Chúc Hợp vừa cầm gậy vừa uy hiếp Tạ Lâm. 
 
“Được rồi, ngươi nói nhanh lên, không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình, gậy không có mắt, đánh phải chỗ nào không nên đánh thì người chịu thiệt là ngươi thôi.”
 
Nếu còn đánh thêm nữa, Tạ Lâm chẳng phải cũng phế luôn à. Tuy Tạ Lâm là tay sai vặt của người Hồ, nhưng thể lực so với một tên thiếu niên người Hồ còn kém nhiều lắm, thêm vào đó nhiều đời Tạ gia là thư sinh, thi cử làm quan văn. Biện pháp uy hiếp kiểu này cực kì hữu dụng.
 
“Tam lão gia không đồng ý nhưng ta cũng chẳng thể tay không quay về. Vì vậy ta ở lại Bình Thành nghĩ cách để Tạ Thành đồng ý giao người. Nếu không được, chỉ có thể quay lại Tạ gia để gia chủ đích thân đến thuyết phục Tam lão gia.”
 
Tạ Lâm nói nhanh như súng liên thanh, tốc độ khéo gấp cả chục lần lúc nãy. Chúc Hợp hừ lạnh một tiếng, “Đại lão gia nhà ngươi thì có cách gì?”
 
Thôi thì đã trót bán đứng phe ta rồi, Tạ Lâm cũng không thèm giấu diếm, “Đại lão gia sẽ dùng biện pháp cưỡng chế.”
 
“Biện pháp cưỡng chế? Lẽ nào tự tay đến bắt người?”
 
Tạ Lâm run rẩy gật đầu “Chắc vậy...”
 
Vương Lão Nhị chán ghét đá cho hắn vài phát, tuy Chúc Hợp đã đúng lúc ngăn lại nhưng Tạ Lâm vẫn bị đánh thêm vài cái đau muốn khóc.
 
Tạ Lâm vừa lăn lộn trên đất vừa cầu xin tha thứ. Chúc Hợp không thèm nhìn hắn, cũng không có ý định ngắn cản Vương Lão Nhị. Tất cả đều do hắn tự làm tự chịu thôi.
 

Vương Lão Nhị quay lại nói với Chúc Hợp, “Tạ lão gia là ân công của tất cả những người nghèo ở Bình Thành, Tạ ân công gặp khó khăn, Vương Lão Nhị ta tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
 
Chúc Hợp vô cùng cảm kích Vương Lão Nhị, lời này cũng vừa hay giống với suy nghĩ của hắn, nhưng Chúc Hợp vẫn phải giả vờ suy nghĩ rồi gật đầu, “Đúng vậy, ta cũng thấy Tạ viên ngoại là người tốt, chúng ta nên hợp sức giúp ông ấy.”
 
Sau khi hai người đạt thành nhất trí, Vương Lão Nhị nhìn Tạ Lâm đang đau đớn lăn qua lăn lại dưới đất hỏi, “Còn thằng nhãi này tính sao?”
 
“Cứ trói rồi vứt tạm vào chỗ nào đó, giờ vẫn chưa đến lúc thả hắn.”
 
Ban đêm, quản sự đi theo Tạ Lâm không thấy người về thì bất đắc dĩ đến gõ cửa lớn Tạ phủ.
 
Quản sự hình như không sợ Tạ Thành tức điên lên hay sao ấy, chuyện ban ngày ông vẫn còn khắc ghi trong lòng đây. Muốn ông cho sắc mặt tốt ấy hả, nằm mơ giữa ban ngày.
 
Tạ Thành không vui ngồi trên ghế nghe quản sự nói chuyện. Quản sự mặt dày như Tạ Lâm cho nên hắn vừa nói vừa nơm nớp sợ. Tạ Lâm giữa trưa nói có chuyện gấp cần ra ngoài nhưng đến giờ vẫn chưa về phủ, quản sự hy vọng Tạ Thành cho lão mượn gia nô để đi tìm người.
 
Sau khi nghe quản sự nói, Tạ Thành càng không vui, ông chưa cho người đánh gãy tay chân Tạ Lâm rồi vứt ra đường là nhân từ lắm rồi, muốn mượn gia nô trong phủ của ông hả, nghĩ cũng đừng nghĩ. Tạ Thành chỉ im lặng khiến quản sự cũng không biết phải làm sao, cuối cùng ông ta cũng nhận được đãi ngộ y như Tạ Lâm… bị vứt ra cổng.
 
Tạ Lâm mất tích, trách nhiệm đổ hết lên đầu quản sự. Lão lo sợ cuống quýt cho người đi tìm không bỏ sót một ngóc ngách ở Bình Thành, nhưng Tạ Lâm lại như  đã đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
 
Bởi vì Tạ Lâm quyết định dạy dỗ Chúc Hợp một bài học cho nên hắn đã lựa chọn ngõ nhỏ này, vừa khuất tầm nhìn vừa dài sâu hun hút, còn thông với những ngõ khác nên vô cùng dễ trốn. Có điều hắn trăm triệu lần không ngờ đến, hắn bị Lão Nhị đập cho một gậy trói lại đã đành, giờ gia nô trong nhà cũng không đi tìm, có lẽ không tìm được cũng nên. Tạ Lâm ai oán thở dài.
 

Nếu vẫn không tìm được Tạ Lâm, quản sự bắt buộc phải báo cáo chuyện này về bổn gia. Lão mong bổn gia sẽ có biện pháp ép Tạ Thành giao người ra. Lúc Tạ Nhượng biết tin đã là sáng hôm sau, hắn và Tạ Thành cùng nhau lớn lên ở bổn gia nhưng nói về độc ác thì Tạ Thành không phải là đối thủ của hắn. Tạ Nhượng cho người đến Tạ phủ chỉ mang ý nghĩa thông báo, còn Tạ Thành có muốn hay không thì vẫn sẽ phải giao người cho hắn. Tạ Phác đã định trước số phận phải gả cho bọn Hồ.
 
Tuy Tạ Thành ngoài mặt nói không để tâm, nhưng dù gì Tạ Lâm cũng là tiểu bối một chi nhỏ của bổn gia. Tạ Lâm mất tích trong thời gian ở Bình Thành, ông không thể không đếm xỉa đến.
 
Ông đã sống ở Bình Thành hơn mười năm, quen biết không ít người làm kinh doanh. Ông nếu đã muốn tìm người chắc chắn sẽ tìm được, vì vậy không lâu sau Tạ Thành mang theo mấy chục gia đinh đến ngôi miếu đổ nát mà Chúc Hợp đang ở tạm.
 
Trời vừa sáng, gia đinh vây chặt quanh ngôi miếu. Chúc Hợp còn chưa phát hiện dị thường đang ung dung bàn bạc kế hoạch tương lai với Mã Đại thì thấy Tiễn Ba hớt hải chạy vào, “Mã đại ca, Chúc huynh đệ, nguy to rồi, Tạ viên ngoại mang binh đến đòi người!”
 
Chúc Hợp nhíu mày, hắn cùng Mã Đại đồng thời đi ra. Hắn không muốn gặp nhạc phụ đại nhân ở hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
 
“Tạ công.” Mã Đại vô cùng kính trọng Tạ Thành, tuy Tạ Thành mang người đến uy hiếp bọn họ nhưng Mã Đại cũng không thấy khó chịu mà cười ha hả chào hỏi Tạ Thành.
 
Tạ Thành cũng người nghĩa khí, Mã Đại không có địch ý cho nên ông cũng không cần dùng đến bạo lực, “Xin hỏi, lão đại vì sao bắt người Tạ gia ta?”
 
Tạ Thành am hiểu nhất tiên lễ hậu binh* , ông nhẹ nhàng mà khách khí chất vấn Mã Đại.
 
Tiên lễ hậu binh*: lễ trước binh sau; ngoại giao trước, quân sự sau; trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực
 
Đêm hôm trước, Vương Lão Nhị và Chúc Hợp nhất trí vứt Tạ Lâm vào bao kéo về miếu. Mã Đại cũng đã hỏi nguyên nhân Chúc Hợp mang Tạ Lâm về. Vương Lão Nhị ngay lập tức nói rõ đầu đuôi câu chuyện, kể cả việc đi theo Tạ Lâm định cho hắn ít giáo huấn.
 

Nhưng Tạ Lâm IQ ngắn, thừa dịp Lão Nhị đi ăn trưa đánh lén Chúc Hợp, không may bị Lão Nhị kịp thời quay về nhìn thấy, thế là bổ ngay cho hắn một gậy.
 
Mã Đại tin tưởng Vương Lão Nhị, nhìn hắn vậy thôi nhưng rất thật thà. Cộng thêm Chúc Hợp khôn khéo đưa đẩy, từ một chuyện “không có gì” thành “có gì” chỉ trong vài phút.
 
Khất cái ở Bình Thành đều đã từng nhận được ân huệ của Tạ phủ. Tạ Thành gặp nạn, bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn, dứt khoát nhốt luôn Tạ Lâm vài ngày, mỗi ngày chỉ cần cho hắn ăn ít bánh bao, không chết là được. Tương lai sau này ăn nói với Tạ Thành kiểu gì thì để sau hẵng tính.
 
Ấn tượng của Tạ Thành về Mã Đại cũng tốt, người hào sảng phóng khoáng. Hắn còn đang rành mạch nói lên suy nghĩ của bản thân vì sao lại bắt và giam giữ Tạ Lâm.
 
Nói đi nói lại cũng đều vì muốn phân ưu với Tạ ân công, mong Tạ ân công chớ trách huynh đệ bồng bột.
 
Chúc Hợp ngạc nhiên lắm đứng trong đám người nghe Mã Đại lưu loát trình bày,. Tài nói chuyện của hắn không tồi nhưng so với cao thủ Mã Đại vẫn kém lắm, triệt để không đáng đề cập đến. Hắn đúng là có mắt mà không thấy “thái sơn”.
 
Tạ Thành trực tiếp quan sát Mã Đại, tuy người lôi thôi nhưng mặt mũi lại sạch sẽ, trưởng thành mày rậm mắt to, lông mày lưỡi mác ánh mắt sáng ngời. Mã Đại cao lớn nhưng hơi gần, quanh năm chỉ đi ăn xin bữa đói bữa no không gầy mới lạ. Chỉ cần cho hắn ăn no, thịt không mấy hôm lại quay về ngay.
 
Từ thái độ nói chuyện và cách đối nhân xử thế của hắn, Tạ Thành thấy Mã Đại là người trầm ổn, đen trắng rõ ràng. Bắt cóc Tạ Lâm chắc chắn không phải là tác phong làm việc của hắn. Mã Đại so với tên tiểu bạch kiểm đứng sau còn dễ nhìn hơn nhiều.
 
Rất buồn, Chúc Hợp chính là tên tiểu bạch kiểm đứng sau Mã Đại,  lần đầu gặp mặt đã để lại ấn tượng không tốt với nhạc phụ đại nhân.
 
Chúc Hợp vạn vạn không ngờ tới có ngày Mã Đại đã đạp hắn xuống ứng cử viên số hai cho vị trí con rể của Tạ Thành.
 
Người ta suy nghĩ vì ông cho nên Tạ Thành lại càng không thể bắt bẻ, nhưng Tạ Thành do dự vì Tạ Lâm cũng không thể mất tích quá lâu, “Lão phu cảm tạ các vị đại hiệp tương trợ lúc khó khăn, dù sao cũng là việc trong nhà xin các vị giao Tạ Lâm cho lão xử lý.”
 
Dù cho lý do có miễn cưỡng hơn nữa thì Mã Đại vẫn sảng khoái đem Tạ Lâm bị trói thành bánh trưng giao cho Tạ Thành.
 

Tình trạng của Tạ Lâm thảm vô cùng, quần áo bẩn lấm lem đất bụi, nước mắt nước mũi khô trên mặt không được lau chùi sạch sẽ, nhìn hắn bây giờ còn không bằng một tên khất cái tiện tay túm ngoài đường. Tạ Thành lê Tạ Lâm về đến Tạ phủ mà còn xấu hổ thay hắn.
 
Đợi cho người của Tạ Thành đi hết, Mã Đại kích động nắm chặt vai Chúc Hợp, “Huynh đệ, hôm nay ta được nói chuyện với Tạ công!”
 
Mã Đại luôn cố gắng phấn đấu trở thành Tạ Thành thứ hai, nói không ngoa thì việc được nói chuyện với Tạ Thành y như kiểu Mã fan cuồng được gặp thần tượng.
 
Chúc Hợp thấy Mã Đại vui sướng như vậy mà hắn chả hiểu sao cũng có tí tự hào. Người này không lâu nữa sẽ là nhạc phụ đại nhân của hắn, lâu lắm rồi hắn mới có thể nhìn thấy người, tuy rằng người không nói với hắn câu nào mà có vẻ còn hơi chướng mắt hắn.
 
Tạ Thành xuất phủ đã gây động tĩnh lớn. Quản sự một bên đem người tìm kiếm Tạ Lâm, một bên cử người nhìn chằm chằm Tạ phủ, chỉ cần Tạ Thành ra ngoài thì phải theo dõi sát sao.
 
Người báo tin về cho biết, Tạ Thành đến một ngôi miếu đổ nát trong rừng sau đó còn mang về Tạ Lâm cả người chật vật. Hắn không quên kể cả chuyện về Chúc Hợp cùng đồng bọn và sự tích bắt cóc Tạ Lâm “thần kì” của mấy người bọn họ.

 
Bọn chúng cũng thật can đảm, dám có gan bắt cóc Tạ Lâm. Tuy Tạ Lâm chỉ là tiểu bối của chi phụ nhưng cũng là người Tạ gia. Tạ gia căn cơ sâu mấy trăm năm, ghét nhất bị kẻ khác làm mất mặt. Lần này Chúc Hợp bất hạnh chọc phải tổ ong vò vẽ, nếu Tạ gia nuốt không trôi cục tức này, người chịu thiệt chắc chắn là Chúc Hợp.
 
Quản sự lập tức phái người xử lý bọn Chúc Hợp. Lão muốn cho bọn họ biết người Tạ gia không phải muốn bắt là có thể bắt.
 
Vì vậy, ngày hôm nay sẽ là ngắn đáng nhớ nhất của Chúc Hợp kể từ lúc xuyên không. Hắn vui vẻ vì gặp được nhạc phụ tương lai, cũng đau khổ vì hiện tại trên đường lớn đang có người đuổi đánh hắn đến thừa sống thiếu chết.
 
Chúc Hợp đánh Tạ Lâm bao nhiêu cái, quản sự nói sẽ trả lại cho hắn gấp mười. Chúc Hợp chật vật trốn trong đống rác, chờ bọn gia đinh tìm một lúc mới dám ló mặt.
 
Tạ gia nhiều người nhiều của, lần này Tạ Lâm đ ến Tạ phủ cho hắn mang theo không ít gia nô. Mã Đại tuy là tay đánh nhau lão luyện nhưng nhiêu người cầm gậy gộc đuổi theo đánh hắn như vậy thì hắn cũng chỉ có nước trốn. Chúc Hợp chạy chậm hơn cho nên sau lưng đã trúng vài gậy.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play