Nguyên Triều đến, đổ ập xuống là một trận khiển trách hành vi đến nhà người khác ‘dằn mặt’ của Tâm Tâm là không đúng mực, là hèn hạ, không phù hợp với đẳng cấp một quý tộc.

Tâm Tâm ở trước Nguyên Triều luôn sợ sệt, hèn mọn, không dám làm trái ý hắn, co rút như đứa trẻ mắc sai lầm bị bố mẹ mắng.

Thế nhưng Nguyên Triều chỉ đau lòng Hoa An của hắn, vì Hoa An, hắn không tiếc nói ra những lời tổn thương thấu tâm can Tâm Tâm:

“Tâm Tâm, ngày trước anh đến với em chỉ vì nể tình chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, em lại đã yêu anh nhiều năm như vậy. Trong khi anh mất đi Hoa An, không còn có thể có cảm xúc với một ai khác được nữa, nên mới nghĩ đằng nào cũng vậy, anh thành toàn cho tình cảm của em, ít nhất trong hai chúng ta, cũng có em được hạnh phúc.”

Hóa ra đây là lý do Nguyên Triều nhận lời tỏ tình của cô sao?

Tâm Tâm ngước đôi mắt ngập nước, tràn đầy không tin nhìn Nguyên Triều.

Nhưng đáp lại cô, lại là ánh mắt lạnh lùng đầy khiển trách của hắn:

“Khi Hoa An trở về, dù anh vẫn còn yêu em ấy rất nhiều, nhưng anh vẫn nghĩ đến trách nhiệm với gia tộc, với em, chưa từng đề nghị từ hôn. Anh không ngờ, em lại quá đáng như vậy, em thế nhưng ở sau lưng anh chạy đến đây dằn mặt Hoa An? Em làm như vậy, không phải là phụ nỗ lực gìn giữ mối hôn sự này của anh sao? Trong cuộc hôn nhân này, rõ ràng chỉ có em được hạnh phúc vì chỉ có em được ở bên người mình yêu, còn anh và Hoa An đều phải hy sinh, vậy mà em còn đến đây sỉ nhục em ấy. Em không cảm thấy bản thân làm như vậy là quá ích kỷ sao? Tại sao anh và Hoa An phải hy sinh hạnh phúc cho một người ích kỷ chỉ biết bản thân mình như em?”

Nguyên Triều đầy mặt thất vọng nhìn Tâm Tâm, đôi tay vẫn đang ôm chặt Hoa An vào lòng, an ủi cô.

Tâm Tâm ngồi ở phía đối diện, nhìn hai người bọn họ ôm nhau, trái tim như bị dao cắt, nhỏ máu không ngừng.

Nguyên Triều vẫn chưa dừng trách móc, bởi lẽ, từ trước đến nay, chỉ cần hắn trách móc Tâm Tâm, cô đều sẽ sợ hãi, sẽ nhận sai, sẽ xin lỗi hắn.

“Cô ấy đã làm gì em? Tại sao em có thể hành động như vậy? Em có biết, hành vi đánh ghen này của em là đáng xấu hổ cỡ nào không? Đây là hành vi một cô gái quý tộc sẽ làm ra sao? Thật uổng phí cho bao nhiêu năm ăn học của em. Em có biết năm đó, vì sao Hoa An phải rời xa anh không? Cô ấy vì muốn bảo vệ anh, bảo vệ công ty của nhà họ Nguyên nên mới rời đi. Cô ấy là ân nhân của cả gia tộc anh. Vậy mà em còn cư xử với cô ấy như vậy? Em chà đạp lên ân nhân của chồng sắp cưới, em cảm thấy em làm như vậy là đúng sao?”

“Nếu em đã không tôn trọng ân nhân của anh, tức là cũng không tôn trọng anh! Chúng ta chia tay đi! Anh sẽ tổ chức họp báo thông báo hủy hôn.”

Quả thực, Nguyên Triều rất hiểu nguyên chủ, hiểu điểm yếu của cô ấy, hắn đổ mọi lỗi sai cho cô, dằn vặt cô cư xử không đúng mực, sau đó chốt lại là đề nghị hủy hôn. Mọi sai lầm đều là của nguyên chủ.

Tâm Tâm ban đầu nghe hắn trách mắng, cũng tự nhiên cảm thấy bản thân đã hành xử không đúng, đến khi nghe thấy hắn muốn từ hôn, cô liền hoảng hốt, gian nan mở miệng:

“Nguyên Triều, em xin lỗi, em sai rồi, cho em một cơ hội sửa sai được không?”

Nguyên Triều chỉ im lặng nhìn cô đầy lạnh lùng. Hừ, cô còn biết sai sao? Động vào người mà hắn yêu thương nhất, một câu xin lỗi sao đủ? Hắn muốn cô phải nhận sự trừng phạt, sự trừng phạt lớn nhất đối với cô chính là mất đi hắn.

Tâm Tâm nhìn thấy sự quyết tuyệt trong đôi mắt hắn, cô thực sự hoảng sợ:

“Nguyên Triều, không phải là anh yêu em nên mới đồng ý lời tỏ tình của em sao? Anh nghĩ lại đi, chúng ta đã bên nhau 5 năm. Chúng ta đã cùng nhau vào đại học, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau đi làm. Anh không nhớ sao?”

Nguyên Triều không khỏi nhíu mày, Hoa An đang ở đây, hắn không muốn cô phải nghe những lời này, sẽ khiến cô thương tâm. 5 năm qua, Hoa An đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, bây giờ còn nghe nói trong năm năm mình khổ sở, người đàn ông mình yêu lại hạnh phúc cùng người con gái khác, Hoa An yêu đuối, mong manh như vậy, sao có thể chịu nổi?

“Tâm Tâm, em không cần phải cố níu kéo như vậy, em biết rõ là anh không yêu em. Đúng là chúng ta đã ở bên nhau 5 năm, nhưng trong 5 năm vừa qua, anh chưa từng bao giờ có sự cuồng nhiệt như khi ở bên Hoa An. Tình yêu của anh chỉ dành cho Hoa An, tình yêu này là em mượn của em ấy, bây giờ em ấy đã trở lại, em hãy trả lại cho em ấy đi.”

Hóa ra tình yêu này này là cô đi mượn sao? Nhưng cô là tỏ tình với Nguyên Triều và được anh đồng ý, cô chưa từng đi hỏi mượn bao giờ? Sao bây giờ lại nói là cô mượn?

Tâm Tâm bất lực ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông kia. Nếu hắn nói là cô đã làm sai, cô sẽ sửa, nhưng hắn lại nói hắn không yêu cô, cô sao sửa được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play