Trong phòng bếp không có người ngoài, Tạ Phác cũng quen với kiểu dỗ ngon ngọt như vậy của Chúc Hợp rồi. Lúc đầu nàng không quen nên còn bị Chúc Hợp dọa cho choáng váng, nhưng bây giờ Tạ Phác đã miễn nhiễm rồi: “Tướng công, ngươi phải học tập nghiêm túc chứ.”
 
“Tướng công vẫn đang nghiêm túc học mà?” Chúc Hợp nắm chặt tay Tạ Phác rồi thừa cơ vuốt bàn tay nàng.
 
Tạ Phác muốn rút tay về nhưng nghĩ đến hình ảnh Chúc Hợp bận rộn trong phòng bếp nàng lại không nỡ buông tay. Tạ Phác cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Tướng công.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chúc Hợp cũng biết đạo lý mọi việc phải có chừng mực, hắn quay đầu nhìn bên ngoài rồi nói với Tạ Phác: “Nương tử, đã muộn rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi.”
 
Tạ Phác vừa xấu hổ vừa lo lắng Chúc Hợp sẽ làm chuyện xằng bậy ở phòng bếp nên lúc nghe Chúc Hợp nói muốn về nghỉ, Tạ Phác nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”

 
Yến Hà bưng nước nóng tới để Chúc Hợp và Tạ Phác rửa tay. Vừa nãy trên người Tạ Phác cũng dính không ít bột mì, nhưng đang ở trong nhà nên nàng cũng không lo bị người khác nhìn thấy.
 
Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, Yến Hà cầm đèn lồ ng dẫn đường cho Chúc Hợp và Tạ Phác đi dưới mái hiên. Hôm nay trăng khuyết, nhưng ánh trăng rọi xuống vẫn sáng lạ thường, trung thu cũng sắp đến rồi.
 
Trong không khí tràn ngập hương hoa quế. Chúc Hợp đỡ Tạ Phác, hai người đi rất chậm, Chúc Hợp hỏi Tạ Phác: “Nương tử, Trung thu năm nay nàng định tổ chức như thế nào?”
 
“Tướng công quyết định đi.” Chúc Hợp luôn luôn tôn trọng ý kiến của Tạ Phác, vì vậy hầu như trong mọi tình huống Chúc Hợp đều cho Tạ Phác làm chủ, vì Tạ Phác suy nghĩ đắn đo đủ thứ. Nhưng Chúc Hợp dù sao cũng là gia chủ nếu cứ tiếp tục như vậy, khó tránh khỏi sẽ tổn hại mặt mũi. Trung thu không phải là chuyện nhỏ, nên để Chúc Hợp quyết định thì tốt hơn.
 
Chúc Hợp vẫn muốn Tạ Phác tự đứng ra làm chủ, dù gì hắn cử hành tiết trung thu cũng chỉ để vui lòng nương tử, ai ngờ hiện tại Tạ Phác lại muốn đẩy vấn đề này cho hắn. Nếu được, Chúc Hợp muốn trung thu chỉ có hai người cùng nhau trải qua là tốt nhất.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng hai người mới thành thân không lâu, trong nhà mà chỉ có hai người thì sẽ hơi cô quạnh, nếu không đến nhà nhạc phụ và nhạc mẫu ăn lễ cùng nhau ăn mừng tết trung thu thì cũng không hay. Thôi, cùng lắm là sau đó hẹn nhau ngắm trăng và ăn bánh trung thu riêng cũng được.
 
“Nương tử, năm nay chúng ta cứ qua nhà nhạc phụ nhạc mẫu trước rồi trở về nhà sau. Nhà ta cũng chỉ có hai người, không khỏi có chút cô đơn.”
 
Tạ Phác chắc chắn sẽ vô cùng ủng hộ đề nghị này của Chúc Hợp. Tạ Phác cũng rất muốn trải qua Trung thu cùng phụ thân và mẫu thân, chỉ là nàng không dám nói ra, đột nhiên Chúc Hợp nói như vậy lại vô cùng hợp ý nàng.
 
“Vâng, đều nghe tướng công.” Tướng công đối với mình tốt như vậy, nàng cũng nên tốt với tướng công hơn mới được.
 
“Sau đó chúng ta sẽ tận hưởng thế giới hai người, cùng nhau ăn bánh trung thu ngắm trăng. Bánh trung thu ta làm chỉ cho phép một mình nàng ăn thôi.” Chúc Hợp đột nhiên nói.
 
Tạ Phác nghĩ đến lúc Chúc Hợp đang lăn lộn trong bếp làm bánh trung thu, vô cùng nghi ngờ bánh trung thu của Chúc Hợp có kịp ra lò đúng ngày không, mà nếu có làm ra thì có ăn được không.
 
Cũng được, tướng công tốt như vậy chắc chắn sẽ cố gắng học làm bánh trung thu,  dù bánh có khó ăn đến mức nào thì nàng cũng phải ăn hết để đáp lại phần tình cảm này của tướng công.
 
“Vâng, đều nghe tướng công.” Tạ Phác đồng ý.
 
Chỗ ngoặt ở hành lang có một cây hoa quế lớn, Hinh Nhi đang đứng sau cây hoa quế nhìn Tạ Phác và Chúc Hợp oanh oanh yến yến. Vì tiểu viện yên tĩnh nên Hinh Nhi có thể nghe thấy hết những điều hai người vừa mới nói.
 
Phu thê bọn họ ân ái như vậy sao? Nàng không tin.
 
Nghĩ đến hậu trạch náo nhiệt trong tương lai của Chúc gia, khóe môi Hinh Nhi hơi nhếch lên, đôi mắt nàng ta lóe lên dưới ánh trăng, trông cực kỳ dọa người.
 
Chúc Hợp muốn học làm bánh trung thu, vì vậy Tạ Phác cũng có thêm việc để làm, nhưng Tạ Hoàn vẫn bất chấp mưa gió đến Chúc Gia tìm Tạ Phác.

 
Tạ Phác muốn đích thân dạy Chúc Hợp làm bánh trung thu khiến Chúc Hợp có thêm rất nhiều động lực. Ngay cả lúc làm việc hắn cũng vui tươi hớn hở, cả ngày đều tủm tỉm cười như nhặt được vàng.
 
Tạ Thành không đành lòng nhìn con rể nhà ông lại đang ngẩn ngơ. Có việc gì tốt mà thấy hắn vui như vậy chứ? May mà cũng là nhân sĩ đọc nhiều sách, nếu không ngay cả một cảm xúc cơ bản nhất cũng chẳng thể khống chế nổi.
 
Lúc tan việc, Chúc Hợp chạy một mạch về nhà, Tạ Thành đứng ở cổng nha môn mà Chúc Hợp cũng không thèm chào ông một câu. Tạ Thành quyết định mình phải thật tức giận, thở phì phò tự về.
 
Lúc Chúc Hợp về đến nhà, Tạ Hoàn đang nói chuyện cùng Tạ Phác trong đại sảnh. Mấy ngày nay số lần hắn và Tạ Hoàn chạm mặt rất ít, dù có gặp cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi. Tạ Hoàn mỗi lần đến nhà đều khuya mới về nhưng Chúc Hợp cũng không để ý.  Tạ Hoàn đến vừa vặn có thể giúp hắn kéo dài thời gian đi vụng trộm học làm bánh trung thu.
 
Tối hôm qua Tạ Phác đã phát hiện ra chuyện Chúc Hợp lén chạy đi học làm bánh trung thu, vì thế đã hứa sẽ dạy hắn làm bánh trung thu sao cho đẹp nhất, ngon nhất. Sau đêm qua, Chúc Hợp cực kì chờ mong đến ngày Tạ Phác sẽ tự mình dạy hắn làm bánh trung thu.
 
Nhưng lúc về đến nhà nhìn thấy Tạ - vẫn luôn bị Chúc Hợp bỏ quên - Hoàn, Chúc Hợp liền phiền muộn. Thời gian của nương tử bị Tạ Hoàn chiếm gần hết rồi, làm sao có thời gian rảnh dạy hắn làm bánh trung thu.

 
Tạ Hoàn thấy Chúc Hợp về đứng dậy hành lễ như bình thường. Chúc Hợp thở dài từ lúc vào cửa vẫn không thèm liếc nhìn Tạ Hoàn mà nhìn thẳng về hướng Tạ Phác, ý tứ rất rõ ràng, tối nay làm sao dạy hắn làm bánh trung thu bây giờ.
 
Ánh mắt đáng thương như cún con của hắn người ngoài nhìn không ra, nhưng Tạ Phác sao có thể không hiểu chứ. Nàng có chút đau đầu không biết phải làm sao, Tạ Hoàn đến nhà làm khách, tiễn nàng ta một lần còn được nhưng lần hai lần ba thì cũng hơi xấu hổ.
 
Hôm nay nàng đã hứa với Chúc Hợp dạy hắn làm bánh trung thu, không thể nói mà không làm. Tạ Phác đành nói với Tạ Hoàn: “Thập tam muội muội, trời cũng không còn sớm, một mình đi lại trong phủ không tiện nên hôm nay muội về sớm chút đi.”
 
Bên ngoài trời vẫn còn sáng rõ, rám nắng nhuộm chân trời một màu cam. Bóng chiều đã phủ kín Chúc gia, lúc này mà trở về không phải là quá sớm sao.

 
Hôm nay hai người này muốn làm chuyện gì sao?
 
Tạ Hoàn vẫn muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt hai người nên ngoan ngoãn nghe lời. Nếu nàng không nghe ra ý tứ đuổi khách trong lời Tạ Phác thì đúng là quá ngu: “Thập nhị tỷ tỷ nói đúng, đa tạ thập nhị tỷ tỷ đã lo lắng cho muội.”
 
Tạ Hoàn hiểu chuyện như vậy, mỗi ngày đều chăm đến tìm nàng nói chuyện phiếm, cứ vậy mà đuổi người ta đi cũng thật là có lỗi.
 
“Thập tam muội muội về cẩn thận.” Tạ Hoàn vừa ra đến cửa Tạ Phác đã dịu dàng căn dặn nàng.
 
“Vâng ạ.”
 
Tạ Hoàn đứng dưới mái hiên trầm tư.
 
“Hôm nay ngươi lại dở chứng gì đây, quét mỗi cái sân nhỏ tí cũng không sạch!  Vẫn còn nghĩ mình là tiểu thư xinh xắn nhà nào hả!” Yến Thu đứng trước mặt Tạ Hoàn, khoanh hai tay trước ngực mà răn dạy Hinh Nhi.
 
Hinh Nhi đang cầm một cây chổi lớn, đứng trong sân quét từng tí một. Tạ Hoàn nhìn từ góc độ này cũng thấy nàng không chăm chỉ chút nào.
 
Nàng ta muốn nói gì với nàng sao?
 
Tạ Hoàn nhanh nhẹn bước đến gần Yến Thu, vỗ vai nàng rồi nói: “Ngươi là Yến Thu cô nương phải không?”
 
Nghe thấy có người gọi tên mình, Yến Thu quay người liền nhận ra Tạ Hoàn. Nàng thu lại khẩu khí khi nói chuyện với Hinh Nhi: “Vâng, chính là nô tỳ, thập tam cô nương có gì dạy bảo ạ?”
 
Tạ Hoàn nhìn Hinh Nhi đang chầm chậm quét rác sau lưng Yến Thu: “Yến Thu cô nương sao lại tức giận vậy?”
 
Tuy Yến Thu ghen ghét những người có mỹ mạo hơn mình, nhưng ít nhất đầu óc nàng vẫn dùng được. Nàng cũng hiểu đạo lý chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Nếu nói là trong nhà có nha hoàn tuy xinh đẹp như lại không không ra gì tì thật sự mất thể diện. Tốt nhất không nên cho người ngoài biết thì hơn.

 
“Không có việc gì, đang dạy bảo hạ nhân thôi ạ.”
 
Không ngờ nha hoàn này cũng biết điều như vậy. Tạ Hoàn cũng phải nhìn Yến Thu với ánh mắt khác, nhưng bên ngoài thì giả vờ ngây thơ hỏi: “Hóa ra nàng ta dám chọc Yến Thu cô nương tức giận, vậy ta ở chỗ này xin Yến Thu cô nương đừng vì việc nhỏ như vậy mà tức giận, tha cho nàng ta một lần.”
 
Yến Thu hơi bất ngờ, Tạ Hoàn là người ngoài lại muốn xin tha cho Hinh Nhi ư? Nhưng nàng cũng không thể không nể mặt nàng ta: “Nếu thập tam cô nương đã có lời, vậy thì coi như không có chuyện gì đi.”
 
Tạ Hoàn cười cười nhìn Hinh Nhi: “Vị cô nương Lan nhi này thật xinh đẹp, ta chưa từng gặp được cô nương nào đẹp như nàng ta đâu.”
 
Nàng nói rồi đặt tay lên vai Hinh Nhi.
 
Hinh Nhi xinh đẹp thì đâu có gì sai? Nhưng Yến Thu tỏ ra ghen ghét cũng quá rõ ràng.
 
“Vâng, rất xinh đẹp.” Nhưng do tâm thuật bất chính nên Yến Thu rất xem thường nàng ta.
 
“Đa tạ biểu cô nương khen ngợi.” Hinh Nhi xoay người, ôn nhu nói.
 
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ phải cúi đầu trước Tạ Hoàn. Hinh Nhi thật sự không can tâm. Trược đó nàng quá ngu mới tự tin vào mỹ mạo bản thân.
 
Nhưng sau khi bị Chúc Hợp đả kích, Hinh Nhi đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Nàng biết chỉ có sắc đẹp là không đủ, cứ nhìn Chúc Hợp thì biết.
 
“Ta nói thật mà thôi, không tính là khen ngợi gì.” Tạ Hoàn cực kỳ vừa ý Hinh Nhi. Nàng ta mấy năm nay đã gây ra biết bao sóng gió cho bổn gia, thực sự không tầm thường.
 
Tạ Hoàn vẫn đang nói chuyện với Hinh Nhi nên Yến Thu không thể tiếp tục giáo huấn nàng ta được nữa. Mới vào thôi đã lòi đu đuôi không chịu thành thật, Yến Thu nghĩ nàng nên dạy dỗ nàng ta vài lần nữa thì mới có thể khiến nàng ta ngoan ngoãn hơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play