Đêm mưa hôm đó, ngài Phó ngủ ngon lành bất ngờ.

Trước kia luôn bị đau đớn tra tấn đến mức cả đêm không thể ngủ, nhưng lần này nhờ kỹ thuật mát xa của Đường Thuần, vậy mà hữu ích một cách kỳ lạ.

Ngài Phó rất vừa lòng, lợi ích sau khi vừa lòng chính là, khi Đường Thuần nhận được lương thử việc tháng đầu tiên, số tiền nhiều hơn con số mười vạn quy định trên hợp đồng tận hai vạn.

Khi tin nhắn thông báo của ngân hàng gửi tới, Đường Thuần khiếp sợ mở to mắt nhìn, đứng yên tại chỗ nhìn đi nhìn lại con số kia vài lần, sau khi chắc chắn không phải mình hoa mắt thì lại vội vàng chạy đi tìm ông Lý hỏi thăm tình hình.

Ông Lý cũng không ngờ, chẳng qua chỉ nhiều hơn hai vạn mà đã khiến Đường Thuần kích động như vậy, trong lòng càng cảm thấy đứa nhỏ này ngây thơ, sau đó ông ấy mới cười giải thích nguyên do.

Có lẽ vì đã ở cùng ngài Phó quá lâu rồi, tư duy của ông Lý cũng lây nhiễm chút gì đó không ít thì nhiều, đã hoàn toàn quên mất với người bình thường mà nói, con số hai vạn đã là một khoản tiền rất lớn.

Sau khi biết được là công lao của việc “mát xa đêm khuya” ngày hôm đó, Đường Thuần lập tức vui mừng nở hoa. Đêm đó cuộc đối thoại diễn ra đến giữa chừng, cô đã hối hận vì quyết định “Đang yên đang lành tự tìm việc” của mình. Đặc biệt sau đó, Phó Hạo Nguyệt còn “Nổi hứng” chỉ dạy cô “Làm sao để phán đoán phái nam chất lượng tốt”, khiến Đường Thuần dâng lên xúc động hận không thể vung tay tát chết bản thân nửa giờ trước đó.

Nhưng giây phút này, trong khoảnh khắc nhận được tiền lương, Đường Thuần đã bình tĩnh lại, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ muốn nghe thêm vài câu lải nhải của “ông cố nội” Phó.

Tiền tăng ca tận hai vạn tệ đó, ai mà lại không thích chứ?

Đường Thuần thật sự vui mừng đến nở hoa, đêm hôm đó lập tức chia sẻ niềm vui này với Lục Tiểu Mạn, sau đó hứa hẹn bao ăn cũng được nhắc tới thêm lần nữa.

Lục Tiểu Mạn: “Hứa rồi nhé, đợi khi nhận được tiền lương sẽ mời tớ ăn một bữa no nê, không được chơi xấu đâu đấy!”

Đường Thuần không hề quên, chỉ là công việc của cô hơi đặc biệt. Tuy rằng tiền lương đãi ngộ không có gì để nói, nhưng thời gian làm việc nhiều, cả tuần cũng không có ngày nghỉ phép, có việc cần ra ngoài phải xin phép ông Lý hoặc Phó Hạo Nguyệt. Tuy rằng hai người đều tương đối dễ tính trong phương diện này, nhưng mà xin nghỉ nhiều khó tránh khỏi sẽ khiến người ta để ý, bởi vậy nếu không có việc gấp gì cấp thiết thì gần như Đường Thuần sẽ không mở miệng xin nghỉ.

Nhưng mà nghĩ lại thì, ba mươi ngày qua ngoại trừ lần tìm phòng trọ và về trường học dọn đồ ra, hình như cô chưa hề ra ngoài chơi lần nào. Mỗi ngày sau khi tan làm đều làm ổ trong phòng trọ, buổi sáng sau khi thức giấc lập tức chạy đến nhà họ Phó. Gần mười bốn tiếng trong hai mươi tư tiếng đồng hồ một ngày phải đối mặt với hai người đàn ông kỳ quái, cuộc sống thật sự hơi buồn tẻ, thi thoảng còn có cảm giác như lạc vào miếu hòa thượng.

Đường Thuần cho rằng, tuy mình không thể tùy ý lãng phí thời gian quý báu một cách bừa bãi, nhưng thi thoảng vẫn cần hưởng thụ.

Vì thế chiều hôm sau, Đường Thuần tươi cười đến tìm ông Lý muốn xin nghỉ một ngày.

“Đi chơi với bạn à?” Vừa nghe thấy Đường Thuần muốn xin nghỉ, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ông Lý chính là: Sợ rằng cậu chủ lại không ăn cơm ngon miệng được rồi.

“Vâng, trước kia tôi đã hứa với bạn mình sau khi nhận lương sẽ mời cô ấy đi xõa một bữa.” Da mặt Đường Thuần khi mỏng khi dày, khi nhận tiền không rụt rè chút nào, lúc này lại đỏ mặt, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng mang ý thăm dò: “Quản gia Lý, là thế này, hơn một tháng qua tôi cảm thấy có thể làm việc ở nhà họ Phó là chuyện rất vinh hạnh, chỉ là cả ba mươi ngày trong một tháng đều phải làm việc, sau khi thể nghiệm tôi cảm thấy cường độ hơi lớn, cho nên có thể làm phiền ông thương lượng với ông chủ giúp tôi, một tháng có thể cho tôi nghỉ ngơi một hai ngày được không?”

Hình như Đường Thuần cũng hiểu rõ, bản thân nhận tiền lương cao như thế, còn mở miệng muốn có ngày nghỉ, khả năng hơi quá đáng. Thấy quản gia không nói câu nào, cô lại bổ sung thêm một câu: “Có thể giảm bớt tiền lương tương ứng, tôi sẽ không để ý, nhưng còn phải xem ông và ngài Phó nghĩ thế nào.”

Ông Lý đứng ở cửa sau, cầm bình phun nước, trong đầu lại không có tâm trạng tưới nước, biểu cảm trên mặt giống như đang suy tư điều gì đó.

Đường Thuần yên lặng quan sát ông Lý, nhìn thấy khuôn mặt ban đầu luôn cười hì hì, lúc này đột nhiên lại không có biểu cảm nào, trong lòng dâng lên cảm giác bất ổn, cho rằng chuyện này tám chín phần mười là hỏng rồi.

Yêu cầu của cô quá đáng lắm sao? Một tháng nghỉ một hai ngày chắc là vẫn được nhỉ? Nhưng mà trước đây khi ký hợp đồng cô không hề đưa ra yêu cầu, bây giờ lại nói muốn có ngày nghỉ, có phải hơi không có tinh thần tuân thủ hợp đồng hay không?

Đường Thuần yên lặng rối rắm trong lòng, không ngờ lúc này ông Lý cũng đang âm thầm sốt ruột: Chuyện này là sao? Nếu như Tiểu Đường cảm thấy công việc này quá vất vả muốn hủy hợp đồng thì phải làm sao bây giờ? Ai, vất vả lắm mới tìm được một nhân viên điều dưỡng hợp ý cậu chủ, nếu như chạy mất, sau này sợ là chuyện ăn cơm uống thuốc của cậu chủ lại khó giải quyết rồi. Cũng thật sự làm khó cho Tiểu Đường, cô gái nhỏ đang tuổi độ tuổi thanh xuân phơi phới, mỗi ngày đều phải ứng phó với ngài Phó tính tình quái đản… Có phải nên tăng thêm chút tiền lương sẽ thích hợp hơn hay không? Khó khăn lắm mới nhặt được của báu, để chạy mất rất đáng tiếc!

“Ách... Quản gia Lý, nếu không được thì...” Đường Thuần mở miệng phá tan bầu không khí yên lặng.

Ông Lý nghe thấy câu này, hình như sợ cô nói ra hai chữ “Từ chức”, vì thế vội vàng cười đáp: “Được! Đương nhiên là được rồi! Tiểu Đường, ngày nào cô cũng làm việc vất nhà như vậy, đúng là phải có thời gian nghỉ ngơi tử tế, hay là thế này nhé, không trừ tiền lương nữa, mỗi chủ nhật coi như ngày nghỉ của cô, được chứ?”

Hai chữ “Quên đi” nghẹn trong cổ họng chậm chạp chưa nói ra, Đường Thuần ngơ ngác nhìn ông Lý trước mắt, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, cô hưng phấn mở miệng: “Thật sao? Vậy thì ngại quá, thật ra trừ chút tiền lương cũng không thành vấn đề, dù sao cũng do tôi trái với hợp đồng trước…”

“Không sao không sao, do chúng tôi suy xét chưa được chu toàn mới đúng.” Ông Lý nói, sau đó mới tiếp tục tưới nước cho bụi tường vi đang gào khóc đòi ăn: “Mai chính là chủ nhật, cô có thể ra ngoài chơi với bạn mình cho thoải mái.”

Đường Thuần không ngờ, bản thân không bị trừ một đồng tiền nào, còn gặp được chuyện tốt mỗi tuần nghỉ một buổi, nụ cười trên khóe miệng chỉ thiếu chút nữa đã ngoác đến tận mang tai.

“Vâng, đã lâu lắm rồi tôi không ra ngoài chơi rồi! Lát nữa tôi sẽ viết trước thực đơn ba bữa ngày mai cho ông chủ, nếu ông chủ lại kén chọn thì bảo đầu bếp nấu theo thực đơn là được.”

Ông Lý nghe xong, hai mắt đang rũ xuống lập tức sáng ngời, càng cảm thấy Tiểu Đường chính là báu vật đã xinh đẹp còn tốt bụng.

“Vậy phiền cô viết thêm vài món ăn nữa, Tiểu Đường cô cũng biết tính nết của cậu chủ rồi đấy, tôi sợ đến lúc đó đầu bếp không ứng phó nổi.” Nói tới đây, ông Lý lại thêm một câu: “Nhớ viết cả món đầu cá hấp ớt kia nhé, nó chính là món ăn trong lòng cậu chủ mấy ngày gần đây đấy.”

...

Trưa hôm đó, Đường Thuần nhanh nhẹn viết thực đơn gần hai mươi món ăn, bởi vì trong mắt cô, chuyện “ông cố nội” Phó phát bệnh là chuyện thường xuyên, để phòng ngừa bất trắc vẫn nên viết nhiều thêm một chút thì tốt hơn.

Sáng sớm hôm sau, Phó Hạo Nguyệt đi từ phòng ngủ đến phòng ăn đúng giờ, vừa ngồi xuống bàn ăn, nhìn lướt qua bữa sáng tinh xảo trên bàn anh đã nhận ra điểm không thích hợp.

Mày hơi nhíu lại khó có thể nhận ra, sau đó anh mở miệng hỏi: “Đường Thuần đâu?”

Ông Lý đứng cạnh bàn ăn nghe thấy câu hỏi ấy, cũng biết khó tránh khỏi chuyện này, vì thế bước lên trước một bước giải thích: “Hôm nay cô Tiểu Đường ra ngoài đi chơi với bạn.”

“Có ý gì?” Từ trước đến nay giọng Phó Hạo Nguyệt luôn trầm ổn, ngày thường nghe vào luôn không buồn không vui, lúc này ngữ điệu vẫn như thế, nhưng không hiểu sao rơi vào tai ông Lý, ông ấy lại nhận ra đôi chút lạnh lẽo.

“Hôm qua cô Đường tới thương lượng với tôi về chuyện nghỉ phép, tôi thấy biểu hiện trong công việc của Tiểu Đường không tồi, nên đã hứa hẹn sau này mỗi chủ nhật chính là ngày nghỉ ngơi của cô ấy.” Ông Lý mở miệng.

Tay Phó Hạo Nguyệt mới đưa lên giữa không trung đang chuẩn bị lấy bộ đồ ăn hơi sững sờ, ngay sau đó lại cầm lấy đôi đũa Tử Mộc lên như chưa có chuyện gì, gắp một miếng sủi cảo chiên.

“Ông giỏi đưa ra ý kiến quá nhỉ, e rằng đã quên mất ai mới là chủ cái nhà họ Phó này rồi.”

Ông Lý vừa nghe thấy lời này, tim đập lỡ một nhịp, ngay cả sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh cũng trở nên căng thẳng: “Là ông Lý này lỗ mãng rồi.”

Phó Hạo Nguyệt không lên tiếng nữa, thong dong bỏ miếng sủi cảo chiên vàng giòn vào miệng, khẽ cắn một miếng.

Đầu bếp dùng lương cao mời đến, đương nhiên tay nghề sẽ không kém, nhưng mà với Phó Hạo Nguyệt mà nói, đồ ăn người khác khó có thể nếm một miếng kiểu này chẳng qua cũng chỉ là chuyện thường ngày, mấy chục năm qua đều như vậy, cũng không thẩm ra hương vị gì.

Trước đây tất cả chuyện lớn chuyện bé trong biệt thự đều do ông Lý giải quyết, Phó Hạo Nguyệt là người tính tình lười biếng, thích phủi tay làm địa chủ, thậm chí hỏi nhiều một câu cũng cảm thấy phiền phức, cho nên lần này ông Lý cũng tự quyết định theo thói quen.

Nhà ăn yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng bộ đồ ăn va chạm rất nhỏ.

Ông Lý cúi đầu đứng tại chỗ, thật ra ông ấy biết cậu chủ vẫn chưa tức giận, nhưng câu nói vừa rồi chắc chắn chính là một câu cảnh cáo ông ấy.

Có lẽ ngày thường ngài ấy sống hướng nội thích thanh nhàn đã quen, cho nên đã khiến người ta quên mất ngài ấy từng là tồn tại khiến người ta sợ hãi thế nào.

Nếm một miếng qua loa, Phó Hạo Nguyệt cảm thấy cực kỳ vô vị, anh lạnh lùng phun ra hai chữ: “Khó ăn.”

Sau đó, người đàn ông lập tức đứng dậy khỏi ghế, đi về phía phòng ngủ không quay đầu lại, tỏ rõ ý định sẽ không ăn cơm sáng.

Ông Lý nhìn theo bóng dáng ngài Phó rời đi, khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ rốt cuộc tay nghề của Tiểu Đường kia có ma lực gì, sao lại được cậu chủ thiên vị như vậy.

Ông Lý: Ngày đầu tiên Tiểu Đường không có mặt, nhớ cô ấy.

...

Cơm sáng bị ngài Phó vô tình bỏ qua, bữa trưa ngay cả cửa phòng sách cũng không ra khỏi.

Ông Lý vô cùng buồn rầu, chỉ mong chủ nhật này mau chóng trôi qua.

Ông ấy làm chủ gia đình cũng không dễ dàng, bên này phải hầu hạ cho cậu chủ vừa lòng, bên kia lại sợ Tiểu Đường từ chức, khó vẹn toàn cả đôi bên. Ông ấy thầm nghĩ thà về chầu trời sớm còn tốt hơn, đi làm bạn với A Thiến khá là thư thái đấy.

Cậu chủ bỏ ăn hai bữa liền, ông Lý lại lo lắng, đang chuẩn bị căng da đầu đi gọi cậu chủ, ngon hay dở thì cũng nên ăn vài miếng, lại không ngờ vừa vào phòng sách đã trông thấy cậu chủ đang đứng bên cửa sổ.

Từ trước đến nay cửa sổ luôn đóng kín lúc này lại mở rộng, người đàn ông đứng quay về phía mặt trời, nhìn hoa cỏ muôn hồng nghìn tía trong vườn hoa bên ngoài, bóng lưng kia lại lộ ra đôi chút cô đơn quạnh quẽ khó nói thành lời.

“Thời tiết hôm nay không tệ.” Không đợi ông Lý lên tiếng trước, Phó Hạo Nguyệt đứng bên cửa sổ đã nhận ra động tĩnh, mở miệng nói chuyện bằng giọng điệu qua quýt.

Ông Lý nhìn lướt qua mặt trời nhô cao trên bầu trời, thầm nghĩ nếu là ngày thường, chỉ sợ cậu chủ sẽ chỉ nói một từ “Nắng”.

“Vâng.” Ông Lý phụ họa trái lương tâm, hình như chỉ liếc mắt một cái đã sờ ra manh mối, ông ấy lại nói tiếp: “Khó trách Tiểu Đường lại muốn ra ngoài đi dạo một lát.”

“Cô gái nhỏ luôn hoạt bát, tuy nhà họ Phó rộng lớn, nhưng dù sao vẫn hơi nhàm chán.”

Hai mắt Phó Hạo Nguyệt híp lại, ánh mặt trời chiếu lên mặt anh, khiến làn da vốn trắng nõn càng trở nên trong suốt, đồng tử đen nhánh như chiết xạ ánh sáng, âm u khó hiểu, khiến người ta không nắm bắt được.

Đúng là nhà họ Phó rất rộng, nhưng có khác gì một nhà giam cực lớn đâu.

Phó Hạo Nguyệt không lên tiếng nữa, chỉ yên tĩnh đứng bên cửa sổ, khiến cả phòng sách đều trở nên tĩnh lặng.

Nhà họ Phó phồn hoa như thế, giống như ngôi đền hoa lệ thờ phụng đàn ông trên cao, lại giống như mang theo xiềng xích phong ấn từng tầng một.

Ông Lý mẫn cảm đã nhận ra cảm xúc của cậu chủ, sau khi do dự một lát, ông ấy nhỏ giọng nói: “Thời tiết hôm nay đẹp như vậy, hay là tiên sinh cũng ra ngoài đi dạo một lát?”

Phó Hạo Nguyệt nghe thấy lời này, đột nhiên thân hình như tạc tượng kia giống như sống lại, anh hơi nghiêng đầu, giọng nói nặng nề: “Ông cho rằng tôi nên ra ngoài đi dạo một lát?”

“Tôi cho rằng như vậy, nhưng nếu như cậu chủ…”

Ông Lý sợ mình không biết chừng mực, không dám nói quá vẹn toàn, nhưng mà không đợi ông ấy kịp để lại đường sống thì đã nghe thấy giọng nói thờ ơ của Phó Hạo Nguyệt vang lên trong phòng.

“Vậy thì ra ngoài đi dạo một lát.”

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play