Tư Tư vừa hoàn thành một nhiệm vụ cấp S, hiểm hiểm tìm đường sống trong chỗ chết, trở về được thăng lên quân hàm trung tá. Cô cầm giấy khen về nhà, đang muốn khoe với mẹ, vào phòng khách lại nghe thấy mẹ đang nói chuyện với mấy người bạn.
“Tư m đang học trường đại học kinh tế Trung Ương, khoa ngoại giao, điểm đầu vào khoa này cao nhất cả nước.”
“Tư m giỏi quá!” Mấy người bạn của mẹ phụ họa.
“Chị Tư thật giỏi dậy con, Tư m học trường kinh tế Trung Ương, còn Tư Tư, nghe nói cũng học đại học quân đội đúng không?”
Tư m ngồi cạnh mẹ nuôi, nhanh miệng xen vào: “Đúng vậy, chị Tư Tư học khoa đơn binh, nghe nói không cần thi vào, chỉ cần có cấp bậc sức mạnh từ A trở nên là được. Dù sao chị ấy cũng sinh hoạt ở hành tinh rác rưởi 10 năm, có sức khỏe, cũng phù hợp với năng lực của chị ấy.”
“Sao lại là khoa đơn binh? Nghe nói khoa đó tốt nghiệp ra chỉ đi làm lính canh gác, mặc người ta chỉ đâu đánh đó, là dành cho loại người chẳng có đầu óc, không học được gì khác, mới phải vào đó học.” Một vị phu nhân cao giọng nói.
Mẹ Tư hơi ngại ngùng: “Tư Tư thích học ngành đó, gia đình đã bảo con bé chuyển trường, nhưng con bé không chịu.”
“Mẹ, con nghe chị nói, chị sợ chuyển trường không học theo nổi, dù sao từ bé chị ấy cũng đâu có được học hành tử tế. Sợ không theo được chương trình học của trường khác cũng thực bình thường. Mẹ đừng buồn chị.” Tư m an ủi mẹ Tư.
Vừa lúc có một vị phu nhân thấy được thân ảnh Tư Tư ngoài cửa.
“Tư Tư, cháu mới về sao?”
“Ai nha, Tư Tư, sao người cháu băng bó nhiều vậy? Trường cháu học cái gì mà lại để học sinh thương tích đầy mình như vậy.”
Tư Tư mỉm cười: “Cháu chào các bác. Con chào mẹ. Chào em, Tư m.”
Cô lễ phép chào một loạt người trong phòng, giấu giấy khen sau lưng, “Mẹ, con vừa tập luyện xong nên người có chút bẩn. Con lên phòng trước.”
Cô gái ngồi xem phim cạnh Hoàng Hạnh Hoa lại không nhịn được bình luận:
“Rõ ràng là cô ấy rất ưu tú, nhưng sao bọn họ cứ phải phủ nhận sự ưu tú của cô ấy bằng được? Ai nha, tức chết tớ.”
“Đúng là quá đáng!” Một cô gái khác cũng không nhịn được khẽ nói.
Hoàng Hạnh Hoa run rẩy thân mình, nhớ đến lời trách cứ của chồng mấy hôm trước: “Em đã từng hỏi con bé học lớp nào chưa? Hay chỉ nghe người khác nói con bé học lớp đơn binh?”
Bà cẩn thận nhớ lại, bà đúng là chưa từng hỏi thăm việc học của Tâm Tâm.
Chẳng nhẽ, Tâm Tâm thật sự là học sinh lớp đặc tuyển của trường quân đội?
–
Cảnh lại chuyển sang phân đoạn Tư Tư đi làm nhiệm vụ điều tra nguồn gốc dịch bệnh. Tòa nhà cao chọc trời đổ sập, hai thân ảnh cơ giáp bị chôn vùi. Cả rạp vang lên âm thanh khóc rưng rức nho nhỏ.
Đột nhiên, từ dưới đống đổ nát, một cánh tay cơ giáp màu đỏ vươn lên, tiếp theo là cái đầu. Cách đó không xa, cũng có một cánh tay cơ giáp màu trắng vươn lên. Hai con cơ giáp móp mép, bầm dập chui lên khỏi đống đổ nát. Cả hai nhận ra đối phương cũng vẫn còn sống, liền sung sướng lao vào ôm nhau. Thân thể kim loại của cơ giáp chạm vào nhau, phát ra âm thanh keng thanh thúy.
Trong khoang điều khiển cơ giáp, Lương Cẩm nói “anh yêu em”, nhưng miệng cơ giáp của hắn đã bị hỏng chức năng phát ra âm thanh, chỉ có đôi môi cơ giáp lạnh băng đóng mở đóng mở, phát ra tiếng rè rè rè rè.
Cả rạp lại ồ lên hạnh phúc, tiếng khóc lẫn với tiếng cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT