Trên màn ảnh, cô bé vừa rồi đào được một ổ bánh mì trong bao ni lon. Cô vui sướng cầm chạy về nhà, chưa được ba bước, lại bị một bé gái kéo anh trai đến cướp lấy.
“Đợi đó, tôi cũng có anh trai. Một ngày nào đó anh trai tôi sẽ đến đây đánh cho hai người một trận.”
Cô gái nhỏ tức giận hét lên với hai đứa bé vừa cướp bánh mì của cô.
“Mày giỏi thì gọi anh trai mày đến đây! Tao chờ.” Bé trai vừa rồi quay đầu lại chửi cô, lại lao nhanh đi bới rác.
“Anh, nó là con bé điên, suốt ngày tự nhận mình là tiểu thư ở Trung Ương Tinh. Nó còn đi đến khu thu mua phế thải nhờ người báo về cho gia đình. Không ai thèm tin nó.”
Trong lòng Hoàng Hạnh Hoa không hiểu sao đột nhiên lại thấy hoảng hốt. Bà nhớ đến, Tâm Tâm cũng đã từng bị bọn bắt cóc để lại trên hành tinh rác rưởi kia. Liệu con bé có phải cũng đã từng trải qua những việc như này không?
“Chỉ là một cái bánh mì vứt đi, vậy mà đám dân rác rưởi này lại coi như trân bảo mà giành giật nhau. Trên hành tinh rác rưởi đúng là không thể sản sinh ra thứ công dân tốt gì!” Tâm Như ngồi bên cạnh, vẻ mặt khinh thường, kinh tởm bĩu môi bình luận, “Mẹ, mẹ thấy đúng không?” Cô quay ra hỏi Hoàng Hạnh Hoa.
“À…ừm…” Hoàng Hạnh Hoa không biết nên trả lời thế nào, bình thường bà vẫn luôn đồng tình với Tâm Như, dù đôi khi trong lòng cũng không thực sự nghĩ nhưng vậy. Nhưng lần này, bà nghĩ đến Tâm Tâm có lẽ cũng đã từng rơi vào trong hoàn cảnh kia, trái tim không nhịn được mà có chút đau đớn.
Một phần có lẽ là do Tâm Tâm đã rời đi 7 tháng, bà bắt đầu nhớ con bé, bắt đầu có bản năng muốn bảo vệ con bé một chút. Lúc trước khi Tâm Tâm ở gần, chính bà cũng không ít lần nhận đồng lời chê bai Tâm Tâm phát ra từ miệng Tâm Như.
Tâm Như ngồi bên cạnh thấy mẹ không đồng tình với mình như mọi lần, hơi hơi nhíu mày, lại tiếp tục xem phim.
Khung cảnh vừa chuyển, cô bé Tú Tú 7 tuổi nhoáng cái đã trở thành một thiếu nữ 17 tuổi xinh đẹp, nhờ ngày ngày đều kiên trì tập luyện, hôm nay, đoàn tuyển sinh của trường quân đội Trung Ương Tinh đến đo lường, cô đã thông qua khảo hạch, được chọn vào lớp đặc tuyển.
Cô vui vẻ trở về, ghi vào trong nhật ký.
“Ba, mẹ, anh trai, hôm nay con đã làm được! Con sắp có cơ hội trở về với ba mẹ rồi! Con nghe nói con là thí sinh duy nhất trên hành tinh rác rưởi trong vòng 30 năm trở lại đây vượt qua được vòng khảo hạch vào lớp đặc tuyển của trường quân đội Trung Ương Tinh. Con nghe nói chỉ tiêu vào lớp đặc tuyển rất thấp, các hành tinh phát triển khác cũng phải 3 năm, 5 năm thậm chí là 10 năm mới sản sinh ra được một người. Ba mẹ, anh trai, mọi người có thấy tự hào vì con không?”
Cô ngồi trên con tàu đón thành viên mới của lớp đặc tuyển. Cả con tàu đều là tinh anh, ai cũng một bộ dáng tươi sáng, phấn chấn, chỉnh tề, duy độc cô lạc quẻ, quần áo cũ kỹ, bẩn thỉu, nhàu nát, mái tóc rối như tổ quạ. Nhưng cô không ngại, trên khuôn mặt vẫn tràn đầy tự tin.
Một cô gái tiến đến hỏi cô: “Này…cậu…có phải đến từ hành tinh rác rưởi không?”
“Đúng vậy!” Cô cười trả lời, “nhưng tôi vốn là người của nhà họ Tư trên Trung Ương Tinh. Tôi là con gái thất lạc của họ.”
Các đôi mắt nghi ngờ bắn về phía cô.
Cô gái kia cũng không tin tưởng, nhưng lại ngại vạch trần. Trong cả con tàu, chỉ có hai người bọn họ là con gái, còn lại đều là nam. Cô gái kia cũng có tâm muốn kết bạn với Tư Tư, vừa giơ tay ra định bắt tay làm quen, lại rụt trở về. Bàn tay của Tư Tư cũng quá bẩn đi. Cô ấy đã bao lâu không tắm vậy?
Việc đầu tiên khi được đặt chân xuống Trung Ương Tinh là Tư Tư xin phép thầy giám sát cho đi trở về nhà.
Khi được nhận vào lớp đặc tuyển, lý lịch của Tư Tư đã được điều tra toàn bộ. Thầy giám sát cũng theo lời khai của cô tìm hiểu về nhà họ Tư, cũng biết nhà họ Tư đúng là có một cô con gái bị thất lạc. Hắn chỉ nhìn nhìn Tư Tư một cái, sau đó ký giấy đồng ý cho cô rời đi, còn hỗ trợ sắp xếp xe đưa đón cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT