giang Kình cũng không ngờ là đột nhiên có một người xuất hiện đằng sau như thế. Bản thân anh ta cũng bị dọa cho một trận, bất ngờ nhảy từ trên cao xuống, đến ngay cả chiếc kính râm đeo trên sống mũi cũng suýt chút nữa không đeo được nữa.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Kình ho nhẹ hai tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh đẩy đẩy gọng kính, làm như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.
“Có chút chuyện.”
“Anh đến đây có thể có chuyện gì? Tìm ngài Phó?” Giọng điệu của Đường Thuần hiện rõ sự lạnh lùng, thật sự đối với cô mà nói, cô không hề có chút cảm tình tốt nào đối với một người không có lòng đồng cảm như anh ta.
Giang Kình đến đây có chuyện gì? Nói thật anh ta cũng không rõ, chỉ là sau khi không cẩn thận làm con mèo bị thương ở trong vườn kể từ ngày hôm đó, buổi tối anh ta vẫn luôn nằm mơ thấy con mèo đó kêu thảm thiết đến mức anh ta không thể ngủ ngon trong nhiều ngày liên tiếp.
Thật ra lúc ấy Giang Kình đá viên sỏi cũng không ngờ còn có một con mèo đang trốn gần đó, cũng chỉ là vô ý làm bị thương nhóc con đó. Chẳng qua anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Đường Thuần đã nhảy vọt ra ngoài, sự chú ý lập tức bị di dời, làm gì còn để ý được đến con mèo đó. Sau này anh ta lại bị cô gái giáo dục một trận thẳng mặt, bị động đến lòng tự tôn của người đàn ông nên mới không nhịn được mà cãi lại một trận.
Mấy ngày nay anh ta thật sự không ngủ ngon được, cũng không muốn thừa nhận nói là cảm thấy có lỗi đối với một con mèo. Hôm nay anh ta xuất hiện ở đây cũng do bị ma xui quỷ khiến, chỉ muốn xem xem bây giờ con mèo đó có bị làm sao không, dù gì như thế cũng khiến anh ta ngủ được yên giấc hơn.
Lông mày Giang Kình nhăn chặt lại, sau khi im lặng một lúc thì anh ta lên tiếng, giọng nói hơi lạnh lùng: “Con mèo đó như thế nào rồi? Đến bệnh viện thú y khám chưa? Nếu đã là tôi làm nó bị thương thì tôi cũng sẽ không chối bỏ trách nhiệm, phí chữa trị bao nhiêu tiền cứ nói với tôi, tôi chuyển thẳng cho cô.”
Dường như Đường Thuần không ngờ rằng anh chàng ở trước mặt này vậy mà chạy từ xa đến nhà họ Phó lại là vì chuyện đó. Nhưng chuyện cũng đã qua mấy ngày rồi, bây giờ anh ta mới đến giải quyết, cô thực sự không biết nên bảo là phản ứng của anh ta chậm chạp hay chỉ đơn giản là việc xong rồi mới nói.
“Yô, cũng khó cho Giám đốc Tiểu Giang còn nhớ có một chú mèo bất hạnh bị thương vì ngài rồi, nhưng bây giờ nhóc con vẫn tốt, không phiền đến ngài lo lắng.”
Nói xong, Đường Thuần lập tức quay người đi về bên cạnh chiếc xe điện. Cô vừa lên xe chuẩn bị đi vào thì một cánh tay lại đột nhiên thò ra đặt lên trên chiếc xe điện.
Đường Thuần nghiêng đầu nhìn Giang Kình đang đứng chặn đường, giọng điệu không thân thiện hỏi: “Giám đốc Tiểu Giang còn có chuyện gì à?”
Giang Kình tháo kính râm xuống nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt thích thú, nói với giọng điệu kiên định: “Cô không phải là họ hàng xa của Phó Hạo Nguyệt đúng không? Chắc cũng không phải là quan hệ không rõ ràng gì với anh ta nhỉ, nhìn dáng vẻ thì cô là… Nữ giúp việc làm việc trong nhà họ Phó?”
Đường Thuần ghét bỏ, trong giọng nói ít nhiều cũng mang theo chút không kiên nhẫn: “Là nhân viên hộ lý! Tôi làm việc ở nhà họ Phó thì sao? Nếu như anh muốn tìm được thứ gì từ chỗ tôi thì xin lỗi nhé, có lẽ phải khiến anh thất vọng rồi. Bên cạnh đó, cho dù quan hệ thật sự của tôi và ngài Phó bị lộ ra khỏi ánh sáng thì bất kể là đối với anh ấy hay đối với tôi cũng đều không có bất kỳ ảnh hưởng gì, tại soa anh cứ phải quấn lấy việc này không buông thế nhỉ?”
Nói đến đây, Đường Thuần đánh giá Giang Kình trước mặt từ trên xuống dưới với ánh mắt hoài nghi, sau đó lại mở miệng hỏi: “Tuy nói lúc trước chúng ta có quen biết, còn từng khiêu vũ cùng nhau, nhưng tôi lại không có ấn tượng gì, làm sao anh biết được về chuyện tôi biết nhảy Latin?”
“Ngày trước tôi từng nhìn thấy trong cuộc thi.” Giang Kình nói, hơi nheo mắt lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt quen thuộc của cô gái.
Hồi nhỏ, hai người già trong nhà cảm thấy anh ta mang hơi thở lưu manh quá nồng nặc, thế nên đã tìm một giáo viên đến dạy anh ta nhảy dance sport, sau này anh ta vẫn luyện tập nhảy nhưng hơi thở đó trên người lại không bớt đi được ít nào.
Nơi anh ta luyện nhảy hồi cấp 2 là ở phòng nhảy của trường học gần nhà, bình thường hay nghe giáo viên nói có một cô gái nhỏ là hạt giống tốt trong thể loại Latin. Giang Kình nghe nhiều, biết cô gái đó họ Đường, thỉnh thoảng vô tình gặp ở trong tòa nhà cũng nhìn thêm mấy cái. Sau này trong cuộc thi nhảy cấp thành phố, anh ta tham gia nhảy dance sport, Đường Thuần tham gia nhảy Latin. Lúc ấy trong trận chung kết, anh ta xem Đường Thuần nhảy thực sự rất kinh ngạc, đến nỗi mà sau nhiều năm vẫn có thể nhận ra được bóng dáng của cô trong bữa tiệc cách đây không lâu.
Quả thực là trùng hợp, lúc trước hai người chưa từng gặp nhau bao giờ, Đường Thuần không nhớ anh ta cũng là bình thường.
Đường Thuần hơi cau mày, ánh mắt nhìn Giang Kình vẫn có đôi chút nghi ngờ như cũ: “Những lời anh nói trong bữa tiệc là đang lừa người à? Tôi đã bảo mà, nếu như tôi đã từng nhảy cùng ai thì làm sao có thể không có chút ấn tượng nào được. Đang yên đang lành anh đi nói dối làm cái gì, đúng thật là rảnh rỗi không có việc gì làm…”
Giang Kình nhếch mày: “Rảnh rỗi không có việc gì làm? Đây làm sao có thể nói là rảnh rỗi không có việc gì làm, không phải tôi thấy biểu cảm của Phó Hạo Nguyệt lúc ấy rất thú vị hay sao? Từ trước đến nay Giang Kình tôi đều làm việc theo ý thích của mình, nhưng cô lại còn dạy dỗ tôi?”
Đường Thuần nghe vậy thì không nhịn được mà trợn trừng mắt. Trong lòng cô nghĩ nhìn người đàn ông họ Giang trước mặt này có vẻ cũng không còn trẻ tuổi lắm, làm sao vẫn chẳng khác gì một tên trẻ trâu vậy.
“Có thể phiền anh nhường đường một chút không, tôi phải đi làm, đến lúc tôi bị trừ lương thì anh đền à?”
“Được.” Giang Kình đồng ý cực kỳ dứt khoát, đưa tay lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, động tác quen thuộc mở mã QR lên, hếch mắt ra hiệu một cái: “Add wechat đi, tôi chuyển cho cô phí chữa trị của con mèo và tiền công ngày hôm nay.”
Đường Thuần thấy vậy thì ngơ ra, sau đó sắc mặt trầm xuống, nhẹ giọng nói một câu: “Đồ thần kinh.”
Giang Kình chưa từng gặp người phụ nữ nào không biết điều như thế này bao giờ. Anh ta nói chuyển tiền cho cô, cô còn không đồng ý, vậy mà còn dám được đằng chân lân đằng đầu như thế.
“Đường Thuần, Giang Kình tôi không thích nợ ân tình, sau khi chuyển tiền xong thì chuyện giữa hai chúng ta không còn gì cả.”
Đường Thuần có hơi cạn lời, lần đầu tiên gặp người vội vàng tặng tiền cho người khác như thế.
Đường Thuần bị quấn lấy không còn cách nào khác, đành lấy điện thoại ra. Nhưng cô lại không có ý định quét mã QR mà chỉ thẳng tay mở mã nhận tiền, giọng nói lạnh lùng: “Giá gốc, bốn nghìn.”
Giang Kình nhìn mã nhận tiền mà đối phương giơ ra, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi. Anh ta nhân lúc Đường Thuần không đề phòng lấy điện thoại của cô thêm luôn Wechat, khi cô vẫn chưa phản ứng lại thì anh ta đã vứt điện thoại lại trả cho cô.
“Này, cái người này làm sao thế?” Đường Thuần tức phát điên, nhìn danh sách bạn bè Wechat tự nhiên có thêm một người, vừa quay đầu lại đã thấy anh ta lắc lư đi về phía chiếc xe thể thao màu đỏ rực.
Âm thanh tiếng chuông thông báo vang lên, Đường Thuần cúi đầu nhìn, là thông báo Giang Kình chuyển khoản, tròn năm nghìn, nhiều hơn một nghìn so với số tiền cô bảo.
“Một nghìn còn lại cứ coi như là đền tội hôm đó.” Giang Kình khua khua tay, sau đó phóng khoáng bước vào chiếc xe thể thao. Không lâu sau thì tiếng xe khởi động vang lên, chiếc xe thể thao chạy khỏi chỗ đậu trong nháy mắt.
Nếu như là cảnh tượng này ở trong phim thần tượng thì sợ là sẽ chèn thêm một đoạn nhạc nền, là một màn được các nền tảng video mang đi cắt ghép, nhưng ở trong mắt của Đường Thuần lại là dáng vẻ đầy nghi ngờ. Cô nghiêng nghiêng đầu thì thầm châm biếm nói: Đây chính là cái gọi là người ngốc nhiều tiền sao?
“Đồ thần kinh.” Đường Thuần lại thấp giọng mắng thêm một câu, động tác lưu loát nhận lấy năm nghìn, vừa nhận xong thì đã xóa bạn bè ngay lập tức, điều này khiến tâm trạng cô tốt hơn một chút.
Mới sáng sớm tự dưng được mấy nghìn cũng không tồi.
Đầu bên kia, vừa mới sáng sớm Phó Hạo Nguyệt đã ngồi trên sô pha trong phòng khách. Lúc này anh đang cầm một cuốn sách, thỉnh thoảng lại lật thêm một trang, nhìn có vẻ rất có hứng thú với câu chuyện trong cuốn sách này.
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động, ánh mắt ngài Phó ngồi trên sô pha hơi tối lại. Sau đó anh lại lật một trang sách, sau khi nghe thấy âm thanh của bước chân, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Đến muộn.”
Đường Thuần không ngờ rằng vừa mới đến muộn đã bị bắt quả tang, lại thêm chuyện tối hôm qua, lúc này cô nhìn thấy Phó Hạo Nguyệt lập tức thấy ngại ngùng không nói nên lời. Lời đã ra đầu môi nhưng cô quắn quéo một lúc lâu mới mở miệng nói: “Tôi gặp phải Giang Kình ở cửa thế nên đi làm trễ một chút.”
Bàn tay đang cầm sách của người đàn ông hơi khựng lại, lông mày anh nhăn chặt vào, khi anh lên tiếng lần nữa thì giọng điệu càng lạnh lùng hơn: “Anh ta đến làm gì?”
“Ờm… Nói là đến bồi thường phí chữa trị của Nguyệt Nguyệt, lúc đầu là anh ta không cẩn thận làm Nguyệt Nguyệt bị thương.”
“Nhận tiền của anh ta rồi à?” Phó Hạo Nguyệt cau mày, vứt cho Đường Thuần góc nghiêng lạnh lùng.
“Vâng… Anh ta nói anh ta không đưa tiền thì trong lòng áy náy không thôi.”
Đúng thật là phí chữa trị của Nguyệt Nguyệt ban đầu đều là do Đường Thuần trả. Nhưng từ khi cô làm việc ở nhà họ Phó đến nay thì ví tiền đã dày lên, tiêu mấy nghìn kia lên trên người Nguyệt Nguyệt cũng không đau lòng, vì thế nên lúc Giang Kình nói muốn đưa tiền cho mình thì cô mới không cần.
Chỉ là sau đó người ta khăng khăng muốn đưa, mà có ai lại đi chê tiền bao giờ? Thế nên cô mới giơ mã nhận tiền ra.
Ai biết được não của tên họ Giang kia có bệnh, cứ muốn thêm bạn wechat.
“Trả lại đi.” Phó Hạo Minh nói, mặc dù giọng điệu không hung dữ nhưng lại đủ cứng rắn.
Đường Thuần ngơ ra, một lúc lâu sau mới khó xử lên tiếng nói: “Nhưng sau khi tôi nhận tiền đã xóa anh ta luôn rồi, hay là bây giờ tôi lại thêm lại anh ta?”
Động tác lật sách của anh đột nhiên dừng lại, Phó Hạo Nguyệt ngơ ra một lát. Sau đó anh thu lại ánh mắt, khí thế vốn đang mãnh liệt được thu lại trong nháy mắt, như thể vừa nãy chưa từng có gì xảy ra.
“Không cần, nếu đã như thế thì nhận đi.”
Đường Thuần: “...”
Ngài đi học kịch Tứ Xuyên từ lúc nào vậy? Vậy mà lúc này lại còn có màn “lật mặt”.
“Vậy tôi đi làm bữa sáng cho ngài trước nhé ngài Phó.”
“Ừ đi đi, làm ít thôi cũng được.”
Giọng điệu của Phó Hạo Nguyệt dịu dàng hơn so với lúc trước một chút.
Nhưng đáng tiếc là, có lẽ việc trong hai ngày này quá nhiều, não của Đường Thuần có hơi loạn, thế nên cô cũng không cảm nhận được phần dịu dàng này.
Khi ăn bữa sáng, ánh mắt của Đường Thuần rơi trên người của ngài Phó với cử chỉ tao nhã kia, vẻ mặt đó khá là bối rối.
Nói thật Đường Thuần nghĩ cả một buổi tối cũng không hiểu, tại sao Phó Hạo Nguyệt lại thả tim trên vòng bạn bè của cô. Rõ ràng là bình thường nhìn ông cố nội này có vẻ cũng không giống người sẽ nghịch Wechat, trong hơn một tháng này số lần cô nhìn thấy anh chơi điện thoại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chính vì thế, khi Đường Thuần đăng ảnh lên vòng bạn bè mới quên hạn chế Phó Hạo Nguyệt. Cô vốn nghĩ dù gì thì anh cũng không xem vòng bạn bè, vậy hạn chế hay không dường như cũng không quan trọng.
Nhưng ai có thể ngờ rằng lại đột nhiên xuất hiện chuyện này?
Trong lòng Đường Thuần vô cùng hoài nghi, luôn muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dù gì giả vờ ngốc cũng khá là tốn công, nhưng giày vò hồi lâu cô vẫn không mở miệng được. Đợi sau khi Phó Hạo Nguyệt ăn xong bữa sáng rồi cô cũng không thể hỏi ra được một chữ, trong lòng nghĩ thôi thì giả vờ ngốc cũng được.
Phó Hạo Nguyệt không hiểu hôm qua anh trượt tay ấn vào cái gì, cũng không biết rằng hành vi “xem trộm” của mình ngày hôm qua đã bị vạch trần dưới mắt của Đường Thuần.
Buổi chiều, bên ngoài thời tiết đang thoáng đãng, Phó Hạo Nguyệt vẫn ở trong phòng sách đọc sách như mọi ngày. Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông nâng cốc trà lên nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói một tiếng: “Vào đi”.
Ông Lý đẩy cửa bước vào, cúi đầu, bộ dạng có vài phần tôn kính, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện quan trọng.
“Ông chủ, hai ngày sau là cuộc họp hội đồng quản trị của Phó Thị, bên phía Tổng giám đốc Văn nói mời ngài bắt buộc phải có mặt.”
Cuộc họp hội đồng quản trị của Phó Thị sẽ họp mỗi quý một lần hàng năm, năm đó Phó Hạo Nguyệt khăng khăng từ chức, khiến tất cả mọi chuyện của tập đoàn đều giao cho Văn Trạch Dương nửa đường lên đảm nhiệm thay mặt quản lý. Tất cả hội đồng quản trị đều cực kỳ phản đối nhưng lại không chống lại được số cổ phần đủ để viết hai chữ ‘tùy ý’ trong tay của Phó Hạo Nguyệt. Hội đồng quản trị thực sự không tin được Văn Trạch Dương, nhưng lại không cãi lại được Phó Hạo Nguyệt. Vì thế bọn họ phải lập quy tắc mỗi quý phải họp hội đồng quản trị một lần, mục đích chính là xem xét kỹ càng năng lực làm việc của Văn Trạch Dương, chỉ mong bắt được lỗi nhỏ nào đấy.
Người trong hội đồng quản trị đều là cáo già, ai cũng muốn ngồi lên vị trí kia để hung hăng kiếm được miếng mồi ngon, Phó Hạo Nguyệt biết điều này nên mới tìm đến Văn Trạch Dương để thay mặt làm tổng giám đốc.
May là con mắt nhìn người của Phó Hạo Nguyệt vẫn luôn rất chuẩn, năng lực làm việc của Văn Trạch Dương thật sự rất mạnh, thành tích đạt được nhiều năm như thế rất dễ nhìn thấy. Dù đám cáo già trong hội đồng quản trị muốn tìm lỗi thì cũng không có cách nào.
Lúc đầu Phó Hạo Nguyệt vì để Văn Trạch Dương giữ vị trí thì vẫn qua cuộc họp hội đồng quản trị một, hai lần. Nhưng sau này anh lại buông tay giao cho Văn Trạch Dương đi đối phó với đám cáo già kia, tính đến giờ thì đã sắp hai năm anh không xuất hiện rồi.
Lời từ chối vừa đến bên miệng, anh lại nhớ đến cuộc điện thoại đêm khuya tối qua. Trong lòng ngài Phó nghĩ nể tình những lời mà thằng nhóc kia nói đêm hôm qua, anh vất vả một chuyến cũng được.
Ngừng lại một lúc, Phó Hạo Nguyệt lật một trang sách, nhẹ giọng đồng ý: “Ừ, tôi biết rồi.”
Dường như ông Lý không ngờ rằng lúc này ngài Phó lại thật sự đồng ý. Dù gì mỗi lần họp hội đồng quản trị, Tổng giám đốc Văn cũng đều bảo ông ấy truyền đạt như thế, tuy nhiên lần nào ngài Phó cũng đều coi như gió thoảng bên tai. Nhưng bất ngờ là hôm nay bệnh “điếc tạm thời” này của anh lại đột nhiên khỏi.
Nói xong chuyện chính, ánh mắt của ông Lý nhẹ nhõm hẳn, lại trưng ra biểu cảm vui vẻ nhã nhặn như mọi ngày, cười hi hi nói: “Hôm nay tâm trạng của ngài không tồi nhỉ?”
Phó Hạo Nguyệt nâng cốc trà lên, hơi nước bay bổng khiến khuôn mặt điển trai của anh hơi mờ mịt, sau khi nghe ông Lý hỏi thì nhàn nhạt đáp: “Cũng tạm.”
“Hừm, tôi thấy cậu thả tim cho Tiểu Đường, không ngờ rằng cậu thế mà cũng sẽ lướt vòng bạn bè. Nhưng lần tới cậu vẫn phải đi ngủ sớm một chút đấy, chứ lúc ấy cũng đã sắp mười hai giờ rồi.”
Bàn tay bưng tách trà dừng lại ở giữa không trung, lông mày của Phó Hạo Nguyệt đột nhiên nhăn lại, anh nhếch mày hỏi: “Thả tim?”
Ông Lý ngơ ra một lúc, lúc này mới phản ứng lại, sợ là nửa đêm ngài Phó xem trộm vòng bạn bè của người ta, kết quả lại không cẩn thận trượt tay thả tim.
Nhìn phản ứng này có khi anh còn chẳng rõ mình đã làm cái gì.
“Vâng, tối qua cậu thả tim hình ảnh trên vòng bạn bè của Tiểu Đường.”
Ông Lý là một ông lão hiện đại, ngày thường chơi Wechat cũng thích lướt vòng bạn bè. Về bài đăng mà Phó Hạo Nguyệt thả tim, ông Lý đã thả tim từ ngày mà Đường Thuần đăng bài lâu rồi, vì thế có thể nhận được thông báo.
Phó Hạo Nguyệt nghe vậy thì môi mỏng hơi mím lại, lúc này mới ý thức được trái tim tối qua ấn sáng là cái gì.
Sắc mặt anh hơi lạnh, sau một lúc lại mở miệng hỏi: “Tôi thả tim cho cô ấy, cô ấy có thể nhận được thông báo sao?”
Ông Lý không khỏi thấy hơi bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ rõ ràng ngài Phó trẻ hơn ông ấy mấy chục tuổi, vậy mà đến cái này cũng không biết.
“Cái đó thì chắc chắn.”
Phó Hạo Nguyệt im lặng, đến không khí trong phòng sách cũng dần dần trầm xuống.
Cuối cùng anh cũng hiểu biểu cảm muốn nói rồi lại thôi của cô nhóc lúc ăn sáng là vì lý do gì.
Phó Hạo Nguyệt cảm thấy mệt mỏi đặt tách trà ở trên tay xuống, đưa tay xoa xoa giữa hai lông mày đang đau nhức, chán nản vì cũng có lúc mình sẩy tay như thế này.
Ông Lý thấy vậy thì ý cười trong mắt càng nhiều hơn, mở miệng an ủi: “Cậu không cần phải phiền não, thả tim vòng bạn bè là chuyện bình thường không thể bình thường hơn. Tôi cũng từng thả tim cho Tiểu Đường, chỉ là tại sao cậu lại lướt vòng bạn bè của Tiểu Đường vào nửa đêm…”
Động tác xoa ấn đường của Phó Hạo Nguyệt dừng lại, sau đó anh nhếch mày, ánh mắt sắc lạnh như dao hướng về phía ông Lý đứng ở không xa.
“Ông Lý, sau khi tuổi tác cao rồi lại càng thích quản chuyện không đâu nhỉ.”
Ông Lý cũng không hoang mang sợ hãi, lúc này không nhanh không chậm giải thích: “Sao có thể nói chuyện của cậu là chuyện không đâu? Tôi là quản gia của cậu, có lý do gì mà không quản chứ?”
Phó Hạo Nguyệt hơi nghẹn lời, lần đầu tiên bị ông Lý nói cho không cãi lại được gì.
Sau một lúc thì anh cũng bỏ cuốn sách trên tay xuống, xua tay nói: “Ông đi xuống trước đi, nói với cậu ta một tiếng, tôi sẽ đến cuộc họp hội đồng quản trị.”
“Vâng cậu chủ.”
Ở bên cạnh Phó Hạo Nguyệt bao nhiêu năm như thế, ông Lý biết rõ tính quan trọng của sự có chừng mực, không dám ở lại thêm.
Lúc ấy ông Lý thu tay về đi ra ngoài, nhưng khi đóng cửa lại thì cười thầm nói: Xem ra đúng thật là khúc gỗ khô như cậu chủ đã nở hoa rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT