Trí Tiêu Nguyên lại tỏ ra rất lịch thiệp: “Không, là bạn tôi không đúng, tôi cần phải xin lỗi cô.” Nói xong hắn lại đưa chiếc bánh kem đến, “Nếu cô thấy cám ơn tôi, vậy có thể nhận chiếc bánh kem này không? Tôi không có ý gì khác, chỉ là mấy ngày trước ở trong lễ chào cờ của trường nghe cô đánh đàn nước rất hay, nên tôi muốn tặng bánh kem tỏ lòng hâm mộ. Chỉ đơn thuần là quà của fan tặng cho thần tượng, cô có thể nhận hay không?”

Cách nói khiêm nhường lúc này của

hắn thực sự khác biệt hẳn với sự cao lãnh lúc trước.

Tiêu Hương Nhi ngạc nhiên: “A…vậy

sao?”, cô nhìn chiếc bánh kem, lại nhìn Trí Tiêu Nguyên tuy cả người ướt nhẹp,

nhưng khí chất vẫn bất phàm, tay không tự giác đưa ra cầm lấy chiếc bánh.

Trí Tiêu Nguyên thấy Tiêu Hương Nhi

đã nhận bánh, mỉm cười một cái, khuôn mặt điểm trai sáng ngời thêm vài phần.

Các nữ sinh xung quanh, bao gồm cả Tiêu Hương Nhi, đều ngây ngẩn. Trời ạ! Siêu

soái!

Tâm Khôi đứng ở một bên quan sát.

Trí Tiêu Nguyên nhớ rõ kịch bản, chưa nói sai câu nào, còn nổi bật được điểm

mạnh nhất của hắn là khuôn mặt đẹp trai đến mức ‘hoa nhường nguyệt thẹn’ kia.

Hoàn thành xong mục tiêu tặng bánh,

Trí Tiêu Nguyên xoay người đi trở về phía Tâm Khôi, nháy mắt với cô một cái.

Tâm Khôi nhìn khuôn mặt hắn, cảm

giác giống như hắn đang cầu khen ngợi?

Ê, hắn làm có tốt không? Đúng kịch

bản đã soạn! Khen hắn đi.

Cô ở một góc độ chỉ hai người nhìn

thấy gật gật đầu, giơ ngón cái, khẽ nói: “Ngầu!”

Đám nam sinh xung quanh vừa nãy

chưa kịp phản ứng, bây giờ chỉ biết ngây ngẩn đứng nhìn bóng lưng Trí Tiêu

Nguyên rời đi, trong lòng vô cùng căm tức. Tên Trí Tiêu Nguyên dám giành cơ hội

thể hiện trước mặt hoa khôi! Bọn họ đương nhiên sẽ không để yên.

Bỗng nhiêu, một tiếng xé gió xẹt

qua, lao thẳng về phía Tâm Khôi.

Tâm Khôi lắc mình né tránh. Ba lưỡi

dao găm xẹt qua bên cạnh mặt cô, cắt ra một vết thương nhỏ, cắm phập phập phập

vào thân cây phía sau người cô.

Thẩm Hạ Tri híp mắt nhìn về phía

bên này. Hắn là hệ Kim. Ba lưỡi dao găm vừa rồi là hắn tạo ra.

Trí Tiêu Nguyên tức giận xoay người

lại, định tấn công Thẩm Hạ Tri, nhưng được Tâm Khôi kịp thời kéo lại: “Đi thôi.”

Hiện tại, cả cô và Trí Tiêu Nguyên

cộng lại cũng không phải là đối thủ của Thậm Hạ Tri. Trí Tiêu Nguyên bị ba hắn

dùng đá phong tỏa sức mạnh, cấp năng lượng chỉ dừng ở mức 75. Cấp năng lượng

của cô là 80. Trong khi Thẩm Hạ Tri là 83. Chênh lệch quá xa. Rút lui là thượng

sách, dù sao cũng đã đạt được mục đích.

Thẩm Hạ Tri nhìn bóng dáng Trí Khôi

rời đi, hắn theo bản năng chạy đuổi theo, lạnh giọng nói: “Tâm Khôi, lần sau

nếu cậu còn dám tấn công Hương Nhi, tôi sẽ không cho cậu được yên.”

Tâm Khôi hừ lạnh:

“Đàn anh, tôi không phải kiểu người

thích ức hiếp phụ nữ. Những cũng không đảm bảo sẽ không đánh phụ nữ. Nếu cô ấy

tấn công tôi, tôi đương nhiên sẽ đánh trả.”

Thẩm Hạ Tri nhướn mày, tên này bây

giờ còn dám hừ lạnh với hắn?

Được lắm!

Để xem có thể kiên cường bao lâu?

Hắn không nhanh không chậm đuổi

theo sát hai người Tâm Khôi và Trí Tiêu Nguyên, một bộ dáng nửa khiêu khích nửa

dọa nạt, lưỡi dao thép thỉnh thoảng lại bay xẹt qua bên cạnh Tâm khôi.

Tiêu Hương Nhi nhìn theo ba người

Thẩm Hạ Tri, Trí Tiêu Nguyên, Tâm Khôi rời đi, há miệng lại không biết nên nói

gì. Những người ưu tú nhất đã đi, còn lại dàn nam sinh này không có ai cấp năng

lượng vượt qua 80, cũng chẳng có ai đẹp trai như Thẩm Hạ Tri và Trí Tiêu

Nguyên, cô thật một chút hứng thú cũng không có.

Tâm Khôi liếc Thẩm Hạ Tri đi ở một bên, cô biết bản thân hiện tại không đánh lại tên này, nhưng bây giờ đang ở trong vườn trường, chắc chắn hắn ta cũng không dám làm gì quá phận, cô liền mặc kệ, ghé sát tai Trí Tiêu Nguyên nói: “Đừng trúng khiêu khích của anh ta. Cứ coi anh ta như chó chạy theo bảo vệ chủ đi. Dù sao anh ta cũng không dám tổn thương chúng ta.”

Trí Tiêu Nguyên vốn đang ngứa mắt

với tên Hạ Thẩm Tri theo đuôi kia, nghe Tâm Khôi nói vậy, không nhịn được bật

cười.

Hai người sải bước đi về ký túc xá,

Thẩm Hạ Tri đuổi theo khiêu khích đến tận chân ký túc xá năm nhất, thấy không

khiêu khích thành công, hậm hực xoay người đi trở về ký túc xá năm hai của hắn.



Buổi chiều hôm sau, Trí Tiêu Nguyên và Tâm Khôi đang trên đường từ khu dạy học trở về ký túc xá, một đám nam sinh bỗng ùm ùm từ hai bên đường đi đến, chặn đường của hai người. Tâm Khôi liếc một vòng, nhận ra đây là nhóm nam sinh hôm qua tụ tập ở dưới ký túc xá Tiêu Hương Nhi.

Hẳn là nhằm vào Trí Tiêu Nguyên mà đến.

Tâm Khôi đếm đếm, có tất cả 10 người, không có ai trên cấp 80, nhưng có tên cầm đầu kia, nếu cô nhớ không nhầm là cấp 79.

Định chơi trò ỷ đông hiếp yếu?

Mấy sinh viên đang đi đường nhìn thấy cảnh tượng này, biết sắp có đánh nhau, vội vàng lùi ra xa.

Nam sinh cầm đầu đi lên trước, nhìn Tâm Khôi nói:

“Chúng tao tìm Trí Tiêu Nguyên, việc này không liên quan đến mày. Tránh sang một bên đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play