Ba người nhà họ Tâm về đến nhà, Tâm Như đã đi ra ngoài chơi. Không hiểu sao, Hoàng Hạnh Hoa lại cảm thấy không gặp được Tâm Như thật nhẹ nhõm. Lúc này, bà quả thực không biết phải dùng tâm tình gì đối diện với Tâm Như. Suy cho cùng, cũng là đứa trẻ mình yêu thương 10 năm, con bé chỉ là tính cách quá yếu đuối, cũng không làm gì sai. Mọi lỗi sai đều là do bà, bà làm mẹ, nhưng lại chẳng thể công bằng giữa hai đứa trẻ, mới khiến Tâm Tâm chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Lý lẽ là thế, nhưng trong lòng bà lại không khỏi có chút oán trách Tâm Như, nếu như Tâm Như không suốt ngày tỏ ra mặc cảm, tự ti, đòi bà ở bên động viên, dỗ dành, bà đã không đến mức để Tâm Tâm một mình như vậy.

Lúc này, trong lòng có chút oán giận, vậy nên bà cũng không muốn gặp Tâm Như, sợ mình trong lúc không giữ được lý trí lại trút mọi bực dọc lên người con gái nuôi.

Ba người nhà Tâm Nhật An tập trung ở phòng khách, vẻ mặt của ai cũng nặng nề.

Tâm Nhật An lên tiếng trước:

“Con đã cho người điều tra nữ giúp việc đứng ra tố cáo Tâm Tâm ăn cắp trong bữa tiệc mấy tháng trước. Phát hiện cùng khoảng thời gian đó, mẹ ruột của Tâm Như có chuyển cho cô ta một số tiền…Trong camera cũng ghi được hình ảnh cô ta cầm vòng của Tâm Như đi vào phòng của Tâm Tâm.”

Hoàng Hạnh Hoa và Tâm Thái nghe vậy thì còn có gì không hiểu?

Tâm Tâm là bị đổ oan, là mẹ ruột của Tâm Như mua chuộc nữ giúp việc kia đổ oan cho cô.

Đêm tiệc hôm đó, nữ giúp việc kia rõ ràng đã có điều không ổn, nhưng bọn họ vì mải dỗ dành Tâm Như, nên đã bỏ qua điều đó.

Lúc này, Hoàng Hạnh Hoa lại càng không muốn gặp Tâm Như.

Tâm Nhật An lại nói tiếp:

“Con đã chuyển tư liệu điều tra được cho cảnh sát, hôm nay họ đã đến bắt nữ giúp việc kia đi. Nhưng đây dù sao cũng không phải tội nặng, có lẽ chỉ bị thu hồi số tiền đã nhận từ mẹ ruột Tâm Như và phạt lao động cải tạo 1 tháng.”

Hắn khựng lại một chút, nói tiếp: “Về phần mẹ ruột Tâm Như, luật sư nói với con là tội này cảnh sát sẽ chỉ phạt hành chính. Mẹ…mẹ không cần lo…Tâm Như sẽ khó chịu.”

Hoàng Hạnh Hoa giật mình một chút, trong lòng càng hỗn loạn hơn.

Không cần lo cho Tâm Như?

Trường hợp này, bà sẽ bỏ qua Tâm Tâm mà lo cho cảm nhận của Tâm Như sao?

Bà từ bao giờ đã khiến cho ngay chính con trai cũng cảm thấy bản thân bất công đến như vậy?



Mấy ngày sau, Tiêu Lưu Phong gọi điện cho Tâm Nhật An: “Chuyện mấy ngày trước anh nói với tôi, anh dự kiến hôm nào sẽ làm?”

“Hôm nay sẽ xong.” Tâm Nhật An trả lời.

“Được!” Tiêu Lưu Phong tắt máy.

Tâm An Nhâm cầm lấy cốc nước trên bàn, uống cạn một hơi, rời khỏi văn phòng trở về nhà.



Tâm Như không hiểu, sao mới chỉ trong một thời gian ngắn, cả nhà cô lại phải chuyển đến căn hộ chung cư tồi tàn này?

Người giúp việc đã được cho nghỉ hết, mọi việc trong nhà mẹ và cô đều phải trực tiếp làm.

Cô nghe anh trai nói, anh trai đã chuyển tên toàn bộ gia sản cho Tâm Tâm, thậm chí cả căn biệt thự đang ở và cổ phần công ty.

Bởi vậy, cả gia đình cô phải chuyển đến đây ở.

Đây là nơi cho người ở sao? Một căn hộ chung cư 100 mét vuông, ba phòng ngủ, nhồi nhét bốn con người?

Đã thế cô còn phải trực tiếp làm việc nhà, phải thò đôi tay xinh đẹp này vào trong nước rửa rau?

Ban đầu, cô còn cho rằng anh trai chỉ là đang trêu đùa mọi người. Nhưng bây giờ đã hơn một tháng trôi qua, gia đình cô vẫn đang sinh hoạt trong căn hộ chung cư chật chội này, chất lượng đồ ăn tồi tệ, đồ dùng toàn hàng rẻ tiền.

Hơn một tháng nay, quần áo, giày dép, túi xách đều không được sắm mới, cô phải dùng lại đồ cũ.

Cô đã bị đám bạn trong trường cười cho thối mũi luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play