Những ngày tiếp theo, sau khi trở về từ bữa tiệc, Trí Nhân giống như điên cuồng, bắt đầu tận diệt công ty nhà Nguyên Triều, không hề cố kỵ, không hề tận lực che giấu như trước kia, gần như là công khai tuyên chiến.

Ba tháng sau, Nguyên Triều không thể không gọi điện nói chuyện với Tâm Tâm về vấn đề này. Công ty hắn gần đây luôn bị các nhà cung cấp đòi nợ, doanh thu lại sụt giảm đến lợi hại, hình ảnh trên truyền thông xấu thậm tệ, thực sự tình trạng không còn gì thảm hơn.

Tâm Tâm lại không thể không tìm Trí Nhân để nói chuyện:

“Trí Nhân, anh đã từng nói với tôi, anh không tấn công công ty nhà Nguyên Triều. Anh không còn quan tâm đến Hoa An. Anh có nhớ không?”

“Còn nhớ. Tôi chỉ đơn thuần coi thời trang Nguyên là một đối thủ cần loại bỏ trên thị trường, như bao đối thủ khác.” Trí Nhân hờ hững trả lời.

“Trí Nhân, anh có chắc anh chỉ coi như một đối thủ bình thường không? Vậy sao giữa bao nhiêu công ty khác, anh không chọn tấn công, lại tấn công thời trang Nguyên?”

“Tâm Tâm, cô đang vì Nguyên Triều mà chất vấn tôi sao?” Trí Nhân lạnh giọng, đôi mắt như có lực hút xoáy sâu vào đôi mắt của Tâm Tâm.

“A…Trí Nhân, anh nghĩ đi đâu vậy. Tôi và Nguyên Triều bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, hai nhà cũng khá thân, tôi không nghĩ chúng ta cần phải coi bạn bè như đối thủ cạnh tranh. Thay vì như thế có thể hợp tác mà.”

“Bạn bè? Hợp tác? Tâm Tâm, cô không biết là cô vẫn đang rất quan tâm đến hắn ư?”

Hừ, hắn vừa mới dồn lực tấn công công ty Nguyên Triều 3 tháng, cô đã không chịu nổi mà chạy đến cầu xin thay cho hắn ta. Lại còn nói là không phải vì hắn ta?

Tâm Tâm nhìn thẳng vào đôi mắt Trí Nhân, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ánh lên một tia sáng, hắn như bị hút sâu vào đó, phát hiện nơi đáy mắt cô là tình cảm nồng đậm dành cho hắn, khiến hắn không khỏi tự giác đỏ mặt lên, tim đập gia tốc thình thịch thình thịch.

Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Trí Nhân, tôi có thể chắc chắn tôi không phải là rất quan tâm đến Nguyên Triều theo như kiểu mà anh đang nói. Giữa tôi và anh ấy chỉ đơn giản là bạn bè. Vậy còn anh, anh có chắc anh không phải đang vì Hoa An mà cố tình nhắm đến Nguyên Triều hay không?”

“…”

Trí Nhân nghe thấy cô khẳng định không quan tâm đến Nguyên Triều, khối hờn giận trong lòng giảm xuống hơn phân nửa. Nhưng câu hỏi của cô, hắn lại không biết nên trả lời như thế nào.

Thấy Trí Nhân im lặng, Tâm Tâm không khỏi thất vọng, nói: “Trí Nhân, anh có thể suy nghĩ lại không. Anh cũng biết là tôi…tôi…thích…tôi…”, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trí Nhân, Tâm Tâm không nhịn được xót xa, nuốt những lời còn dang dở vào trong bụng, đứng lên, đi ra ngoài, khi đi đến cửa, vẫn không quên quay lại nói một câu: “Trí Nhân, đừng nhằm vào họ nữa, chúng ta chỉ sống cuộc đời của chúng ta thôi, không phải tốt hơn sao?”

Trí Nhân nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mím lại, trong ánh mắt là giãy giụa không ngừng. Chính hắn cũng không rõ, trong lòng hắn bây giờ đang muốn gì? Có thứ gì đó cứ thôi thúc hắn hãy giữ cô lại, nhưng lý trí lại không cho phép hắn làm ra hứa hẹn khi chưa rõ ràng mọi thứ.

Giữa hai người cứ mãi im lặng như vậy.

Sau một lúc không đợi được câu trả lời của hắn, Tâm Tâm thất vọng cất bước rời đi.

Trí Nhân nhìn theo bóng dáng cô đến khi biến mất hẳn, trong lòng có một khoảng trống rỗng không tên. Tính cách của hắn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là ăn miếng trả miếng, không bao giờ chịu thua.

Đúng vậy, Trí Nhân hắn không bao giờ chịu thua.

Đã đến thời điểm hắn lấy lại những gì đã mất!

Tưởng tượng đến khuôn mặt những kẻ đã từng chế nhạo hắn, sắp tới khi nhìn thấy hắn trở lại, hẳn sẽ vô cùng xuất sắc!

Hôm sau, tập đoàn Alpha tổ chức họp báo rầm rộ, công bố thông tin thái tử Trí Nhân người tưởng chừng đã trở thành kẻ tàn phế, sẽ quay trở lại vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Alpha.

Trí Nhân mặc bộ vest đen, tôn lên dáng người hoàn mỹ, đứng thẳng tắp ở giữa hàng lãnh đạo cấp cao của Alpha, mỉm cười đầy cao ngạo, bên phải là ông nội hắn, bên trái là Trí Dũng ba hắn, bên cạnh Trí Dũng là phó tổng giám đốc Trí Kiệt khuôn mặt âm trầm đến cực điểm.

Kết thúc họp báo, Trí Nhân đang chuẩn bị trở lại công ty thời trang Tâm lại gặp phải Trí Kiệt ở trong thang máy. Trí Kiệt nhìn bộ dáng của Trí Nhân, không nhịn được âm trầm kích bác một câu: “Em lại định trở về làm trợ lý cho cô gái tên Tâm Tâm kia sao? Cũng thật buồn cười, mọi người ngoài kia đều không biết, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Alpha lại rất thích đi nhặt giày rách của giám đốc công ty Nguyên bé nhỏ. Hết Hoa An, giờ lại đến Tâm Tâm. Toàn mặt hàng người ta không cần thì em trai tôi lại cứ coi như bảo vật mà ôm lấy, đã thế, người ta cũng có thèm quan tâm đến em đâu. Cô gái Hoa An kia vừa có cơ hội là chạy trở lại bên Nguyên Triều luôn. Coi như 6 năm liếm giày của em đều là vô ích.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play