Một tháng sau, vẫn không có tin tức gì của Tâm Tâm.
Lòng Trí Nhân càng ngày càng trầm xuống. Hắn đã không đếm được bao đêm hắn mất ngủ, bao nhiêu bữa cơm không ăn.
Tâm Tâm, rốt cuộc em đang ở nơi nào? Cầu xin em hãy quay về đi. Anh thực sự nhớ em đến phát điên. Tâm Tâm…Tâm Tâm…
Hai tháng sau, thân hình Trí Nhân gầy rộc, đôi mắt thâm quầng. Hắn luôn tự nhủ trong lòng, Tâm Tâm chỉ là đi du lịch, một thời gian nhất định sẽ trở về. Nhưng tự nhủ như vậy, lòng hắn vẫn mạc danh lo lắng, nhỡ đâu cô không trở về nữa, hoặc cô trở về, nhưng là đi cùng một người đàn ông khác. Nếu như vậy, hắn thực sự sẽ không chịu nổi.
Trong đêm đen, hắn nằm trên giường, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Đến lúc này, hắn không thể không
thừa nhận, hắn yêu cô.
Còn nhiều hơn cả thù hận trong lòng hắn, còn nhiều hơn cả chính hắn.
Chỉ cần cô trở về, hắn sẽ bỏ mặc hết thảy, sẽ nghe cô nói, sẽ chỉ để ý đến cô.
Tâm Tâm, đừng trừng phạt anh nữa.
Anh xin em, hãy trở về đi.
—
Tâm Tâm sau khi đến căn nhà vườn liền bắt tay vào dọn dẹp, thuê một đội ngũ xây dựng ở địa phương tới hỗ trợ sửa sang lại nhà, lại thuê một đội thợ làm vườn đến hỗ trợ làm vườn. Cô cũng học cách sống ở nông thôn, đi lấy rơm về đun nấu, trồng rau, nuôi gà. Con người khi lao đầu vào công việc, thời gian trôi qua thực nhanh.
Đêm nay, khi đang nằm ngủ trên giường, Tâm Tâm nghe thấy âm thanh hệ thống 07 thông báo:
[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng
công lược số 2 là 100, chúc mừng ký chủ đạt được thêm 50 điểm nữa. Tổng số điểm
ký chủ đang có là 74 điểm.]
Cô mơ mơ màng màng tỉnh giấc. Hệ thống của cô thật biết ‘chăm sóc’, nửa đêm gọi cô dậy chỉ để thông báo việc này. Hẳn là Trí Nhân lúc này đã hiểu được tình cảm của chính mình đi.
Tâm Tâm chép miệng, lại quay đầu ngủ tiếp, giống như việc ai đó xác định được tâm ý với cô cũng chỉ là điều không quan trọng.
—
Hoa An lao vào văn phòng Trí Nhân, tức giận đập bàn:
“Trí Nhân, tại sao anh lại tiếp tục tấn công công ty thời trang Nguyên? Anh đã hứa với tôi sẽ không động đến Nguyên Triều. Tại sao anh có thể lật lọng như vậy?”
Trí Nhân lãnh đạm nhìn Hoa An, trong đôi mắt ánh lên sự thiếu kiên nhẫn, đôi môi mỏng phun ra mấy chữ lạnh lùng:
“Tại vì cô làm tôi cảm thấy không vui.”
“Cái gì?” Hoa An lắp bắp kinh hãi nhìn Trí Nhân. Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn lạnh lùng như vậy, trong lòng cô không nhịn được hơi run rẩy lên, nhưng vẫn cường trấn định nói: “Anh nói lung tung cái gì vậy? Tôi đã làm gì khiến anh không vui chứ? Tôi đã làm đúng thỏa thuận, tôi vẫn luôn ở bên anh, không qua lại với Nguyên Triều.”
“Tôi nói tôi cảm thấy không vui là cảm thấy không vui.” Trí Nhân híp mắt, không muốn nhiều lời.
Hoa An do dự một chút, cuối cùng vẫn tiến lên nắm lấy tay Trí Nhân đang đặt trên bàn: “Trí Nhân, anh có thể…”
Nào ngờ, khi cô vừa chạm vào tay hắn, hắn đã lập tức hất ra, nhăn chặt mày:
“Cút!”
Khuôn mặt Hoa An tái mét, không ngờ hắn lại phản ứng lớn như thế. Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ. Trước kia, chỉ cần cô nắm tay hắn, hắn gần như sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Vậy nhưng lần này, hắn lại ngay lập tức hắt cô ra. Khốn kiếp, là hắn dùng quyền thế ép cô ở bên hắn, chứ không phải là cô tự nguyện. Vậy mà bây giờ, hắn lại tỏ ra như thể cô đang đeo bám lấy hắn. Hoa An tức giận bỏ chạy ra ngoài, trên khuôn mặt xinh đẹp đã giàn giụa nước mắt. Cô chưa từng phải chịu khinh nhục như vậy. Trí Nhân, Trí Nhân, tôi hận anh!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT