Trở lại năm 70, trước khi bỏ chồng bỏ con, tôi được bạo sủng.

Chương 2: Đã Trở Lại


10 tháng


Chương 2: Đã trở lại

Thẩm Y Y nhắm mắt lại mở mắt, nhìn xung quanh bốn phía ----  phòng nhỏ gạch xanh tối tắm, giường gỗ, chăn màu than chì, cửa sổ nhỏ đóng chặt, tủ đỏ thẫm tàn tạ, trên nóc tủ còn đặt cái rương màu đỏ đậm tràn ngập cảm giác niên đại, rất hỗn độn.

Tất cả đều là bộ dáng quen thuộc!

Thẩm Y Y che miệng vừa khóc vừa cười, cô đã trở lại.

Quay về năm 1973, cô còn chưa bỏ chồng bỏ con đi theo Lâm Gia Đống về thành phố, tất cả đều còn kịp!

Đời này, cô không cần chịu sự trói buộc của cốt truyện.

Đời này, cô phải yêu Lý Sâm cùng ba đứa con trai của cô thật tốt!

Đang nghĩ ngợi, Thẩm Y Y nhớ tới chuyện vật tư, vội nhắm mắt lại, mặc niệm một chút tiến vào không gian, liền nhìn thấy kệ hàng mênh mông, xếp chỉnh tề các loại vật tư, gạo, bột mì, thịt, đường, thuốc, trái cây. 

Thẩm Y Y thử lấy một nắm gạo, kinh hỉ phát hiện gạo trong túi không thiếu đi---- đồ trong không gian này đều là vật tái sinh.

Nói cách khác cô có thể sử dụng vật tư vô hạn

Thẩm Y Y kinh hỉ không thôi, tuy rằng bằng năng lực của cô, mặc kệ ở hoàn cảnh gì, đều có thể sống rất tốt. 

Nhưng bàn tay vàng, ai lại ngại nhiều đâu?

------------

“Oa!” Một tiếng khóc thê lương hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Y Y, cô lắng tai nghe một chút, phát giác đây là tiếng khóc của con trai út Tiểu Bảo, vội vàng rời khỏi không gian, mở cửa đi ra ngoài, mấy đứa nhỏ trong sân đang tranh chấp gì đó.

“Oa! Đây, đây là cha em bắt cho, cho mẹ em ăn, còn cho em ô ô ~”

Ba đứa trẻ tương đối nhỏ bị trẻ lớn vây chính giữa, chính là ba đứa con trai của cô, người nói chuyện là Tiểu Bảo, khóc nước mắt nước mũi tùm lum, còn không quên đoạt lấy con cá trong tay đứa trẻ lớn.

Ở bên cạnh là hai đứa trẻ siết chặt nắm tay căm tức nhìn đứa trẻ lớn là Đại Bảo và Nhị Bảo.

Đứa trẻ lớn dẫn đầu cướp cá là con của tam phòng nhà họ Lý, tên Thiết Trụ, ngày thường rất kiêu ngạo, rất ít đi làm, dẫn một đám đàn em rong ruổi trong thôn.

Thời buổi này, nhà nào cũng nghèo, quanh năm suốt tháng đều không ăn được mấy miếng thịt, nhưng Lý Sâm có thể, thường thường sẽ săn chút đồ hoang về cho cô và ba đứa con ăn.

Cha Lý có tổng cộng ba trai hai gái, bọn họ thuộc nhị phòng, bởi vì cô gả vào không đi làm, lại sinh ba đứa con, mấy chị em dâu bất mãn, liền phân gia.

Ăn không được thịt đứa trẻ côn đồ Thiết Trụ này bèn nảy ra ý tưởng, thường xuyên nhân lúc Lý Sâm không ở nhà khi dễ ba đứa nhỏ.

Thiết Trụ cười nói, “Tao nói ba chúng mày có phải ngốc hay không? Mẹ mày thật sự ích kỷ, mày đưa cá này cho mẹ mày vẫn sẽ bị cô ta ăn hết một mình, chúng mày một chút cũng không ăn được, còn không bằng cho ông bà, tới lúc đó nấu xong còn có thể cho chúng mày hai miếng.”

“Cái đó phải cho mẹ em ăn, anh trả cá cho em.” Tiểu Bảo tiến lên muốn cướp.

“Không đưa!” Thiết Trụ nói, sau đó ném con cá cho một đứa trẻ khác, “Cẩu Đản, bắt lấy, chúng ta đã lâu cũng chưa ăn thịt!”

Nói xong, thuận tay đẩy, Tiểu Bảo thiếu chút nữa té ngã, Đại Bảo vội vàng đỡ em trai.

Nhị Bảo vốn dĩ muốn cướp cá, vừa thấy Thiết Trụ thế nhưng đẩy Tiểu Bảo, quay đầu vung đấm về phía Thiết Trụ, “Không cho anh đánh Tiểu Bảo!”

Thiết Trụ không chú ý, thật sự là bị Nhị Bảo đánh một cái.

Nhị Bảo nhỏ người, mới sáu tuổi, đánh không đau bao nhiêu, nhưng cậu ta mất mặt, tức khắc thẹn quá hóa giận, vươn tay muốn đánh Nhị Bảo, bỗng dưng bị người ta xách cổ áo kéo lên cao.

“Ai? Ai dám xách tôi?” Thiết Trụ hai chân đạp loạn, giận đến mức mặt đỏ bừng, đưa tay ra sau bắt lấy người phía sau, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hơi lạnh của Thẩm Y Y.

Nhị, nhị bá nương

Thiết Trụ tức khắc cứng đờ.

“Cậu muốn đánh ai?” Thẩm Y Y híp mắt.

“Con, con.” Thiết Trụ nhìn chằm chằm Thẩm Y Y trắng nõn xinh đẹp, khuôn mặt lộ vẻ lạnh lẽo, sợ hãi nuốt nước bọt, “Con, không đánh ai.”

“Nói bậy!” Nhị Bảo lập tức cáo trạng, lớn tiếng nói, “Mẹ, Thiết Trụ anh ấy vừa mới đẩy Tiểu Bảo, hại Tiểu Bảo suýt ngã, anh ấy còn đoạt của chúng ta!”

Thiết Trụ trừng Nhị Bảo, “Câm…đau đau đâu ô.”

Thẩm Y Y xách cổ áo cậu ta, cười như không cười, “Cậu bảo ai câm miệng?

“Con ô ô ~”cổ áo bị kéo căng lên yết hầu Thiết Trụ, đau đớn trực tiếp khóc lên, “Con, con không dám nữa, Nhị bá nương, tha con đi.”

“Biết sai không?” Thẩm Y Y không dạo động, “Còn dám khi dễ ba đứa, đoạt đồ của chúng nữa không?” 

“Không dám, không dám.” Thiết Trụ nói liên thanh, ra hiệu Cẩu Đản trả cá cho Tiểu Bảo.

Mấy đứa trẻ Cẩu Đản xem tới choáng váng, run run đem cá cho Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo lau nước mũi, vươn tay đón lấy cá, ôm vào trong ngực.

Thẩm Y Y lúc này mới buông Thiết Trụ ra.

“Chạy mau!” Thiết Trụ vừa được tự do, chuồn còn nhanh hơn thỏ, đàn em của cậu ta cũng chạy theo cậu ta.

Chờ khi chạy xa một chút, xác nhận Thẩm Y Y không bắt được cậu ta, quay đầu lại hung tợn mắng, “Mụ la sát, không biết xấu hổ, ham ăn biếng làm, Nhị tôi sớm muộn cũng hưu bà!”

Thẩm Y Y sắc mặt lạnh lùng , còn chưa có tức giận, ba đứa con đã tức giận, chống nạnh phản bác, “Mẹ em mới không phải là mụ la sát!”

Thẩm Y Y lòng mềm nhũn.

“Đừng có mẹ mày mẹ mày, bà ta căn bản không thích bọn mày.” Thiết Trụ lớn tiếng nói, “Bà ta thực mau bỏ tụi mày đi, về thành phố sống cuộc sống tốt đẹp, không cần chúng mày nữa…

“Lý Thiết Trụ!” Thẩm Y Y lạnh mặt, xắn tay áo.

Lý Thiết Trụ sợ hãi, một đám người vội tản ra.

“Anh nói bậy!” Nhị Bảo tức giận đuổi theo, bị Thẩm Y Y kéo lại, còn không quên gào to với bóng lưng của Lý Thiết Trụ, “Mẹ em sẽ không bỏ bọn em, cha em nói mẹ em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chúng em.”

“Nhị Bảo!” Thẩm Y Y vội vàng giữ chặt cậu, nghe cậu nói vậy trong lòng vừa chua chát vừa xấu hổ, ngồi xổm xuống nhìn thẳng cậu, mang theo ý cười dịu dàng“Không đuổi theo, đợi lát nữa mẹ tới nhà nó đòi công đạo, để nó không dám mắng mẹ nữa, được không?” 

Đây là lần đầu tiên mẹ dựa gần cậu như vậy, còn dịu dàng như thế, Nhị Bảo có chút ngượng ngùng, “Vâng…”

“Ngoan!” Thẩm Y Y thấy mặt cậu dính bùn, vươn tay lau cho cậu.

Nhị Bảo càng ngượng ngùng.

Đại Bảo cùng Tiểu Bảo thấy mẹ dịu dàng với Nhị Bảo như vậy, tức khắc có chút đỏ mắt.

Tiểu Bảo mới hai tuổi, không giấu được nhiều tâm tư như vậy, ôm cá tới gần, “Mẹ ~ cá cá.”

“Tốt, cá cá.” Thẩm Y Y cười nhận lấy.

“Hắc hắc!” Tiểu Bảo cười rộ lên, lộ ra cái răng gạo nhỏ trắng tinh, rất đáng yêu.

Thẩm Y Y bị sự đáng yêu làm cho tan chảy, không nhịn được tới hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu.

Lúc rời đi, Tiểu Bảo mắt sáng lấp lánh nhìn cô, bĩu môi cũng hôn lại, “Moa~”

Thẩm Y Y bị bôi một mặt nước bọt, nở nụ cười.

“Mẹ, con cũng muốn!” Nhị Bảo vội vàng đi tới.

Thẩm Y Y cũng hôn lên mặt cậu một cái, Nhị Bảo liền học theo Tiểu Bảo, hôn lại cô, vô cùng vui sướng.

Mà Đại Bảo luôn đứng ở khoảng cách không xa không gần, đan ngón tay, mím môi, cậu cũng muốn được mẹ hôn, nhưng cậu là đứa trẻ lớn…

“Đại Bảo, lại đây.” Thẩm Y Y gọi cậu.

Đại Bảo không nghĩ tới mẹ sẽ gọi cậu, mở to hai mắt nhìn, ngượng ngùng đi qua, “Mẹ?”

“Moa~”

Thẩm Y Y thơm một cái lên mặt cậu.

Mắt thường có thể thấy gương mặt Đại Bảo dần đỏ lên, ôm chỗ được thơm, vô cùng xấu hổ.

Nhị Bảo thúc giục cậu, “Anh, anh còn chưa hôn mẹ đâu, em cùng Tiểu Bảo đều hôn rồi.”

Tiểu Bảo phụ họa với anh hai cậu nói, “Đúng! Thơm thơm!

Đại Bảo mặt đỏ bừng bừng trừng mắt nhìn hai em trai, lại phát giác mẹ đang nhìn cậu, thẹn thùng cúi đầu. 

Nhìn cảnh tượng ấm áp này, trong mắt bọn nhỏ tràn ngập quấn quýt đối với cô, tựa như cô chưa từng ngó lơ chúng, Thẩm Y Y hốc mắt có chút hơi nóng lên

Trước đây cô vì cốt truyện trói buộc, đối với bọn nhỏ cũng không tốt, là mẹ ruột, cô thua thiệt chúng quá nhiều quá nhiều.

Cô có tài đức gì, có ba đứa con trai đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy?

Cô sinh lòng áy náy.

“Mẹ, như thế nào mẹ lại khóc?” Nhị Bảo phát hiện cô khóc, rất sốt ruột, xoay quanh cô.

Tiểu Bảo vươn tay lau nước mắt cho cô, “Mẹ, không khóc ~”

Đại Bảo càng sốt ruột, cậu tưởng mẹ bởi vì cậu không hôn nên mới khóc, lập tức đi tới, “chụt” một tiếng, hôn lên mặt của Thẩm Y Y, vội la lên, “Mẹ, mẹ đừng khóc, Đại Bảo hôn mẹ!”

Thẩm Y Y vốn dĩ khóc cực kỳ thương tâm, vừa nghe Đại Bảo nói, tức khắc dở khóc dở cười, vội vàng lau nước mắt, an ủi nói, “Ân, được, mẹ không khóc!”

“Tiểu Bảo! Tay của em đều là mùi cá, đừng dây vào mẹ!” Nhị Bảo tức giận, vội vàng kéo tay của Tiểu Bảo. 

Tiểu Bảo có chút không phục, đặt tay lên mũi ngửi ngửi, quả nhiên có mùi cá, lập tức có chút uỷ khuất nhìn Thẩm Y Y, “Mẹ, thực xin lỗi…”

“Không có việc gì.” Thẩm Y Y nói, “Mẹ không thèm để ý, Tiểu Bảo là quan tâm mẹ.”

Tiểu Bảo tức khắc nở nụ cười, chạy bình bịch đi, “Con đi rửa tay.”

“Tiểu Bảo chạy chậm một chút! Cẩn thận ngã.” Đại Bảo vội vàng đuổi theo bảo vệ em trai.

Lu nước rất cao rất to, Thẩm Y Y sợ chúng ngã vào trong, vội vàng dắt Nhị Bảo qua, “Đừng có gấp, mẹ múc nước cho các con.”

                                                     


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play