Tần Thiếu Nghiệp là một tên phế vật chính hiệu, Tần Chí Vũ cho hắn đến làm việc ở đây chỉ vì muốn dằn mặt Thất đại nương thực ra không phải là một quyết định sáng suốt. Tốc độ chỉnh lý văn kiện của Tần Thiếu Nghiệp kéo theo cả tiến trình xử lý công vụ của Chúc Hợp.
 
Mã Đại tới dạo một vòng thì vinh hạnh được chiêm ngưỡng tốc độ làm việc của Tần Thiếu Nghiệp, hắn sâu sắc đồng tình với Chúc Hợp sau đó nhanh chóng chạy mất. Hắn sợ Chúc Hợp hối hận sẽ nói dăm ba câu rồi đẩy Tần Thiếu Nghiệp sang chỗ hắn.
 
Hắn biết mình không nói lại được Chúc Hợp, cho nên mỗi lần Mã Đại đều bị Chúc Hợp chỉnh cho thảm không kể xiết. Mã Đại quyết định, tốt nhất không nên đấu khẩu với hắn thì hơn.
 
Lúc Chúc Hợp xử lý xong tất cả công vụ và chuẩn bị về thì trước mặt Tần Thiếu Nghiệp vẫn còn chất đống các văn kiện chưa được xử lý. Chúc Hợp yên lặng tính toán trong chốc lát, nếu theo cái tốc độ xử lý văn kiện như thế này, đợi Tần Thiếu Nghiệp làm  xong thì cũng phải mất mấy ngày.
 
Mỗi ngày Chúc Hợp đều có rất nhiều văn kiện phải xử lý, nếu Tần Thiếu Nghiệp cứ tiếp tục tốc độ xử lý như vậy thì Chúc Hợp chắc chắn sẽ bị Tần Chí Vũ cho ăn hành. Vì vậy Chúc Hợp chủ động nhận thua, gọi Đại Tráng Đại Dũng tới giúp đỡ Tần Thiếu Nghiệp.
 
Quả nhiên, muốn làm chuyện xấu thì ắt phải trả giá đắt. Chúc Hợp buồn rầu nghĩ.
 
Sau khi Đại Tráng Đại Dũng tham gia, tốc độ xử lý văn kiện của Tần Thiếu Nghiệp nhanh hơn rất nhiều, nhìn cách Đại Tráng và Đại Dũng xử lý văn kiện là biết chắc chắn đây không phải là lần đầu bọn họ làm việc này.
 
Tốc độ xử lý văn kiện của Đại Tráng Đại Dũng đã làm tổn thương sâu sắc trái tim nhỏ bé của Tần Thiếu Nghiệp, nếu so sánh tốc độ của ba người thì có nói Tần Chân Nghiệp làm việc như ốc sên cũng không oan.
 
Tần Thiếu Nghiệp cảm thấy rất mất mặt. Hắn không biết đây không phải là lần đầu Đại Tráng Đại Dũng làm việc này mà chỉ cảm thấy tự tôn của mình đã bị Đại Tráng Đại Dũng đập cho nát bét, vì vậy động tác tay cũng không tự chủ mà tăng tốc.
 
Vì Tần Thiếu Nghiệp tăng tốc cho nên số văn kiện được bổ sung vào cũng nhiều hơn, Đại Tráng Đại Dũng vừa phải chính lý văn kiện vừa phải giúp đỡ Tần Thiếu Nghiệp sắp xếp lại phần của hắn sao cho đúng, thành ra việc đã nhiều nay lại càng thêm nhiều.
 
Sau khi Tần Thiếu Nghiệp nghe nói văn kiện từ xưa đến nay vẫn một tay Đại Tráng Đại Dũng xử lý, sắc mặt hắn vô cùng vi diệu, chỉ thiếu nước nhảy dựng lên rồi lôi Chúc Hợp ra ngoài đánh cho một trận. Chúc Hợp thật quá đáng, dám giao cho hắn công việc của hạ nhân!
 
Vậy mà hắn còn tưởng rằng bản thân kém cỏi còn Đại Tráng Đại Dũng có thiên phú dị bẩm, hóa ra hai người bọn họ làm lâu thành quen, vậy mà Chúc Hợp lại vứt việc này cho người mới là hắn.
 
Tần Thiếu Nghiệp vừa phẫn hận vừa bất bình, đã thầm lôi cả 18 đời tổ tông nhà Chúc Hợp ra mà mắng rồi. Tuy thế, bề ngoài hắn vẫn tỏ ra chuyên tâm khắc khổ làm việc, Chúc Hợp lại thành công rước về một kẻ thù nữa.

 
Cho đến khi Tần Thiếu Nghiệp biết chuyện vị hôn thê hờ của hắn - Mộ Dung công chúa, ba lần bảy lượt đến tìm Chúc Hợp, bất mãn đối với Chúc Hợp tăng lên level max. Mộ Dung Ngữ Yên không chào hỏi gì mà trực tiếp xông vào, lúc nàng ta đến đây, Tần Thiếu Nghiệp vẫn đang cùng Đại Tráng Đại Dũng vùi đầu chỉnh lý văn kiện.

 
Từ lúc Mộ Dung Ngữ Yên vào cửa, mắt nàng chỉ nhìn duy nhất Chúc Hợp, còn những người khác nàng ta liếc thôi cũng thấy lười, tất nhiên cũng bao gồm cả vị công tử có khả năng cao sẽ trở thành phu quân tương lai của nàng - Tần Thiếu Nghiệp.
 
Kỳ thật Mộ Dung Ngữ Yên không biết mặt Tần Thiếu Nghiệp, nàng chỉ biết Tần Thiếu Nghiệp dáng dấp yếu đuối tay trói gà không chặt, còn về những phần khác Mộ Dung Ngữ Yên cũng không muốn tìm hiểu, nàng sợ sẽ gây tổn thương đến đôi mắt xinh đẹp của mình.
 
Trong phòng bỗng nhiên xuất hiện hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ, Chúc Hợp ngẩng đầu thì thấy Mộ Dung Ngữ Yên đang đi về phía hắn. Hắn đặt bút xuống rồi xoa xoa trán: “Công chúa, hôm nay công chúa đến đây để gặp mặt Tần công tử?”
 
Mộ Dung Ngữ Yên sững sờ bởi còn chưa kịp nói gì mà đã bị Chúc Hợp cướp lời, nàng mông lung không hiểu gì mà nhìn Chúc Hợp: “Chúc Hợp, ngươi đang nói gì vậy?”
 
Chúc Hợp có ý gì, Tần công tử nào? Là cái tên bạch trảm kê nàng không thèm gặp mặt ấy hả?
 
“Công chúa đến đây không phải vì Tần công tử sao?” Chúc Hợp nói lại một lần nữa.
 
Chúc Hợp thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Mộ Dung Ngữ Yên, không uổng công hắn chịu đựng lâu như vậy, Mộ Dung Ngữ Yên cuối cùng cũng lết xác đến rồi.
 
Tần Thiếp Nghiệp bị Chúc Hợp điểm danh đến thì lập tức hoang mang ngẩng đầu. Chúc Hợp nói gì ấy nhể? Mộ Dung công chúa? Vị hôn thê hụt của hắn, Mộ Dung Ngữ Yên hả?
 
Tần Thiếu Nghiệp nhìn về phía Mộ Dung Ngữ Yên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp sáng loáng của nàng, suýt nữa là hắn ch ảy nước miếng. Chỉ cần khuôn mặt này thôi, cho dù nàng ta có khó tình đến mức nào, Tần Thiếu Nghiệp cũng nguyện ý tiếp nhận nàng.
 
Đại Tráng Đại Dũng đang vùi đầu làm việc cũng không nhịn được dựng thẳng lỗ tai mà hóng hớt, vì thế tốc độ làm việc cũng giảm đi rất nhiều.
 
Mộ Dung Ngữ Yên thật sự không hiểu Chúc Hợp đang nói gì, nàng cũng không có kiên nhẫn nói nhảm với hắn cho nên trực tiếp nói thẳng: “Tần công tử là ai, ta đến...”

 
“Tần công tử, vị này chính là Mộ Dung công chúa.”
 
Mộ Dung Ngữ Yên chưa kịp nói hết câu đã bị xen ngang, nàng đưa mắt nhìn lại vừa vặn lúc chạm mắt với Tần Thiếu Nghiệp. Tần Thiếu Nghiệp tuy không ưa gì Mộ Dung Ngữ Yên nhưng lúc hai người nhìn, nhau trái tim nhỏ bé của Tần Thiếu Nghiệp lại đập nhanh hơn một chút.
 
Vị công chúa người Liêu này thật sự đẹp quá, mặc dù hắn không vừa ý xuất thân của nàng ta lắm.
 
Trước mặt người ngoài, nhất là trước mặt nữ tử, Tần Thiếu Nghiệp nhất định phải bảo trì hình tượng hoàn mỹ. Hắn đứng dậy sửa sang quần áo rồi nghiêm túc chào hỏi Mộ Dung Ngữ Yên: “Mộ Dung công chúa, tiểu sinh là Tần Thiếu Nghiệp.”
 
Nghe thấy cái tên Tần Thiếu Nghiệp, Mộ Dung Ngữ Yên nhếch miệng quay đầu nhìn Chúc Hợp, nàng nhìn thấy Chúc Hợp đang cười rạng rỡ, bày ra bộ dáng “ta người ngoài cuộc” nhìn nàng.
 
“Xin chào, Tần công tử.” Bây giờ nàng là khách cho nên không thể không nể mặt người ta, Mộ Dung Ngữ Yên dù không muốn thì vẫn phải chào hỏi Tần Thiếu Nghiệp.
 
“Thiếu Nghiệp, Mộ Dung công chúa khó khăn lắm mới đến một lần, ngươi đưa Mộ Dung công chúa ra ngoài đi dạo đi.” Sau khi hai bên đã chào hỏi xong, Chúc Hợp đột nhiên ném xuống một quả bom.
 
Mộ Dung Ngữ Yên lập tức quay đầu, nàng ngạc nhiên nhìn Chúc Hợp, há miệng như muốn nói gì đó nhưng cũng đành im lặng nhận mệnh.
 
Tần Thiếu Nghiệp gật đầu nói với Mộ Dung Ngữ Yên: “Mộ Dung công chúa, mời.”
 
Mộ Dung Ngữ Yên nhìn Chúc Hợp rồi lại nhìn Tần Thiếu Nghiệp đứng trước mặt đang ra hiệu mời, đột nhiên bộc phát tâm lý phản nghịch: “Dựa vào đâu mà ngươi vừa mời là ta lại phải đi!”
 
Tần Thiếu Nghiệp đang cố gắng duy trì hình tượng hoàn mỹ nhất trước mặt Mộ Dung Ngữ Yên thì bị nàng ta dội cho một gáo nước lạnh. Tần Thiếu Nghiệp lạnh lùng nhìn nàng ta. Từ khi hắn trở thành hoàng thân quốc thích, ngoại trừ mẫu thân ra thì chưa từng có một nữ nhân nào dám nói với hắn như vậy. Mộ Dung Ngữ Yên đúng là không có giáo dưỡng.
 
Mộ Dung Ngữ Yên cũng lười quan tâm Tần Thiếu Nghiệp, mục tiêu của nàng chính là Chúc Hợp đang ngồi xử lý công vụ kia kìa: “Chúc Hợp, ngươi biết ta đến tìm ngươi, thế mà ngươi lại muốn vứt ta cho nam nhân khác sao?”
 

Tần Thiếu Nghiệp không thể tiếp tục duy trì hình tượng ôn nhu nữa, hắn nổi giận, dứt khoát đi ra ngoài.
 
Mộ Dung Ngữ Yên kiêu ngạo, hất cằm nhìn Chúc Hợp.
 
Chúc Hợp yên lặng nghĩ thầm, tự tạo nghiệt thì không thể sống tốt.
 
Chúc Hợp cũng không thèm đáp lại Mộ Dung Ngữ Yên mà cúi đầu tiếp tục làm việc, trực tiếp coi nàng như không khí.
 
Mộ Dung Ngữ Yên đắc ý không được bao lâu thì lại bị Chúc Hợp mặt lạnh làm cho ngứa ngáy khó chịu, nàng đến trước mặt Chúc Hợp rồi rút văn kiện trong tay hắn: “Chúc Hợp.”
 
Chúc Hợp thả bút xuống bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
 
Mộ Dung Ngữ Yên cũng ném văn kiện trở lại bàn rồi chạy theo Chúc Hợp, vừa đi vừa nói: “Chúc Hợp, ngươi muốn làm gì?”
 
Chúc Hợp không để ý đến Mộ Dung Ngữ Yên.
 
Chúc Hợp dứt khoát phi ngựa đi mất, Mộ Dung Ngữ Yên đứng trên đường nhìn bóng lưng Chúc Hợp cưỡi ngựa ngày càng xa dần, tức giận đến mức dậm chân thật mạnh. Tần Thiếu Nghiệp cũng nhìn thấy cảnh đó nên trong lòng hết sức khó chịu, dứt khoát bỏ dở công vụ để về nhà.
 
Tần Thiếu Nghiệp cực kì chướng mắt cái loại nữ nhân đứng núi này trông núi nọ như Mộ Dung Ngữ Yên. Hắn nhất định phải nhanh chóng bảo mẫu thân từ chối mối hôn sự này mới được, dù cho nàng ta có hấp dẫn xinh đẹp hơn nữa thì hắn cũng không thèm.
 
Chúc Hợp cưỡi ngựa đến cung, kể đầu đuôi câu chuyện ở doanh địa cho Tần Chí Vũ nghe. Hắn yêu cầu Tần Chí Vũ phải làm chủ cho hắn, đem tai hoạ này vứt xa hắn ra một chút.
 
Tần Chí Vũ nhếch môi, Mộ Dung Ngữ Yên do Chúc Hợp hộ tống đến Đại Tề, lúc này lại bảo hắn vứt Mộ Dung Ngữ Yên ra xa Chúc Hợp, làm gì có chuyện ấy.
 
Nhưng Tần Chí Vũ nhớ ra, hình như một phần nguyên nhân là do hắn yêu cầu nàng ta đến thì phải...
 
“Ái khanh nhịn một chút đi.” Tần Chí Vũ cũng không quản nổi vị công chúa Mộ Dung Ngữ Yên này cho nên bất đắc dĩ phải đắc tội với Chúc Hợp.
 
Chúc Hợp biết Tần Chí Vũ sẽ nói vậy, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói: “Thần tuyệt đối sẽ không vứt bỏ thê tử.”
 
Hắn muốn thể hiện thái độ của mình với Tần Chí Vũ, nói cho Tần Chí Vũ biết hắn chưa từng và sẽ không bao giờ thú Mộ Dung Ngữ Yên.

 
“Trẫm hiểu.” Tần Chí Vũ cũng không bắt ép Chúc Hợp thú Mộ Dung Ngữ Yên, hắn không muốn chỉ vì một chuyện nhỏ nhoi như vậy mà khiến cho hai bên bất hòa.
 
Hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó với Mộ Dung Ngữ Yên, thôi thì chỉ có thể trấn an Chúc Hợp trước.
 
Tần Chí Vũ mà biết Mộ Dung Ngữ Yên khó chơi như vậy chắn chắn sẽ không tìm ngược mà bắt nàng sang liên hôn. Hắn đau đầu, lần này thì thảm rồi.
 
Hắn phải tranh thủ quyết định mối hôn sự của nàng ta để nàng ta không còn thời gian mà dây dưa với Chúc Hợp.
 
“Bệ hạ, tương lai hạnh phúc của thần đều phải nhờ vả vào người.” Chúc Hợp trước khi đi còn không quên đánh bài đồng tình trước mặt Tần Chí Vũ.
 
“Trẫm biết rồi.” Tần Chí Vũ đầu đau như muốn nứt ra.
 
Thật vất vả mới đuổi được Chúc Hợp, Tần Chí Vũ quyết định, phải nhanh chóng gả Mộ Dung Ngữ Yên cho hoàng thất, đánh gãy tất cả ý đồ phản kháng của nàng ta.

 
Tần Thiếu Nghiệp là người Tần Chí Vũ xem trọng, lúc đầu Thất đại nương ầm ĩ không muốn Tần Thiếu Nghiệp thú Mộ Dung Ngữ Yên nên Tần Chí Vũ cũng vì hòa khí trong nhà mà do dự đôi chút, có điều bây giờ hắn đã quyết định rồi.
 
Mộ Dung Ngữ Yên lớn lên xinh đẹp lại là công chúa một nước, có chỗ nào không xứng với Tần Thiếu Nghiệp chứ?
 
Tần Thiếu Nghiệp từ nhỏ đã mất cha, Thất đại nương khổ cực nuôi hắn khôn lớn, cũng vì hắn mà chịu không ít ủy khuất cho nên Tần Thiếu Nghiệp chính là bảo bối trong tay bà. Tần Chí Vũ muốn Tần Thiếu Nghiệp thú Mộ Dung Ngữ Yên, tất nhiên phải qua được cửa của Thất đại nương.
 
Mà vị Thất đại nương này… cứ động một chút là lại bắt đầu khóc lóc nằm vật vã ăn vạ, Tần Chí Vũ không muốn nhìn mặt bà ta cho nên vứt nan đề này cho hoàng hậu xử lý.
 
Lý hoàng hậu...
 
Nàng đã làm gì sai mà ông trời lại đối xử với nàng như vậy hả?!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play