Thẩm Hạ Tri nổi lên ác ý, lái xe đi chậm rì rì bên cạnh đường Tâm Khôi đang đi, thỉnh thoảng lại nhấn còi trêu chọc cô, chêm vào vài câu chế giễu, nhục nhã cô là con nhà nghèo.

Tuy nhiên, làm cho hắn thất vọng chính là, toàn bộ hành trình Tâm Khôi chỉ coi hắn như không khí, không mảy may để ý, thậm chí còn không thèm nhăn mày dù chỉ một cái.

Đến dưới chân tòa ký túc xá năm nhất, lúc này, Thẩm Hạ Tri rốt cuộc cũng bực. Tên oắt này hôm nay bị cái bệnh gì vậy? Bị liệt cơ mặt à? Sao hắn công kích như thế mà tên oắt này lại không phản ứng gì?

Tâm Khôi trước khi đi vào trong tòa nhà ký túc xá, lại quay đầu đi đến bên xe ô tô, trên khuôn mặt vô biểu tình lúc trước của cô bây giờ lại hiện lên tươi cười vui vẻ, nhìn thẳng vào Thẩm Hạ Tri nói:

“Cảm ơn đàn anh đã đi theo bảo vệ suốt cả quãng đường đi! Lần sau không cần khách khí như vậy.” Nói xong, cô không cho hắn cơ hội kịp phản ứng, xoay người chạy vào trong tòa nhà.

Thẩm Hạ Tri ngồi ở chỗ tay lái ngây người một chút, đã thấy cô biến mất sau cánh cửa ký túc xá, hắn tức giận hét với theo:

“Mẹ kiếp! Cậu quay lại đây cho tôi!”

Nhưng để lại cho hắn chỉ là một cánh cửa tòa nhà ký túc xá lạnh băng và mấy ánh mắt tò mò nhìn qua của người đi trong sân ký túc xá.

Dám coi Thẩm thiếu gia hắn là vệ sĩ?! Ai cho tên Tâm Khôi này lá gan lớn như vậy?

Thẩm Hạ Tri tức giận xuống xe, giơ chân đá chiếc thùng rác bên cạnh một cái “Rầm!”.

Ai nha, ai lại chọc cho vị đại thiếu gia Thẩm Hạ Tri này nổi nóng vậy? Các sinh viên trong trường vội vàng tránh xa ra, sợ tai bay vạ gió đến trên người.

Cơn giận qua đi, Thẩm Hạ Tri đứng bên ngoài cửa tòa nhà ký túc xá năm nhất, nheo mắt lại nhìn vào phía trong tòa nhà.

Thằng oắt này hôm nay hơi lạ, không bo bo thu mình như mọi lần, lại dám nói móc hắn.

Nhưng như vậy cũng thú vị hơn so với bộ dáng cắn răng chịu đựng trước kia của hắn ta.

Chống đối sao? Hừ! Tốt, đỡ cho hắn cảm thấy là đang ỷ thế hiếp yếu!

Hệ thống 07: [Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 0.]

Tâm Khôi muốn ngã ngửa ra sau. Trời ạ! Tên Thẩm Hạ Tri này là kiểu thích bị châm chọc sao? Đại công tử cao cao tại thượng, được người khác cung phụng đã quen, giờ chịu chút kích thích lại thấy vui? Ai nha, mạch não của đối tượng công lược trong thế giới này hơi khó hiểu, nhưng dù sao cũng là tin tốt.

Cô đi thẳng vào phòng ký túc xá, lúc này Trí Tiêu Nguyên đang nằm trên giường nhàm chán đến muốn chết. Hắn cuối tuần cũng không về nhà, một phần là muốn tỏ thái độ với người trong nhà vì đã muốn thử thách hắn, một phần là vì hoa khôi Tiêu Hương Nhi tuần này cũng không về nhà. Hắn muốn ở lại ký túc xá nhìn xem, biết đâu có cơ hội tiếp xúc.

[Tinh! Phát hiện đối tượng công lược 2, độ hảo cảm hiện tại với ký chủ là 30]

A! Độ hảo cảm cũng không tệ.

Trí Tiêu Nguyên đang nhàm chán, bỗng nhiên cửa phòng mở ra, sau đó thân ảnh nhỏ bé của Tâm Khôi xuất hiện trong phòng, nhìn hắn cười sáng chói như ánh mặt trời:

“Hi! Sợ cậu ở một mình buồn chán nên tôi quay trở lại sớm đây. Có cảm động không?”

Cô quăng chiếc ba lô trên vai lên trên giường đối diện, giọng nói vui vẻ, tràn đầy sức sống, đúng một bộ dáng thiếu niên trẻ tuổi, rực rỡ ánh mặt trời.

Trí Tiêu Nguyên nhướng mắt nhìn qua, cảm thấy người bạn cùng phòng hôm nay có chút khác lạ, lại cũng không nói rõ được là khác ở chỗ nào, hắn ném chiếc gối đầu về phía cô:

“Cảm động cái đầu cậu!”

Tâm Tâm đưa tay ra chụp lấy chiếc gối đầu, cười hì hì nhăn nhở:

“Không cảm động sao? Vậy được, không nói cho cậu tin tức mới về hoa khôi Tiêu Hương Nhi mà tôi mới điều tra được.”

Trí Tiêu Nguyên nghe vậy liền động tâm, ngồi bật dậy:

“Tin tức gì?”

Đôi mắt Tâm Tâm chuyển động một vòng, vẻ mặt bí hiểm, cười hì hì tiến đến gần, ghé sát vào tai hắn nói:

“Nghe nói hoa khôi Tiêu Hương Nhi rất thích ăn bánh kem của cửa hàng Linh Lung.”

“A?” Trí Tiêu Nguyên ngạc nhiên, “Tin tức này thì có tác dụng gì?”

Tâm Khôi trợn mắt trừng hắn một cái, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một tên ngốc. Mệt cho Trí Tiêu Nguyên còn là nam chính của thế giới này, chẳng hiểu sao đầu gỗ như hắn đến cuối cùng lại có thể tán đổ và happy ending với hoa khôi được?

Trí Tiêu Nguyên nhìn cách Tâm Khôi nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cỗ hờn dỗi. Hắn vốn là người mắt cao hơn đầu, từ nhỏ đã kiêu ngạo thành tính, vừa ra đời cấp bậc đo được đã là 99, cao hơn 99,9999% người trên toàn bộ thế giới này, cũng đủ vốn cho hắn kiêu ngạo đi! Bình thường, toàn người ta chạy theo nịnh bợ, khen hắn, đôn hắn lên cao, hắn đã bao giờ phải vất vả đi theo đuổi người khác thế này? Nếu không phải cha hắn ép hắn giấu đi thân phận, nhập học vào trường như một học sinh bình thường, hắn cũng không phải khó khăn như vậy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play