Trí Nhân nhắn tin cho Tâm Tâm, nói tối nay hắn có việc phải đi gặp đối tác, không ăn cơm cùng cô, sau đó sửa soạn một chút, đi đến quán cà phê trong địa điểm hẹn.

Lúc sau, Hoa An và Trí Nhân đã ngồi đối diện trong trong một góc của quán cà phê.

“Trí Nhân, anh có thể nể tình 6 năm tôi ở bên anh, cứu công ty nhà Nguyên Triều được không?” Hoa An mở miệng nói trước.

Trí Nhân chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, một bàn tay đặt trên bàn gõ nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.

Hoa An cắn môi một chút, người đàn ông này vẫn luôn như vậy, luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn cô. Dù 6 năm qua cô ở bên hắn, hắn chiều theo mọi đòi hỏi của cô, mua nhà, mua xe, giúp đỡ gia tộc cô phát triển, nhưng chỉ có cô hiểu, ở bên hắn khiến cô cảm thấy bị khinh nhục đến nhường nào, không có chút tự tôn!

Hắn luôn một bộ dáng cao ngạo, ép cô phải hạ mình thấp hơn hắn, gặp hắn luôn là một bộ dáng cầu xin. Nếu cô xin những điều mà hắn không thích, hắn sẽ như bây giờ, chỉ im lặng khinh khỉnh nhìn cô, khiến cô cảm thấy bản thân thật thấp kém.

Không như khi ở bên Nguyên Triều, cô luôn được hắn sủng, được hắn chiều chuộng, được hắn yêu thương. Khi Nguyên Triều tặng quà cho cô cũng luôn tỏ ra đây là niềm vui, niềm vinh hạnh của chính hắn. Cô được sủng, được đôn lên cao, trái tim được lấp đầy. Bởi vậy 6 năm qua, cô chưa một ngày quên Nguyên Triều và cũng chẳng thể nào mà yêu tên Trí Nhân cao ngạo trước mặt này được.

Tình yêu của tên Trí Nhân này quá kỳ lạ, quá áp đặt, quá biến thái.

Nhưng bây giờ, cô đang có việc cầu hắn, bởi vậy, cô không thể không hạ thấp mình xuống, cô ngẩng khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên, nói:

“Trí Nhân, với anh, công ty của nhà Nguyên Triều chẳng là gì cả, có lẽ, có lẽ…chỉ bằng một móng tay của anh. Thậm chí có lẽ còn không bằng. Nhưng tôi không thể nhìn anh ấy rơi vào tuyệt cảnh. Trí Nhân, tôi cầu xin anh, anh có thể nể tình tôi đã ở bên anh 6 năm, cứu công ty nhà Nguyên Triều được không?” Cô càng nói, giọng càng nhỏ xuống, thân hình run rẩy vì khóc, bộ dáng đáng thương vô cùng, hai tay đưa ra, định nắm lấy bàn tay Trí Nhân đang đặt trên bàn.

Thế nhưng, Trí Nhân lại nhanh chóng rụt tay lại trước khi cô chạm tới.

“…”

Thật khó để mô tả cảm xúc của Hoa An lúc này: bất ngờ, xấu hổ, giận dỗi, đủ cả. Trước kia, chỉ cần cô khóc lóc cầu xin, sau đó nắm tay hắn, hắn sẽ gần như đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Hắn chưa từng tránh cô như bây giờ!

Nhưng Hoa An cũng nhanh chóng nhớ ra sự khác biệt của lần này so với các lần trước! Lần này, cô đang cầu xin hắn giúp Nguyên Triều, hắn có lẽ thấy không vui, suy cho cùng đâu có ai thích giúp đỡ tình địch?



Ở một bên khác, Tâm Tâm ngồi trong phòng, đọc tin nhắn của Trí Nhân.

Hệ thống 07 nhắc nhở: [Anh ta đang đi gặp Hoa An.]

Đôi môi xinh đẹp của Tâm Tâm khẽ nhếch lên một nụ cười trào phúng.

Cô soạn tin nhắn trả lời: “Được, vậy em đợi anh về. Bao giờ anh về tới nơi thì chúng ta cùng đi tản bộ nhé. Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Xưng hô đã trực tiếp chuyển từ ‘tôi’ sang ‘em’.

Một lát sau, cô lại soạn thêm một tin nhắn: “Trí Nhân, anh nhớ về sớm nhé. Em đợi anh.”

Cô nhắn tin ám chỉ như vậy đã đủ ‘dễ hiểu’ chưa? Mấy ngày gần đây, cô vẫn luôn cố tình vô ý để lộ ra tình cảm của chính mình, đã rất nhiều lần định nói ra là cô thích hắn nhưng lại nén xuống. Hẳn là khi đọc được những tin nhắn này, hắn sẽ đoán được là cô muốn tỏ tình với hắn đi!

[Cô không buồn sao?] Âm thanh tò mò của hệ thống 07 vang lên.

[Tại sao lại buồn?] Tâm Tâm ngạc nhiên hỏi lại.

[Không phải thời gian gần đây cô và anh ta vẫn luôn rất tình cảm sao. Tôi còn từng thấy mấy lần cô định thổ lộ với anh ta. Với cả, tin nhắn vừa rồi, không phải là cô định chuẩn bị tối nay sẽ thổ lộ với anh ta sao? Vậy nhưng anh ta lại đang đi gặp Hoa An] Hệ thống 07 nói.

[A, anh ta không phải là đối tượng công lược của tôi sao? Tôi muốn thổ lộ với anh ta là đúng rồi còn gì? Có Hoa An ở đó sẽ giúp dự định tỏ tình của tôi thất bại. Như vậy rất tốt. Chị chưa nghe câu nói ‘tình chỉ đẹp khi tình dang dở’ sao?] Tâm Tâm nói.

[…] Hệ thống 07 không trò chuyện nữa.

Tâm Tâm cũng không nói gì, lặng yên mở tiểu thuyết trên di động ra đọc.

Đột nhiên, âm thanh hệ thống 07 lại vang lên,

[Hoa An định hôn lên má Trí Nhân. Nhưng anh ta tránh ra.]

Cùng lúc đó, di động của Tâm Tâm rung lên, báo hiệu có tin nhắn đến.

Tâm Tâm mở ra xem, tin nhắn do Cao Kỳ - đối thủ thời đại học của cô gửi đến.

Trong tin nhắn là bức ảnh Hoa An đang vươn tới, đôi môi đã gần chạm vào má Trí Nhân.

Khoảnh khắc bấm máy thật đúng lúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play