Trí Tiêu Nguyên đi đến rạp chiếu phim, mua bỏng ngô, mua nước, đưa Tiêu Hương Nhi vào phòng chiếu phim, tìm ghế cho cô, cố gắng làm những việc mà một người bạn trai bình thường cần phải làm cho bạn gái.
Thế nhưng, hắn không hề cảm thấy vui. Ngay cả khi Tiêu Hương Nhi vô tình đụng vào tay hắn lúc lấy bỏng ngô, hắn cũng không thấy trái tim đập rộn ràng như khi Tâm Khôi nhìn hắn.
Thậm chí hắn còn có chút bài xích, không thích chạm vào Tiêu Hương Nhi.
Rốt cuộc, chuyện này là sao? Sao hắn lại cảm thấy như thế?
Sao khi ở gần Tiêu Hương Nhi, hắn không muốn hôn cô như khi ở gần Tâm Khôi?
Hay bởi vì quan hệ giữa hắn và Tiêu Hương Nhi chưa đủ lâu, nên hắn không có những cảm giác kia?
Tiêu Hương Nhi không biết những xáo trộn trong nội tâm của Trí Tiêu Nguyên, chỉ cảm thấy thật hạnh phúc vì được đi hẹn hò với thần tượng, còn được thần tượng chăm sóc cho từng việc nhỏ. Nghĩ đến lúc tay hai người vô tình đụng trúng nhau khi lấy bỏng ngô, cô lại nóng cả mặt. Lúc đó, Trí Tiêu Nguyên còn vội vàng rụt tay về, không ngờ một người đàn ông mạnh như hắn lại thực nhút nhát trong chuyện tình cảm! Thật khiến cô không nhịn được mà càng muốn tiến gần hơn một bước với hắn.
Hết phim, Trí Tiêu Nguyên đưa Tiêu Hương Nhi trở về. Trên đường, hắn không nhịn được hỏi:
“Tiêu Hương Nhi, cậu đã từng yêu ai chưa?”
“A?” Tiêu Hương Nhi đỏ mặt lên, sao tự dưng hắn lại hỏi đến việc này? Có phải hắn định tỏ tình với cô không? Cô ngượng ngùng trả lời:
“Tôi chưa từng yêu ai.”
“Vậy cậu có hiểu sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu không?” Trí Tiêu Nguyên lại hỏi.
“Mấy ngày hôm trước, Thẩm Hạ Tri nói tôi thích Tâm Khôi. Nhưng cô lại nói đó chỉ là tình bạn thân thiết. Tôi thực sự không rõ, tình bạn và tình yêu khác nhau như thế nào?”
“Hả?” Tiêu Hương Nhi có hơi chút thất vọng, trước đó mấy giây, cô còn tưởng rằng thần tượng sắp tỏ tình với cô…Tự dưng bẻ ngoặt sang vấn đề này là sao?
Trí Tiêu Nguyên thấy Tiêu Hương Nhi ngẩn ra, cho rằng cô không hiểu câu hỏi của mình, đành đổi cách nói:
“Cô có nhớ Tâm Tâm, bạn nhảy của tôi đêm vũ hội không? Tôi không biết tình cảm của tôi dành cho cô ấy là tình yêu hay tình bạn.”
Tiêu Hương Nhi hơi tái mặt, Tâm Tâm? Cô gái xinh đẹp kia? Chẳng nhẽ Trí Tiêu Nguyên thích cô ấy sao? Trong lòng Tiêu Hương Nhi dâng lên chút ghen tị, nhưng lại trấn an chính mình.
Rõ ràng trong đêm vũ hội, Trí Tiêu Nguyên thậm chí còn để mặc Tâm Tâm mà đi mời cô khiêu vũ. Sao hắn có thể thích Tâm Tâm được?
“Trí Tiêu Nguyên, tôi nghĩ…cậu không thích Tâm Tâm. Cậu chỉ coi cô ấy như bạn. Nhưng cô ấy cố tình lại thích cậu, nên chắc vì thế cậu mới cảm thấy tội lỗi với cô ấy, cảm thấy giống như cậu đã tổn thương cô ấy. Đây là áy náy, không phải yêu.”
“Là vậy sao?” Trí Tiêu Nguyên đăm chiêu, hắn là vì không muốn làm tổn thương Tâm Khôi nên mới như vậy? Hắn là vì áy náy với cậu ấy sao?
Không phải là yêu sao?
—
Hẹn hò với Tiêu Hương Nhi trở về, Trí Tiêu Nguyên đẩy cửa vào phòng, liền thấy Tâm Khôi đang ngồi trên giường hắn, hắn có chút chột dạ, giống như người làm sai bị bắt gặp tại trận. Nhưng rất nhanh, hắn liền trấn định lại, sao hắn lại phải chột dạ chứ?
“Tâm Khôi, sao cậu lại ngồi trên giường tôi?”
Tâm Khôi ngước mắt lên nhìn Trí Tiêu Nguyên, đôi mắt xinh đẹp sưng đỏ, giống như đã khóc rất lâu. Trí Tiêu Nguyên run rẩy tránh tầm mắt đi, không dám đối diện với đôi mắt kia.
Tâm Khôi tóm lấy tay Trí Tiêu Nguyên: “Trí Tiêu Nguyên, cậu đang hẹn hò với Tiêu Hương Nhi sao?”
“Đúng vậy.” Trí Tiêu Nguyên trả lời.
Khuôn mặt Tâm Khôi lược hiện mất mát, cố bắt lấy một tia hy vóng: “Trí Tiêu Nguyên, tôi…tôi…thích cậu. Cậu thật sự chưa từng có tình cảm gì với tôi sao?”
Trong lòng Trí Tiêu Nguyên như có ngàn con sóng cuộn trào, hắn cố gắng đè nén xuống, lạnh lùng nói: “Có! Nhưng đó là tình bạn! Chúng ta đều là con trai, đương nhiên đó là tình bạn.”
Tâm Khôi cực kỳ thất vọng khi nghe hắn nói như vậy, nhưng vẫn cố vớt vát một chút: “Nhưng tôi không cảm thấy vậy. Rõ ràng…rõ ràng là cậu vẫn luôn rất chăm sóc tôi.”
Trí Tiêu Nguyên: “Đó chỉ là vì tôi cần cậu giúp tôi theo đuổi Tiêu Hương Nhi mà thôi.”
“Vậy tại sao bây giờ cậu không cần tôi giúp cậu theo đuổi Tiêu Hương Nhi nữa? Tôi có thể giúp cậu tiếp mà, cậu hãy tiếp tục quan tâm tôi như trước kia đi, được không?” Giọng nói của Tâm Khôi kèm theo năn nỉ, đáng thương nhìn hắn. Cô không cần hắn thích cô, chỉ cần có cơ hội được ở bên hắn thôi, được không? Cô giơ tay ra, định nắm lấy tay hắn.
Nhưng Trí Tiêu Nguyên lại tránh đi cô: “Không. Tôi không cần cậu giúp. Chính tôi cũng có thể theo đuổi được Tiêu Hương Nhi.”
Tâm Khôi ngơ ngác nhìn bàn tay trống rỗng của chính mình ngừng ở giữa không trung, đầy mặt thất vọng trở lại giường chính mình.
Nhìn bộ dáng suy sụp của cô, Trí Tiêu Nguyên cảm thấy trái tim giống như bị ai đó bóp chặt.
Hắn lại mất ngủ.
Hắn đây là làm sao vậy? Đây thực sự là áy náy sao? Áy náy này cũng quá tra tấn người đi.
Hắn lấy di động ra, nhắn tin hỏi Tiêu Hương Nhi:
“Hình như tôi vừa được một người con trai tỏ tình. Tôi đã từ chối cậu ấy, nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy đau tức trong ngực đến không ngủ được. Cảm giác này là sao? Cô có biết không?”
Tiêu Hương Nhi nhìn tin nhắn của Trí Tiêu Nguyên, trái tim đập thình thịch. Chẳng nhẽ…Trí Tiêu Nguyên thích con trai? Không thể nào! Thần tượng của cô không thể là gay được.
“Đó là vì cậu cảm thấy áy náy với người ta. Là do cậu quá tốt!” Tiêu Hương Nhi nhắn tin trả lời.
Trí Tiêu Nguyên lại nhắn qua: “Vậy có cách nào thoát ra khỏi cảm giác áy náy này không?”
Tiêu Hương Nhi lại càng cảm thấy trái tim đập loạn hơn, cô hồi hộp nhắn lại: “Tỏ tình với cô gái mà cậu thích. Cậu sẽ quên được cảm giác này.”
Trí Tiêu Nguyên đọc tin nhắn của Tiêu Hương Nhi, lâm vào trong suy nghĩ.
Vậy sao? Làm như vậy hắn sẽ không còn cảm giác đau đớn này nữa sao?
Vậy ngày mai hắn sẽ tỏ tình với Tiêu Hương Nhi. Có bạn gái, hắn sẽ không còn nhớ đến Tâm Khôi nữa. Lúc đó, hình ảnh Tâm Khôi trong đầu hắn sẽ được thay thế bằng hình ảnh Tiêu Hương Nhi. Đúng vậy! Chắc chắn là vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT