Bệnh viện quân đội.

“Chúng tôi đã cố hết sức. Nhưng dấu hiệu sống của cô Tâm Tâm càng ngày càng mỏng manh. Nếu cứ tiếp tục đà này, e rằng…cô ấy sẽ không qua nổi ba ngày nữa!”

“Cái gì, không phải trước đó mấy tháng còn có tín hiệu hồi phục tốt sao? Phương án chuyển dời tinh thần của cô ấy đến các thế giới làm nhiệm vụ từ đó kích thích khôi phục lại các chức năng của hệ thần kinh không phải có tiến triển tốt sao? Sao không tiếp tục áp dụng phương án này?” Tiêu Lưu Phong chất vấn.

“Chúng tôi đã cố gắng sử dụng phương án đó, nhưng đột nhiên sau thế giới thứ hai, tinh thần của cô ấy chỉ khôi phục lại một chút rồi đóng lại hoàn toàn. Hệ thống 07 đã cố liên hệ với cô ấy rất nhiều lần nhưng không thành công.”

“Tôi không tin, sao tự dưng đang chuyển biến tốt đẹp lại thành xấu được. Chắc chắn các anh đã bỏ sót việc gì đó. Các anh hãy nghĩ lại xem.” Tiêu Lưu Phong gần như gầm lên.

“Tiêu Lưu Phong, chúng tôi biết anh lo lắng cho cô ấy. Nhưng chúng tôi thực sự là đã cố hết sức.”

“Không các người chưa cố hết sức! Các người hãy kiểm tra lại lần nữa đi.” Tiêu Lưu Phong hét lên.

“Xin lỗi, chúng tôi bây giờ sẽ đi báo cho người nhà. Để họ tranh thủ vào gặp…cô Tâm Tâm.”

Bác sĩ có chút khó xử, nói xong liền rời đi.



Rất nhanh, ba người nhà họ Tâm đã đến.

Tâm Nhật An nhìn Tâm Tâm nằm an tĩnh trên giường bệnh, đường nét trên khuôn mặt nhu hòa. Trong đầu hắn không khỏi nhớ đến hình ảnh cô khi còn nhỏ.

Em gái nhỏ chạy theo hắn, cất giọng non nớt gọi: “Anh Nhật An! Anh Nhật An!”

Hắn quay lại, bồng em gái, giơ lên cao, xoay một vòng, cô bé con cười khanh khách, khánh khách, híp hết cả mắt.

“Tâm Tâm!” Hắn khẽ gọi, nước mắt chảy ra.

Lúc này, hắn chợt cảm thấy, mấy việc trước đây hắn làm thực nực cười. Tâm Như rõ ràng không phải Tâm Tâm, hà cớ gì hắn lại chuyển dời toàn bộ tình yêu thương vốn nên dành cho Tâm Tâm lên Tâm Như?

Rõ ràng, người em gái mà hắn yêu thương, vẫn luôn là Tâm Tâm.

Tại sao đến bây giờ, hắn mới nhận ra được?

Tại sao hắn không yêu thương, bảo vệ cô ngay khi vừa tìm lại được cô?

Hoàng Hạnh Hoa ở bên cạnh Tâm Nhật An càng không thể chịu nổi hơn.

Bác sĩ nói Tâm Tâm của bà sẽ không có khả năng tỉnh lại.

Trước đây, vì lý do gì bà lại nghĩ đợi trấn an xong Tâm Như sẽ bù đắp thật cẩn thận cho Tâm Tâm?

Đó là suy nghĩ ngu xuẩn cỡ nào!

Tâm Thái cũng không khá hơn hai người là bao, ông nhìn mặt con gái, trong lòng tràn đầy hối hận. Nếu bản thân ngày xưa không đưa ra quyết định sai lầm, không nhận Tâm Như làm con nuôi, có lẽ, hết thảy những chuyện này sẽ không phát sinh. Tâm Tâm sẽ không liều mình cố gắng chỉ vì mong muốn nhận được sự công nhận của gia đình….

Ông liếc mắt về phía bên kia, Tiêu Lưu Phong ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh đầu giường bệnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tâm Tâm, bộ dáng hắn suy sụp hơn nhiều so với mấy lần trước ông gặp, râu mọc ra lún phún, đôi mắt thâm quầng, má hơi hóp vào, người cũng gầy đi một vòng.



Hết giờ thăm bệnh, người nhà họ Tâm đều phải ra về.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Lưu Phong ngồi bên cạnh giường Tâm Tâm.

Hắn một tay cầm lấy tay cô, một tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô:

“Tâm Tâm, anh yêu em.”

“Anh đã nghĩ sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, nếu anh còn sống, chắc chắn sẽ tỏ tình với em. Nhưng anh hối hận, đúng ra anh không nên đợi. Dù chỉ một giây, một phút cũng không nên đợi.”

Hắn đợi, cuối cùng, hắn còn sống trở về, Tâm Tâm lại hôn mê.

Hắn muốn đưa cô đến đồi hoa sao như cô vẫn hằng mong muốn, ở nơi đó, trời cao trong xanh, hắn sẽ nói với cô, hắn yêu cô, để cho hai người một kỷ niệm tuyệt vời nhất.

Nhưng hắn sai rồi, hắn không nên đợi, hai người ở bên nhau, đâu cần phải để ý quá nhiều những thứ màu mè như thế, chỉ cần được ở bên nhau, dù là chỗ nào, thời gian nào, cũng đều là đáng giá. Cũng như lúc hai người ở trên đống đổ nát của tòa nhà kia, ôm lấy nhau. Khung cảnh điêu tàn như vậy, nhưng thời thời khắc khắc hắn đều không thể quên.

Nước mắt từ khóe mắt hắn chảy ra, nhỏ xuống trên bàn tay Tâm Tâm đang nằm trong tay hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play