Buổi chiều tan học trở về ký túc xá, Trí Tiêu Nguyên thay đổi hẳn thói quen, không nhăm nhăm chăm sóc Tâm Khôi nữa, mà trèo lên giường đắp chăn nằm.
Tâm Khôi ngạc nhiên:
“Ủa, đã mua cơm cho tôi chưa?”
“Cậu tự mua đi, tôi không khoẻ.”
“Vậy sao?”
Một bàn tay mềm mại ấm áp đặt xuống trán Trí Tiêu Nguyên, hắn mở mắt ra.
Là tay Tâm Khôi!
Tim hắn lại không chịu khống chế mà đập thình thịch lên.
“Đâu có nóng đâu nha.”
Tâm Khôi giống như chưa tin, liền cúi mặt xuống dùng cái trán của mình áp lên trán hắn:
“Thật sự là không nóng.”
Quá gần! Trái tim Trí Tiêu Nguyên muốn vọt ra khỏi ngực.
Không được, hắn hình như bị bệnh tim.
Hắn phải cách xa Trí Tiêu Nguyên! Hắn vùng dậy, chạy ra khỏi phòng.
“Này, cậu đi đâu thế?”
Tâm Khôi gọi với theo, nhưng bóng dáng Trí Tiêu Nguyên đã biến mất không thấy đâu.
Mấy ngày tiếp theo, Trí Tiêu Nguyên đều đi sớm về trễ, thường rời phòng lúc Tâm Khôi chưa dậy và trở về sau khi cô đã ngủ.
Tâm Khôi nhìn chiếc giường trống của Trí Tiêu Nguyên, trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn là đang lẩn tránh cô sao?
Đêm nay, hơn mười hai giờ, Trí Tiêu Nguyên rốt cuộc cũng về phòng. Hắn không nhịn được đi đến bên giường Tâm Khôi, ngắm nhìn cô trong bóng đêm. Đôi mắt cô nhắm nghiềm, hàng mi dài rậm, sống mũi cao cao, bờ môi đỏ mọng, bóng đêm trung hòa làn da bánh mật của cô, lại trông thập phần giống Tâm Tâm.
Đôi môi Trí Tiêu Nguyên hơi mấp máy, hắn ngồi xuống, ghé sát lại gần mặt cô, giãy giụa đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng vẫn ngồi thẳng dậy. Khi hắn định xoay người rời đi, cổ bỗng nhiên bị một đôi bàn tay ôm lấy.
“Mấy ngày hôm nay cậu đã đi đâu?” Trong bóng đêm như nước, đôi mắt của Tâm Khôi đặc biệt sáng. Hôm nay, cô đã cố tình tẩy trang, làm các đường nét trên khuôn mặt bớt góc cạnh, trở nên nữ tính hơn. Chính là cố tình chờ hắn trở về.
Trái tim Trí Tiêu Nguyên lại không chịu khống chế đập thình thịch lên. Hắn cố kìm nén, gỡ cánh tay đang ôm chắc trên cổ hắn ra, giọng nói ấm ách:
“Tôi có việc.”
Tâm Khôi không để hắn được như ý nguyện, cô càng ôm chặt hơn. Trí Tiêu Nguyên sợ mạnh tay sẽ làm cô đau, nhất thời hai người cứ duy trì tư thế như vậy. Vô cùng ái muội!
“Cậu đang né tránh tôi đúng không?” Tâm Khôi hỏi, đôi môi đỏ mọng đóng mở, gần sát khuôn mặt Trí Tiêu Nguyên. Hắn thật muốn cắn xuống, hung hăng mà ma sát cánh hoa đỏ thắm kia, trong người như có một ngọn lửa nóng bừng bừng, thúc giục hắn làm càn.
Không!
Không thể hôn! Đó không phải là hành vi những người bạn có thể làm với nhau. Hắn tuy không rõ trạng thái hiện tại của bản thân là làm sao, nhưng hắn vẫn biết, việc nào làm được và việc nào không thể làm được.
Hắn đẩy Tâm Khôi ra, vội vàng chạy về giường của chính mình, nằm xuống, sau đó mới nói vọng qua bên kia:
“Tránh né gì chứ? Tại sao tôi phải tránh né cậu? Đừng nghĩ linh tinh, ngủ đi, muộn rồi.”
Tâm Khôi lại không hề nghe lời hắn, cô ngồi dậy, chạy chân trần sang giường hắn, trèo lên trên, đè ép hai tay sang hai bên người hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi:
“Thật là không tránh né tôi sao?” Cô ghé sát xuống, đôi mắt hơi nhắm, đôi môi hướng về phía môi hắn.
Trí Tiêu Nguyên nhìn đôi môi đỏ thắm mà mấy ngày gần đây bản thân vẫn luôn mơ tưởng đang tiến đến gần chính mình, chỉ cảm thấy trái tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 2 là 97! Đã sắp hoàn thành công lược! Ký chủ cố lên!] Hệ thống 07 nhắc nhở.
Cố cái gì? Hệ thống này của cô thật là! Muốn cô hoàn thành cưỡng hôn hắn sao?
Trí Tiêu Nguyên hoảng loạn, thật sự hoảng loạn, vội vội vàng vàng đẩy cô ra.
Không được! Đây là việc không thể làm giữa hai người bạn!
Tâm Khôi bị đẩy ra, trong lòng cũng có chút tức giận, bỏ về giường của chính mình, kéo chăn qua đầu.
“Vậy mà nói là không tránh né tôi.”
Trí Tiêu Nguyên thấy cô giận dỗi, cũng có chút lo lắng, hắn ngồi dậy, định giải thích.
Nhưng giải thích cái gì?
Vừa rồi là Tâm Khôi định…cưỡng hôn hắn. Hắn đẩy ra, không phải thực bình thường sao?
Hai người đều là đàn ông. Sao có thể làm những việc này?
Hắn lại nằm xuống.
Phía bên kia, Tâm Khôi thấy hắn không có động tĩnh, lại nói:
“Tôi rất nhớ cậu.”
Xung quanh là một mảnh im lặng.
Trí Tiêu Nguyên nghe rõ tiếng tim mình đập rất nhanh, cũng hoang mang đến tột đỉnh. Tâm Khôi nhớ hắn? Nhớ như thế nào? Có phải cũng giống như hắn nhớ cậu ta không?
Nhưng những việc này, chẳng phải chỉ diễn ra giữa đôi nam nữ yêu nhau sao?
Sao hắn và Tâm Khôi có thể thích nhau được. Không thể nào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT