Tiêu Lưu Phong bất ngờ, hắn không thể tin nổi nhìn thẳng vào Tâm Nhật An. Hắn không ngờ, gia đình mà Tâm Tâm luôn nhớ mong, luôn muốn tìm về, lại có suy nghĩ như vậy về sự trở lại của cô?

Tâm Tâm, gia đình như vậy, cậu còn cần làm gì? Trở về làm gì?

Hắn đưa cuốn nhật ký cũ kỹ nhàu nát của Tâm Tâm mà hắn đang cầm trên tay cho Tâm Nhật An.

“Đây là cái gì?” Tâm Nhật An nhíu mày nhìn cuốn sổ cũ kỹ, bẩn thỉu trước mặt, không muốn chạm vào.

“Đây là nhật ký của Tâm Tâm. Cậu ấy đã viết cuốn nhật ký này từ năm 7 tuổi, tức là năm đầu tiên cậu ấy bị bắt cóc. Trong đó có ghi lại những điều cậu ấy đã từng trải qua.”

Tâm Nhật An cười khểnh một chút, “Tâm Tâm, em ấy lại định chơi cái trò gì vậy? Định đánh bài tình cảm, muốn tôi đọc cuốn nhật ký này, sau đó cảm động rồi chạy đi tìm em ấy ư?”

Tiêu Lưu Phong nhìn Tâm Nhật An bằng đôi mắt phức tạp: “Với hiểu biết của tôi về cậu ấy, có lẽ, là ngược lại. Cậu ấy hẳn đã không còn muốn có bất cứ liên hệ gì với gia đình anh nữa. Nhưng tôi lại muốn các người trả giá vì đã từng đối xử với cậu ấy như vậy.”

Khuôn mặt Tâm Nhật An biến sắc: “Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Đừng nghĩ anh là đại tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử thì tôi không dám làm gì anh.”

Tiêu Lưu Phong cười khẩy một cái, “Nhìn xem, gia đình các người quan tâm đến Tâm Tâm như thế nào? Cậu ấy ưu tú bao nhiêu cũng không biết. Tôi không phải đại tá trẻ tuổi nhất. Đại tá trẻ tuổi nhất là Tâm Tâm, cậu ấy kém tôi 5 tháng tuổi. Chỉ là bây giờ chưa làm lễ truy phong cho cậu ấy được nên mọi người chưa biết thôi. Dù sao, tôi nghĩ anh cũng nên đọc cuốn nhật ký này.”

Tiêu Lưu Phong bỏ lại một câu, sau đó cất bước rời đi.

“Khoan đã! Nói cho tôi biết, em ấy hiện tại đang ở đâu? Tôi có gọi điện cho em ấy mấy lần mà không có ai nhấc máy.”

Tâm Nhật An gọi với theo Tiêu Lưu Phong đã bước ra đến cửa. Dù sao Tâm Tâm cũng là em gái của hắn, hắn cũng nên biết em ấy hiện tại như thế nào. Với cả, giống như Tâm Tâm có rất nhiều việc giấu gia đình. Trước đó hắn cảm thấy mình thực dễ dàng có thể khống chế được Tâm Tâm, để cô luôn ở trong phạm vi hắn có thể tìm thấy được. Nhưng gần đây, đặc biệt là cuộc gặp với Tiêu Lưu Phong hôm nay, hắn ẩn ẩn nhận ra có gì đó ngoài hiểu biết của hắn.

Tiêu Lưu Phong quay đầu lại, trên khuôn mặt là vẻ lạnh băng, “Cậu ấy đang ở trong bệnh viện.”

“Cái gì? Em ấy bị làm sao? Sao tự dưng lại vào bệnh viện?” Trong lòng Tâm Nhật An có chút hốt hoảng, nhưng sau đó lại tự trấn định, “Không phải là em ấy lại định giở chiêu khổ nhục kế gì nữa đấy chứ?”

“Cậu ấy đang hôn mê. Đã hôn mê gần 3 tháng, các bác sĩ cũng không chắc bao giờ cậu ấy có thể tỉnh lại.”

Tâm Nhật An vụt bắn dậy từ trên ghế ngồi: “Cái gì?”

“Đó là lý do tại sao anh gọi điện thoại đến nhưng cậu ấy không trả lời. Tôi không rõ tại sao gia đình anh lại có thành kiến sâu sắc với cậu ấy như vậy. Chưa biết việc gì đã nhận định là cậu ấy dở khổ nhục kế. Nhưng theo như tôi hiểu về tính cách của Tâm Tâm, cô ấy sẽ không bao giờ làm những việc như vậy chỉ để lấy lòng các người. Điều cô ấy mong muốn ở người thân là sự đối xử chân thành với nhau…”

Tiêu Lưu Phong nói xong, cất bước rời đi.

Tâm Nhật An ngẩn ra một lúc, sau đó giống như mới sực tỉnh lại, vội vàng chạy đuổi theo.

“Nói cho tôi biết, em ấy nằm ở bệnh viện nào?”

Nhưng Tiêu Lưu Phong không trả lời, bước lên xe, bảo tài xế lái đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play