Tuy rằng Tần Chí Vũ đã định tội Chúc Hợp, nhưng lúc bị Chúc Hợp chất vấn, hắn vẫn tương đối kiên nhẫn mà đáp lại: “Chuyện gì?”
 
“Bệ hạ, đang yên đang lành, tại sao lại sai người đi điều tra việc này? Có phải Lẫm Nguyệt công chúa đã nói gì không hay với bệ hạ không?” Tuy rằng Chúc Hợp đã đoán được tám phần mười lời của Tần Chân Nguyệt nhưng hắn lại không thể trực tiếp hỏi thẳng Tần Chí Vũ, chỉ có thể nói không đầu không đuôi như thế.
 
“Vậy thì sao?” Tần Chí Vũ không trực tiếp trả lời vấn đề của Chúc Hợp.
 
Hắn đường đường là hoàng thượng tối cao lại bị thần tử mình tin tưởng lừa nhiều năm như vậy, đến mức thân muội muội phải nhắc nhở thì hắn mới phát hiện ra bộ mặt thật của Chúc Hợp, thật sự quá mất mặt, Tần Chí Vũ hắn mấy năm nay đã quá coi thường Chúc Hợp rồi.
 
Chúc Hợp cũng nói thẳng: “Bệ hạ có biết những việc Lẫm Nguyệt công chúa làm trong hậu cung của Hoàng đế Nam triều không?”
 
Lịch sự đen tối của Tần Chân Nguyệt quá mức nổi bật, không lợi dụng một chút thì thật đáng tiếc.
 
Tần Chí Vũ gật đầu nói: “Ta biết.” Tần Chí Vũ không đành lòng tin những việc đó là thật, cho nên trong lòng hắn vẫn một mực không tin những chuyện kia là do Tần Chân Nguyệt làm.
 
“Lẫm Nguyệt công chúa tâm tính hơn người, làm việc sẽ không cho phép xảy ra sai lầm, chỉ cần là việc hay đồ vật nàng muốn, nàng sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để hoàn thành.”
 
Chúc Hợp chỉ kém nước nói thẳng với Tần Chí Vũ rằng Tần Chân Nguyệt tâm ngoan thủ lạt, nếu nàng đã muốn lừa hắn thì ngay cả Tần Chí Vũ cũng không phải đối thủ.
 
Tần Chí Vũ:... Sao hắn lại thấy Chúc Hợp nói rất có lý nhỉ?
 
Lúc trước hắn tức giận quá nên quên mất việc quan trọng như vậy, thật sự là thất sách. Với cái tính tình này, đến bây giờ Tần Chí Vũ vẫn có thể ngồi vững hoàng vị, thật không dễ dàng gì.
 
“Ý của ngươi là Lẫm Nguyệt công chúa đang lừa trẫm?” Tần Chân Nguyệt nói Chúc Hợp đang lợi dụng hắn còn Chúc Hợp lại nói Tần Chân Nguyệt đang lừa gạt hắn.
 
Lời nói của hai người này đều có lý cho nên Tần Chí Vũ thực sự không chắc chắn được ai mới là kẻ nói dối.
 
Chúc Hợp nhìn thấy Tần Chí Vũ đã buông lỏng đôi chút, hắn nhớ đến Lý Hoàng hậu mấy năm nay vẫn sống trong thâm cung: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tự tay nuôi lớn Lẫm Nguyệt công chúa, chắc chắn sẽ biết được những việc mà Lẫm Nguyệt công chúa làm. Nếu như hoàng thượng không thể quyết định chắc chắn ai đúng ai sai, không bằng đến chất vẫn hoàng hậu nương nương để làm rõ chân tướng sự việc.”
 

Tần Chí Vũ lâm vào trầm tư, Chúc Hợp nói không sai, cách tốt nhất hiện giờ là phải đến tẩm cung gặp Lý Hoàng Hậu.
 
Nhưng lời của Chúc Hợp nói cũng không thể hoàn toàn tin được, Tần Chí Vũ vẫn duy trì thái độ cứng rắn với Chúc Hợp: “Những lời ngươi nói trẫm đều biết.” Cho nên không cần ngươi nhắc nhở.
 
Làm kiểu hoàng đế phải mang vác đủ chuyển lông gà vỏ tỏi của triều đình như hắn thật là mệt mỏi.
 
Chúc Hợp gật đầu: “Vâng, thần đã hiểu ý của hoàng thượng.” Cái gì nên nói cũng đã nói, Chúc Hợp chỉ hy vọng Lý hoàng hậu có thể có thể “ủng hộ” hắn, nếu không thì hắn xong đời rồi.
 
Tần Chí Vũ gấp gáp muốn tìm hiểu mối quan hệ của hai người năm đó cho nên sau khi Chúc Hợp xin cáo lui, Tần Chí Vũ lập tức đến hậu cung.
 
Tần Chí Vũ đã nửa tháng chưa đến cung của Lý hoàng hậu, cho nên khi thấy hắn đột nhiên xuất hiện, Lý hoàng hậu vô cùng kích động. Có điều khi Tần Chí Vũ chất vấn nàng về chuyện của Tần Chân Nguyệt, sau lưng Lý hoàng hậu đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
 
Thì ra Tần Chí Vũ có mục đích mới đến tìm nàng, chỉ là Lý hoàng hậu không thể nào thích nổi mục đích này.
 
Lý hoàng hậu đương nhiên biết tất cả những chuyện liên quan giữa Tần Chân Nguyệt và Chúc Hợp. Vốn dĩ Tần Chân Nguyệt rất khó quản, mà Tần Chân Nguyệt cũng biết chắc chắc sau khi sinh thái tử, Lý hoàng hậu cũng lười quan tâm đ ến nàng.
 
Lý Hoàng hậu biết chuyện Tần Chân Nguyệt dây dưa với Chúc Hợp, nàng cũng cảm thấy Tần Chân Nguyệt làm vậy là không hợp quy củ; nhưng nàng không muốn ngăn cản Tần Chân Nguyệt, quan hệ của hai người vốn dĩ không tốt, nếu nàng ngăn cản rất dễ khiến Tần Chân Nguyệt sinh lòng oán hận, dù sao Tần Chân Nguyệt cũng không thể làm gì được, nàng cũng cứ thế nhắm mắt làm ngơ.
 
Sau đó Tần Chân Nguyệt bị gả ra ngoài, Lý hoàng hậu cũng quên luôn chuyện này, ai ngờ mấy năm sau, Tần Chí Vũ lại đến chất vấn nàng về quan hệ của Tần Chân Nguyệt và Chúc Hợp.
 
Nàng có thể nói thế nào nữa? Tất nhiên là kiên quyết không thể nói thật.
 
Nàng biết rõ tâm ý của Tần Chân Nguyệt với Chúc Hợp nhưng lại không nói lại với Tần Chí Vũ,  bên người của Tần Chí Vũ có rất nhiều phi tần, mỹ nữ được sủng ái, nếu nàng không phải là chính thê của Tần Chí Vũ, lại sinh ra hoàng trưởng tử, ngôi vị hoàng hậu chưa chắc đã là của nàng.
 
Nếu nàng dám ăn ngay nói thật, chẳng phải sẽ chủ động đưa tay chịu trói, những con tiện tì bên cạnh luôn muốn kéo nàng xuống đài sẽ nhân cơ hội này chê cười nàng sao?
 
Lý hoàng hậu suy nghĩ khôn khéo: “Công chúa thích Chúc thái phó? Khi nào vậy?”
 
Vì để biểu hiện chân thật nhất, Lý hoàng hậu đã phải xuất hết cả vốn lẫn lãi để giả vờ sao cho giống.
 

Tần Chí Vũ nhìn Lý hoàng hậu một bộ dáng ngạc nhiên như thật không biết, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.
 
“Nàng thật sự không biết?” Tần Chí Vũ trầm giọng hỏi lại Lý Hoàng hậu, trong giọng nói xen lẫn mấy phần tức giận.
 
Lý hoàng hậu cảm thấy không thoải mái, tuy nàng hơi hồi hộp nhưng vẫn kiên quyết không nói thật với Tần Chí Vũ.
 
“Thần thiếp thực sự không biết, bệ hạ đang ưu phiền chuyện gì sao?”
 
“Cái ngôi vị hoàng hậu của ngươi để làm cảnh sao, ngay cả chuyện muội muội thích Chúc thái phó mà ngươi cũng không biết!” Tần Chí Vũ bỗng nhiên tức giận, đập mạnh chén trà xuống đất.
 
Lý hoàng hậu ngay lập tức sợ hãi quỳ xuống: “Thần thiếp thực sự không biết.” Tần Chân Nguyệt chỉ toàn mang đến xui xẻo và ngột ngạt cho nàng, đã như vậy thì đừng trách nàng không nể tình xưa. “Thần thiếp chỉ nhớ năm đó sau khi hôn sự của công chúa được định, nàng ngay lập tức xuất cung tìm Chúc thái phó, lúc đó nàng cực kì phẫn nộ và không cam lòng. Sau đó nàng lại đến tìm thần thiếp yêu cầu thiếp cho gọi thê tử của Chúc thái phó vào cung. Thần thiếp lo lắng công chúa suy nghĩ cực đoan cho nên đã từ chối yêu cầu của công chúa.”
 
Tần Chí Vũ trầm ngâm một lúc lâu, hắn hỏi lại Lý hoàng hậu: “Vậy trước khi có hôn sự, công chúa có thường xuyên xuất cung gặp Chúc thái phó không?”
 
Lý hoàng hậu ngẩng đầu do dự nhìn Tần Chí Vũ. Bây giờ Tần Chí Vũ ghét nhất là phải nhìn thấy cái biểu cảm này cho nên hắn tức giận nói: “Có chuyện cứ nói.”
 
“Lúc công chúa gặp Chúc thái phó, thanh danh của hắn... không tốt lắm.” Lý hoàng hậu cũng cực kì ghét Chúc Hợp, nàng chính là người từng kịch liệt phản đối chuyện Chúc Hợp trở thành tiên sinh của Thái tử. “Cung nữ thần thiếp sắp xếp chăm sóc công chúa nói rằng công chúa chỉ muốn biết Chúc Hợp cao thấp, béo gầy thế nào thôi.”
 
“Công chúa và Chúc thái phó có gặp riêng không?”
 
“Nói vài câu không đau không nhột mà thôi. Hoàng thượng cũng biết rồi đấy, Chúc thái phó giữ mình trong sạch, thành thân đã mấy năm nhưng chỉ có một mình Chúc phu nhân, chưa từng hái hoa ngắt cỏ bên ngoài. Hoàng thượng nghĩ công chúa sẽ vừa mắt điều kiện của Chúc thái phó lúc đó sao?”
 
Nói đến chuyện này, Lý hoàng hậu vừa ghen ghét vừa hâm mộ Tạ Phác. Vận khí Tạ Phác thật tốt, có thể gặp được trượng phu tốt như Chúc Hợp, đâu hoa tâm như trượng phu của nàng, đúng là không so sánh thì không có đau thương.
 
Tần Chân Nguyệt có nhiều chứng cứ thì sao? Ai quan tâm nàng ta chân tình giả ý hay thực lòng thích Chúc Hợp? Cho dù nàng có thích Chúc Hợp, Lý hoàng hậu cũng sẽ biến nó thành một lời nói dối.
 
Tần Chân Nguyệt nói nàng và Chúc Hợp có tâm linh tương thông, có cùng suy nghĩ. Có cùng suy nghĩ có thể làm thành cơm ăn được sao?
 

Tần Chí Vũ hối hận sâu sắc khi nghĩ tới những chiến tích vĩ đại của Tần Chân Nguyệt trong hậu cung của Triệu Càn, hắn đúng là ngớ ngẩn rồi nên mới tin Tần Chân Nguyệt rồi trách mắng Chúc Hợp. Lời nói của Tần Chân Nguyệt quả thực không thể tùy tiện tin được.
 
“Trẫm đã biết.” Tần Chí Vũ mặt lạnh đứng lên, Lý hoàng hậu cẩn thận dò xét sắc mặt của Tần Chí Vũ, nhưng nàng cũng không đoán được Tần Chí Vũ đang nghĩ gì.
 
Lý hoàng hậu từ trước đã không ưa gì Tần Chân Nguyệt, sau chuyện này nàng càng hận không thể khiến Tần Chân Nguyệt lập tức biến mất mãi mãi, tốt nhất là không bao giờ gặp lại nữa.
 
Người xưa đã nói tẩu tử và em chồng thì khó hợp nhau, câu này còn phải tùy tình hình, nhưng nếu có một cô em chồng luôn thích hãm hại mình thì làm gì có tẩu tử nào nguyện ý tạo quan hệ với nàng ta chứ.
 
Lý hoàng hậu chỉ hận sao mình không đủ thực lực đóng gói Tần Chân Nguyệt quăng đi, để nàng lập tức biến mất khỏi mắt mình.
 
Tần Chân Nguyệt tuyệt đối không ngờ đến việc nàng vô tình đã kéo thêm thù hận từ Lý hoàng hậu, nhưng dù Lý hoàng hậu có hận Tần Chân Nguyệt thì sao, nàng cũng không muốn có bất kỳ dính líu gì với Lý hoàng hậu.
 
Thực ra, nàng còn chướng mắt Lý hoàng hậu nữa là đằng khác.
 
Chúc Hợp ưu thương về đến nhà nhìn Tạ Phác, đau khổ nói: “Nương tử, sau này phải nhờ nàng nuôi ta rồi.”
 
Tạ Phác đang dỗ dành A Niếp thì đột nhiên nghe thấy Chúc Hợp nói như vậy, nàng ngạc nhiên nhìn Chúc Hợp như thể hắn đang nói sảng vậy.
 
“Tướng công, xảy ra chuyện gì rồi?”
 
“Lại là vị kia.”
 
Tuy Chúc Hợp không nói vị kia là ai nhưng, Tạ Phác trong nháy mắt đã hiểu “Vị kia” trong lời Chúc Hợp là ai.
 
Những nhân vật có thể khiến Chúc Hợp đau đầu chỉ có một vài người mà thôi.
 
“Vậy tướng công dự định gì chưa?” Tạ Phác nhìn Chúc Hợp hỏi.
 
“Về quê trồng lúa.” Chúc Hợp hữu khí vô lực nói ra.
 
“Tướng công.” Tạ Phác thở dài, nàng vừa định khuyên nhủ hắn thì đã nghe thấy Chúc thì thầm bên tai nàng.
 
“Nương tử yên tâm, ta đã nghĩ ra đối sách giải quyết Tần Chân Nguyệt rồi.” Chúc Hợp vừa ôm Tạ Phác, vừa chơi đùa với A Niếp trong ngực Tạ Phác.
 

Tạ Phác nghe thấy vậy thì bỗng nhiên vung tay cho Chúc Hợp một thụi vào bụng, Chúc Hợp ăn đau đành ôm bụng vô tội nhìn Tạ Phác: “Nương tử, sao nàng lại đánh ta?”
 
“Không có gì, bỗng nhiên không vui.” Tạ Phác đang dỗ dành A Niếp ngủ nên cũng không thèm ngẩng đầu nhìn Chúc Hợp.
 
Chúc Hợp: ...

 
A Niếp cười khanh khách nhìn phụ thân bị mẫu thân đánh, Chúc Hợp nhìn thấy A Niếp cười vui vẻ như vậy, không nhịn được chọc chọc mặt nàng: “Cười cái gì mà cười!”
 
“Nương tử, nàng đang giận ta?” Chúc Hợp nhích đến gần để nhìn rõ sườn mặt của Tạ Phác.
 
“Thiếp không tức giận, chỉ là đột nhiên cảm thấy khó chịu.” Tạ Phác bình bình đạm đạm nói với Chúc Hợp.
 
Nếu Chúc Hợp tin câu này thì chứng tỏ tối nay hắn xứng đáng được ngủ thư phòng.
 
“Nương tử, ta chỉ muốn đùa nàng chút thôi mà.” Chúc Hợp xích lại gần Tạ Phác.
 
“Thiếp vừa rồi cũng đang thử hoạt động gân cốt.” Tạ Phác trả lời tỉnh bơ như vậy. 
 
“Tướng công, sau này đừng có đùa như vậy, chàng có biết ta rất lo cho chàng không?”
 
Vậy là được rồi, Tạ Phác cũng không muốn chỉ vì một vài hiểu lầm nho nhỏ mà tạo ra xích mích giữa hai người.
 
“Vâng nương tử, ta cam đoan sẽ không tái phạm.” Chúc Hợp lập tức cam đoạn với Tạ Phác.
 
“Lẫm Nguyệt công chúa ở lại một ngày là một ngày không được thái bình. Hi vọng lần này tướng công có thể thực sự tiễn Lẫm Nguyệt công chúa đi, đừng để nàng ta về nữa.” Tạ Phác cứ nghĩ đến Tần Chân Nguyệt là lại đau đầu.
 
Về Chúc Hợp bên cạnh từng bị Tần Chân Nguyệt trêu chọc, Tạ Phác đã bình tĩnh.
 
Người ta là hồng nhan họa thủy, vị này nhà nàng cũng là nam nhan họa thủy, dù là ở đâu cũng có thể chọc cho nữ tử đắm say.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play