Sáng hôm nay, một người đàn ông mặc vest đen xuất hiện ở công ty thời trang Tâm, đầu tiên, hắn tiến vào phòng Trí Nhân tầm 15 phút. Sau khi gặp Trí Nhân xong, hắn lại đi qua phòng làm việc của Tâm Tâm:
“Cô Tâm Tâm, tôi là Kỷ Mặc, trợ lý của ngài Trí Dũng, nhận được ủy quyền của ngài ấy đến đây gửi thiệp mời cho cô. Ngày mai là sinh nhật của ngài Trí Dũng, ngài ấy rất mong cô Tâm Tâm sẽ tham dự.”
Kỷ mặc nói xong, hai tay đưa một tấm thiệp đỏ chữ vàng cho Tâm Tâm.
Cô nhận lấy, khách khí nói:
“Cảm ơn lời mời của ngài Trí Dũng, thời trang Tâm đã may mắn được hợp tác với tập đoàn Alpha một thời gian dài. Đây đúng là cơ hội tốt để chúng tôi bày tỏ tình cảm của chúng tôi đến quý tập đoàn.”
Phần lớn các cửa hàng ở các khu trung tâm thương mại mà thời trang Tâm thuê đều thuộc về tập đoàn Alpha. Những cửa hàng này cũng là các cửa hàng có doanh thu cao nhất của thời trang Tâm. Bởi vậy, Tâm Tâm nói thế cũng không cảm thấy quá mức. Nhưng điều khiến cô cảm thấy ngạc nhiên nhất là, sao ngài Trí Dũng của tập đoàn Alpha lại mời cô đến dự sinh nhật? Khách hàng như cô, tập đoàn Alpha có rất nhiều, không đáng giá để Alpha ghé mắt. Có lẽ là vì Trí Nhân đi?
Sau khi Kỷ Mặc rời đi, Tâm Tâm liền đi đến phòng làm việc của Trí Nhân.
Trí Nhân nhìn thấy cô cầm tấm thiệp màu đỏ, liền đoán được mục đích cô đến đây.
“Ông ta mời cô đi dự sinh nhật sao?”.
||||| Truyện đề cử:
Quấn Quýt Không Rời |||||
Không cần giải thích, Tâm Tâm cũng biết, ‘ông ta’ ở đây là chỉ ngài Trí Dũng, ba của Trí Nhân.
“Đúng vậy!” Tâm Tâm trả lời, sau đó hỏi: “Ngày mai anh có trở về không?”
“Có! Đương nhiên phải trở về! Tôi phải trở về để nhìn rõ bộ mặt thật của một số người!” Trí Nhân cười lạnh nói.
“A? Anh có ý gì?” Tâm Tâm ngạc nhiên hỏi lại.
“Ba tôi vốn không thích mấy hoạt động tiệc tùng này. Do đó, việc tổ chức tiệc mừng sinh nhật chắc chắn là ý kiến của mẹ kế tôi.” Trí Nhân ngừng một lát, lại nói tiếp: “Bà ta muốn tất cả mọi người nhìn thấy bộ dáng què quặt của tôi, để mọi người hiểu rằng, con trai bà ta mới là người thừa kế chính thức của tập đoàn Alpha. Mà quan trọng hơn cả, là bà ta và con trai bà ta rất muốn chứng kiến lúc tôi bị mọi người sỉ nhục đi.”
Nói đến đây, hắn cười lạnh một tiếng: “Vậy cũng tốt, coi như họ giúp tôi tìm ra những kẻ hai mặt.”
Gần đây, mặc dù Trí Nhân vẫn phải ngồi xe lăn để di chuyển, nhưng việc tập đi đã có rất nhiều tiến triển, hôm qua hắn thậm chí còn đứng lên đi lại được hơn 3 phút. Bác sĩ Cao Phong nói rằng, với tiến độ này, chỉ 3 tháng nữa, Trí Nhân có thể đi lại như một người bình thường.
Tuy nhiên, hệ thống lại nói, thuốc vẫn đang phát huy tác dụng điều dưỡng chân cho Trí Nhân, vậy nên khả năng một tháng nữa hắn đã có thể bỏ hẳn xe lăn.
Lại nói, bữa tiệc này kiếp trước cũng đóng một bước ngoặt quan trọng đến cuộc đời nguyên chủ. Vì Nguyên Triều và Hoa An cũng được mời tham gia.
Chính trong bữa tiệc này, Trí Nhân gặp lại Hoa An, tình cảm bị đè nén lại bùng lên, sau đó hắn mới càng điên cuồng trả thù, bức cho Hoa An không thể không tìm đến gặp hắn cầu xin. Vậy nhưng, ở bước cuối cùng khi sắp trả thù thành công, hắn lại mủi lòng trước nước mắt của người con gái hắn yêu, cung cấp cho Hoa An bộ sưu tập mới nhất của thời trang Tâm. Sau đó, Hoa An lợi dụng bộ sưu tập này, tố cáo thời trang Tâm đạo nhái, đánh cho thời trang Tâm không ngóc đầu lên được.
Hôm sau, buổi chiều Tâm Tâm kéo Trí Nhân tan làm sớm, gọi chuyên gia trang điểm tới nhà để chải tóc và trang điểm cho hai người, mặc lên hai bộ lễ phục kiểu dáng mới nhất của thời trang Tâm, sau đó lên xe đi đến nhà Trí Nguyễn.
Xe ô tô chầm chậm dừng lại trước sảnh tòa nhà, Tâm Tâm xuống xe trước, sau đó cùng tài xế hỗ trợ Trí Nhân xuống xe.
Khi cô đang đẩy xe cho Trí Nhân vào cửa lớn, bỗng nhiên, từ lối đi bên cạnh vang lên một giọng nữ lanh lảnh:
“Tâm Tâm?”
Tâm Tâm quay mặt về phía tiếng gọi, thấy một cô gái trang điểm tinh xảo, tóc xoăn dài xõa sau lưng, mặc chiếc váy liền màu trắng ôm sát cơ thể, lộ ra những đường cong quyến rũ, đôi chân dẫm trên hai chiếc giày cao gót đế nhọn cùng màu với bộ váy. Là Cao Kỳ, đối thủ thời còn sinh viên của cô!
“Cao Kỳ!”
Cô gái tên Cao Kỳ tiến đến gần Tâm Tâm, khoác tay cô một chút, “Tâm Tâm, đúng là cậu rồi! Anh Nguyên Triều đâu, sao không đi cùng cậu. A, tớ quên mất, anh ấy đã bỏ cậu rồi mà. Đợt trước báo chí đưa tin khá rầm rộ. Xin lỗi nhé, đầu óc tớ dạo này dễ quên ghê, đã động đến nỗi đau của cậu. Chậc chậc, anh Nguyên Triều cũng thật là, cậu đã yêu anh ấy nhiều năm như vậy, hai người còn đã đính hôn, vậy mà đúng lúc này lại bỏ rơi cậu!”
Dù miệng nói lời xin lỗi, nhưng vẻ mặt Cao Kỳ lại tràn đầy châm chọc. Vui vẻ hả hê xong, cô mới liếc thấy Trí Nhân đang ngồi trên xe lăn phía trước. “Tâm Tâm, đây là ai?”