Hôm nay, đến ngày Tâm Tâm đi chợ định kỳ hàng tuần, Nguyên Triều liền tranh thủ đi giao hàng sớm, sau đó trở về đưa cô đi chợ. Dạo một vòng, trên tay hai người đã đầy các túi lớn lớn bé bé. Nguyên Triều giành xách những túi đồ nặng đựng thịt, cá, còn để Tâm Tâm xách những túi nhẹ hơn đựng mì tôm, gia vị.

Mua xong đồ, hai người lại cùng

nhau bắt xe buýt trở về. Trên con đường nhỏ quanh quanh co co vào làng, hai

thân ảnh một nam một nữ vui vẻ trò chuyện bắn vào ánh mắt Trí Nhân. Hắn híp mắt

lại, trong con ngươi lộ ra một tia nguy hiểm, lạnh lẽo.

Sáng nay, ngay sau khi nhận được

tin tức chỗ ở của Tâm Tâm, hắn không chút do dự lên xe đi đến đây. Đến nhà Tâm

Tâm, lại phát hiện cô không ở nhà, hắn liền ra ngoài ngõ đứng đợi cô trở về.

Hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để giải thích với cô, mong cô tha thứ, thậm

chí còn cả cầu xin. Nhưng đến khi nhìn thấy hình ảnh cô vui vui vẻ vẻ đi bên

cạnh người đàn ông khác, trong lòng hắn lại dâng lên vô vàn ghen ghét, đố kị,

hờn giận, đau khổ, nhiều hơn là tự trách chính mình, vì chính hắn là người đã

đẩy cô ra xa khỏi hắn. Hắn nhịn xuống cảm xúc lên men trong lòng, đi đến phía

trước, đón đầu hai người.

“Tâm Tâm.”

Tâm Tâm đang trò chuyện với Nguyên

Triều, chợt nghe một tiếng gọi quen thuộc, cô quay mặt về phía bên kia con

đường, nơi phát ra tiếng gọi, nhận ra Trí Nhân.

Mấy tháng không gặp, hắn gầy đến

lợi hại, hai má hơi hõm xuống, trông khuôn mặt càng thêm góc cạnh, lạnh lùng.

“Trí Nhân?” Tâm Tâm ngạc nhiên thốt

lên.

Trí Nhân mỉm cười dịu dàng, tiến

đến gần hơn, đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Tâm Tâm, anh tìm em đã rất lâu.”

Nguyên Triều từ giây đầu tiên thấy

Trí Nhân tim đã đập gia tốc. Hắn nhớ tới trước đây, trong bữa tiệc sinh nhật

của ba Trí Nhân, hắn bắt gặp Trí Nhân và Tâm Tâm đi với nhau. Thậm chí lúc đó,

hắn còn mơ hồ có cảm giác Tâm Tâm thích Trí Nhân. Lúc này Trí Nhân xuất hiện ở

đây, trong lòng hắn liền dâng lên dự cảm bất ổn. Hắn không nhịn được tiến lên,

chắn trước mặt Tâm Tâm:

“Trí Nhân, anh định làm gì?”

Trí Nhân nhíu mày, không kiên nhẫn

liếc nhìn Nguyên Triều một cái: “Không có chuyện của anh, tránh ra!”

Nguyên Triều cũng không chịu nhường

bước, hắn cao giọng chất vấn lại: “Sao lại không có chuyện của tôi được? Tôi

cần phải bảo vệ Tâm Tâm.”

Trí Nhân nhếch miệng cười nhạt:

“Bảo vệ? Anh là gì của Tâm Tâm?”

Nguyên Triều hơi ngập ngừng, nhưng

cũng không chịu nhường bước: “Tôi là…bạn của Tâm Tâm.”

Nụ cười của Trí Nhân càng thêm châm

chọc: “Nếu chỉ là bạn, vậy hình như anh đang quản hơi quá sâu rồi đấy.”, nói

xong, hắn bỏ qua Nguyên Triều, nhìn lướt về phía Tâm Tâm ở phía sau, dịu dàng

nói với cô: “Tâm Tâm, anh muốn nói chuyện riêng với em, có được không?”

Tâm Tâm nhìn Trí Nhân, mím môi một

chút, biểu tình suy nghĩ, sau đó hỏi: “Chuyện gì?”

Thấy thái độ lạnh nhạt của cô, trái

tim của Trí Nhân không khỏi nhói lên một cái, nhưng hắn vẫn mỉm cười, dịu dàng

nói: “Anh muốn nói với em một chút về công ty thời trang Tâm, có được không?”

Hắn không tìm được lý do gì để

khiến Tâm Tâm đồng ý nói chuyện riêng với hắn, hắn sợ cô sẽ từ chối, bèn dọn

thời trang Tâm mà cô vô cùng để ý ra để làm cái cớ. Quả nhiên, Tâm Tâm vừa nghe

nói là công ty thời trang Tâm, liền có chút do dự.

“Vào trong nhà rồi nói.” Tâm Tâm

nhìn Trí Nhân, ánh mắt có chút phức tạp.

Cô từ phía sau lưng Nguyên Triều đi

lên phía trước, ý định dẫn đường.

Nguyên Triều thấy vậy vội vàng chạy

lên, bước đi bên cạnh cô. Trí Nhân cũng không chậm hơn chút nào, bước đi cạnh

bên còn lại của cô.

Tâm Tâm nhìn hai người đàn ông,

trong lòng thầm bực. Hai người có để cho tôi được đi đường yên ổn không? Con

đường đã nhỏ như vầy, hai người lại dàn hàng ngang đi bên cạnh tôi, tôi đi như

thế nào?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô không

nói ra, mất công hai người này lại tranh cãi nhau.

Về đến nhà Tâm Tâm, Nguyên Triều do dự một chút, cũng đi theo Tâm Tâm và Trí Nhân vào trong nhà cô. Hắn không thể để tên Trí Nhân này ở riêng với Tâm Tâm được. Tên này vừa nhìn đã biết là có ý tưởng ‘không tốt’ với Tâm Tâm, để cô ở riêng với tên này hắn không yên tâm.

Trí Nhân nhìn thấy Nguyên Triều

cũng theo vào nhà thì nhăn mày khó chịu, trừng hắn, người không liên quan, đi

vào đây làm gì?

Nguyên Triều cũng không chịu thua,

trừng lại Trí Nhân, tôi phải bảo vệ em ấy, không thể để tên khốn như anh bắt

nạt em ấy!

Tâm Tâm:…Hai người có thể không

cần giao lưu ánh mắt được không? Tôi đã nổi hết cả da gà lên rồi!

Ngồi xuống bàn nước, Tâm Tâm đi thẳng vào vấn đề hỏi:

“Được rồi, Trí Nhân, anh nói đi,

chuyện gì liên quan đến công ty thời trang Tâm.”

Trí Nhân dời tầm mắt hình viên đạn khỏi trên người Nguyên Triều, quay ra nhìn Tâm Tâm lại chuyển thành dịu dàng như nước: “Tâm Tâm, anh đã mua lại công ty thời trang Rose, sát nhập thành công ty con của thời trang Tâm. Người đại diện của thời trang Rose đã lên truyền thông phát biểu đính chính hiểu nhầm, không có chuyện thời trang Tâm đạo nhái ý tưởng của Rose. Mà bản chất thời trang Rose vốn là công ty con của thời trang Tâm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play