Lúc trời sẩm tối thì Bạch Hân Nghiên tới, bác sĩ cũng vừa kiểm tra xong cho Tô Uyển Cầm. Cô đã có thể thở bình thường nhưng còn chưa ổn định nên không thể tháo máy trợ thở.
Bạch Hân Nghiên nhìn người con gái gầy gò ở trên giường trong lòng quặn thắt. Tô Uyển Cầm vốn đã gầy, năm lần bảy lượt bị thương lại càng gầy hơn. Khoảng thời gian này, vốn được nghỉ ngơi bồi dưỡng mới có chút thịt, hiện tại qua một lần tai nạn nghiêm trọng như thế này, lại gầy không nỡ nhìn.
Bạch Hân Nghiên vốn đã đau lòng, lại nghe Chu Khải Trạch kể lại tình hình lúc trưa, không nhịn được cau có:
"Em... em... rốt cuộc em nghĩ gì trong đầu vậy... thật sự hết nói nổi..."
Lưu Trạch Dương đã đem người cũ về tận nhà ân ân ái ái, cô còn ngu ngốc chắn cho anh ta, suýt chút nữa mạng cũng không còn. Bạch Hân Nghiên thực sự không hiểu cô nghĩ gì.
Tô Uyển Cầm nhìn bộ dạng cau có của Bạch Hân Nghiên cũng không sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm cô làm nũng làm Bạch Hân Nghiên muốn nhăn nhó thêm một trận cũng không nỡ. Đúng lúc này, Lưu Trạch Dương từ bên ngoài đi vào, nhìn sắc mặt của cậu ta, trong lòng Bạch Hân Nghiên nhói lên, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy. Cô lại càm ràm thêm một hồi Tô Uyển Cầm cần thế này thế kia rồi mới rời đi.
Bạch Hân Nghiên đi theo Chu Khải Trạch ra ngoài, khi đã cách xa phòng bệnh, Bạch Hân Nghiên nhìn thẳng vào Chu Khải Trạch, ý tứ rất rõ ràng. Chu Khải Trạch lúc này đi cùng với Lưu Trạch Dương nên cũng nghe được tình hình của Tô Uyển Cầm, giờ thấy Bạch Hân Nghiên như vậy cũng vô cùng hiểu ý.
"Bác sĩ nói tỉnh lại là đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm, sau này tĩnh dưỡng, bồi bổ, trị liệu kiên trì là ổn. Nhưng vụ tai nạn quá nặng, tử cung bị tổn thương, đứa bé đó không giữ được, sau này có mang thai lại được không cũng khó nói. Hơn nữa,..."
Chu Khải Trạch trầm mặc một lúc rồi tiếp tục:
"Cô ấy liên tiếp chịu tổn thương, cơ thể bị tổn hại nghiêm trọng. Nếu không được điều dưỡng tốt, không biết có thể sống tới..."
Bạch Hân Nghiên giơ tay lên bảo Chu Khải Trạch dừng lại. Phần sau, cô đương nhiên hiểu rõ, không cần Chu Khải Trạch nói toạc ra nữa. Hai người trầm mặc rất lâu, rồi Bạch Hân Nghiên thở dài một hơi, rồi xoay người rời đi. Chu Khải Trạch nhìn bóng dáng nặng nề của Bạch Hân Nghiên trong đầu nhớ đến câu cuối cùng bác sĩ nói.
"Cho dù điều trị tốt, điều dưỡng tốt cũng không thể cam đoan sau này cô ấy sẽ sống lâu được như người bình thường"
***
Từ sau khi Tô Uyển Cầm tỉnh dậy, số ngày cần máy trợ thở giảm dần, sau đó bác sĩ kiểm tra thấy mọi chỉ số của cô ổn định mới cho cô cai máy thở, chuyển cô từ ICU về phòng bệnh thường.
Vết thương trên đùi Lưu Trạch Dương đã cắt chỉ, nhưng trong giai đoạn hồi phục, không thể vận động mạnh, nên bình thường ngoại trừ khi phải ra ngoài xử lý công việc hầu hết thời gian đều cắm rễ trong phòng bệnh của cô.
Tô Uyển Cầm trong giai đoạn hồi phục nên cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều. Tinh thần của cô không quá tốt, hầu hết thời gian là nằm ngủ. Nhưng mỗi lúc cô tỉnh lại đều thấy Lưu Trạch Dương ở trong phòng mình. Cô đã nói với anh mấy lần, rằng anh không nhất thiết phải ở cạnh cô như vậy, nhưng anh không nghe vào, cô cũng không nhắc đến nữa.
Hôm nay, dì giúp việc đến đưa cháo cho cô, anh nhận việc đút cho cô như thói quen. Nhưng Tô Uyển Cầm từ chối, tỏ vẻ bản thân có thể tự ăn được. Nhưng anh vẫn như cũ làm theo ý mình, cô lại không có sức lực để giằng co nên nhận mệnh ngoan ngoãn ăn cháo anh đút. Đút non nửa chén cháo, anh như thường lệ lúc trước chăm sóc cô, cúi đầu hôn lên khóe môi cô. Cô mở to mắt nhìn anh, không dám tin vào mắt mình, gian nan nói:
"Anh... anh...đừng như vậy,.. tôi"
Nhưng nghẹn cả nửa ngày cũng không thể nói hết câu. Cô muốn nói, rằng anh không cần làm như thế này để báo đáp cô, không cần ủy khuất chính mình làm điều mình không thích. Như hiểu điều cô muốn nói, anh chỉ im lặng. Bác sĩ nói tâm lý cô còn chưa ổn định lắm, không thể chịu kích thích, nên anh chưa dám bày tỏ. Thấy anh im lặng, cô cũng trầm mặc theo, tự thấy suy nghĩ lúc nãy của cô có chút viển vông, anh làm sao lại có thể nghĩ đến báo đáp cô bằng cách đó được.
Ăn cơm xong, cô có chút buồn ngủ. Nhưng vừa ăn xong mà nằm ngủ thì không tốt nên cô cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ. Nhưng chưa được bao lâu đã không chịu nổi, liền gục đầu bên thành giường ngủ mất. Lúc Lưu Trạch Dương đi giặt khăn ấm để về lau cho cô thì thấy người trên giường đã ngủ rồi. Anh nhẹ nhàng ôm cô nằm thẳng trên giường, lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt cho cô, rồi nhẹ nhàng lau hai bàn tay, đến khi chắc chắn đã sạch sẽ mới ngưng lại. Nhìn người trước mặt ngủ an ổn, anh bất giác mỉm cười, rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Lúc này, Chu Khải Trạch đi đến, cậu ta cũng không làm phiền mà chờ Lưu Trạch Dương đi ra. Cậu ta nói nhỏ với anh điều gì đó, Lưu Trạch Dương gọi cho hộ lý trông chừng cô rồi đi cùng Chu Khải Trạch.
Tối đến, Bạch Hân Nghiên đến, hiếm khi không thấy Lưu Trạch Dương ở phòng bệnh, không nhịn được châm chọc một câu.
"Thái thiếu chơi đủ trò nghĩa nặng tình thâm, lấy thân báo đáp nên trốn rồi?"
Tô Uyển Cầm cười trừ, phản bác.
"Chị... đừng nói như vậy?"
Bạch Hân Nghiên hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống gọt táo cho cô. Gọt được một nửa, Bạch Hân Nghiên không nhịn được nói.
"Uyển Cầm... đừng làm chuyện điên rồ nữa"
Tô Uyển Cầm đứng hình một chút, nhưng rất nhanh đã một nụ cười yếu ớt, trả lời.
"Em hiểu."
Bạch Hân Nghiên cũng không ngẩng đầu, tiếp tục gọt táo, nhưng giọng nói lại có chút rầu rĩ.
"Cậu ta đối tốt với em chỉ là áy náy, chỉ là nhất thời thôi. Em đừng rơi xuống bẫy. Chị không muốn em trả giá vì lựa chọn sai lầm nữa, như thế này là quá đủ rồi. Nếu hai người có đi cùng nhau được đi nữa, thì chênh lệch của hai đứa là không thể cân bằng được, đến lúc đó người chịu khổ chỉ có em thôi. Chị không đành lòng. Huống chi cậu ta còn không..."
Bạch Hân Nghiên không nói hết câu nhưng cô tin là Tô Uyển Cầm sẽ hiểu. Tô Uyển Cầm nhận lấy miếng táo từ tay Bạch Hân Nghiên, nhẹ giọng nói:
"Em cứu anh ấy cũng không muốn anh ấy báo đáp gì, chỉ là lúc ấy... em nghĩ... chỉ là em muốn cứu anh ấy thôi... Hơn nữa em biết, anh ấy yêu Dương tiểu thư, họ là một cặp trời sinh, em không nên chen vào. Em hiểu rõ mà, chị đừng lo."
Bạch Hân Nghiên nhìn cô, đầy đau lòng. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Bạch Hân Nghiên vươn tay xoa đầu cô. Cô như nghĩ đến cái gì, dè dặt hỏi.
"Bạch Hân Nghiên, em muốn hỏi chị một chuyện."
"Em nói đi."
"Chị hứa phải nói thật cho em biết."
Trong lòng Bạch Hân Nghiên lộp bộp một tiếng, cảm giác mình không nên trả lời câu hỏi của cô nhưng nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của cô, không đành lòng từ chối, khẽ gật đầu.
"Chị hứa."
Tô Uyển Cầm im lặng một chút, như lựa từ ngữ cho câu hỏi của mình.
"Về bệnh tình của em, chị có giấu em gì không?"
Bạch Hân Nghiên sững sờ trong chốc lát. Tô Uyển Cầm chạm mắt với cô, rồi cúi đầu nắm lấy góc chăn.
"Lúc em tỉnh dậy, điều đầu tiên em cảm nhận được, không phải là đau đớn, mệt mỏi mà là mất mát. Em cảm giác như em vừa mất đi một thứ rất quan trọng, như có một mối liên kết nào đó vừa mới đứt đoạn, khiến em trống rỗng và đau lòng. Chị, đó là gì vậy?"
Nói xong Tô Uyển Cầm ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hân Nghiên, ánh mắt tha thiết, mong chờ câu trả lời, kèm theo chút hoảng sợ nơi đáy mắt. Bạch Hân Nghiên nhìn cô một lúc lâu, dường như muốn từ chối trả lời.
"Chị đã hứa sẽ trả lời."
Bạch Hân Nghiên không đành lòng nói dối cô, đây là việc cô được quyền biết, dù gì đó cũng là đứa bé của cô.
"Em phải bình tĩnh... Lúc em bị tai nạn... em đã mang thai 5 tuần... nhưng em bị thương quá nặng... đứa bé không giữ được... Em..."
Bạch Hân Nghiên cũng chẳng biết an ủi cô thế nào, chỉ có thể, ôm lấy cô an ủi. Tô Uyển Cầm nghe xong chợt ngớ người, cô từng có suy nghĩ này nhưng cô sợ mình suy nghĩ hão huyền nên không dám nói ra. Lúc này đây, cô bất giác đưa tay sờ bụng mình, cũng không biết diễn tả tâm tình thế nào. Chỉ nhìn chằm chằm vào bụng mình, cũng không có phản ứng gì.
Bạch Hân Nghiên thấy cô như vậy thì vô cùng hối hận, đáng ra không nên nói với cô chuyện này. Nhưng Tô Uyển Cầm như hiểu được nỗi băn khoăn của cô, nhẹ giọng nói:
"Em không sao, em chịu được mà. Em có quyền được biết mà. Em cũng không nghĩ tới, vậy mà lại có một sinh linh bé bỏng trong người mình. Nhưng mà, đứa bé mất đi cũng tốt, nó sẽ không phải chịu khổ cùng em. Nó sẽ được đầu thai vào một gia đình tốt hơn, và sẽ được yêu thương..."
Tô Uyển Cầm nói rất nhiều, càng nói lại càng làm Bạch Hân Nghiên đau lòng, chỉ có thể ôm lấy cô vỗ về.
"Em muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố đè nén, sẽ khó chịu lắm."
Như được bật công tắc, từng giọt nước mắt của Tô Uyển Cầm bắt đầu rơi, ướt cả vai áo của Bạch Hân Nghiên. Cô khóc một lúc lâu, đến khi mệt mỏi rồi thiếp đi, trên khóe mắt vẫn còn đọng lại nước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT