Tâm Khôi bao bọc một tầng năng lượng xung quanh chiếc lông, vận sức, chiếc lông phụt một tiếng được rút ra khỏi ngực Thẩm Hạ Tri, một dòng máu tươi bắn ra.
“A!” Thẩm Hạ Tri không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn. Trên trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn vội điều tức năng lượng trì trong cơ thể, hấp thu năng lượng xung quanh, ngăn máu tiếp tục chảy ra.
Lúc này, hắn mới nhìn thấy, một bàn tay của Tâm Khôi toàn là máu. Hắn vội vàng kéo tay cô lại gần, quan sát.
Thịt bên trong bàn tay đã nát nhừ, hẳn là do vừa rồi khi cậu ta tóm lấy cành cây đã bị ma sát cho tróc hết da thịt. Nếu cậu ta không cố kéo theo hắn có lẽ sẽ không đến mức bị thế này!
Tâm Khôi rụt tay lại, dường như không có việc gì nói:
“Không sao, tôi đã điều tức năng lượng trì trong cơ thể, đã bắt đầu hấp thu năng lượng xung quanh để chữa trị vết thương, chắc là một, hai tuần sẽ khỏi hoàn toàn. Anh nên quan tâm đến vết thương của chính mình thì hơn. Vết thương của anh nặng hơn của tôi.”
Thẩm Hạ Tri im lặng, nhìn sườn mặt của Tâm Khôi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
“Cảm ơn.” Hắn nghiêm túc nói.
“Cảm ơn suông thì không được đâu. Con người tôi làm việc tốt thích được nhận báo đáp.” Tâm Khôi không kiêng nể gì nói, “Vậy nên anh hãy mau chóng khỏe lại, trở về còn lấy thân báo đáp cho tôi.”
“Cậu….!” Thẩm Hạ Tri biết Tâm Khôi đang trêu hắn, nhưng vẫn không nhịn được mà tức giận.
Hắn ngửa mặt lên nhìn trời, đột nhiên lại cảm thấy hình như trong bất tri bất giác, hắn đã quên mất lo lắng cho tình cảnh nguy nan hiện tại.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 60. Ký chủ làm tốt lắm.] Hệ thống 07 thông báo.
A! Một lần tăng được thật nhiều điểm.
Cũng đáng giá cô mạo nguy hiểm cứu hắn nha.
Thực ra, việc Thẩm Hạ Tri tăng nhiều điểm một lần cũng không có gì đáng ngạc nhiên, về cơ bản hắn và Tâm Khôi cũng không có mâu thuẫn gì. Việc bắt nạt cô chỉ đơn giản là vì trút giận thay cho nữ chính Tiêu Hương Nhi. Bây giờ Tiêu Hương Nhi đã thành bạn gái của người khác, Thẩm Hạ Tri cũng không còn lý do gì để tiếp tục gây phiền toán cho Tâm Khôi. Chưa kể, thời gian đầu hắn dây dưa Tâm Khôi là vì Tiêu Hương Nhi, nhưng đoạn thời gian sau này, lại là vì chọc cô quá thú vị!
Thẩm Hạ Tri nhìn sườn mặt nghiêng của Tâm Khôi, đột nhiên lại cảm thấy cô trông rất giống Tâm Tâm? Trong lòng hắn nổi lên nghi ngờ. Hai người có quan hệ gì không? Anh em?
Tâm Khôi ngẩng mặt lên nhìn sắc trời một chút, nói: “Trời giống như sắp mưa! Tôi đi tìm xem quanh đây có chỗ nào trú mưa được không, chúng ta có lẽ phải ở dưới này mấy ngày chờ cứu viện, hoặc là đợi khi vết thương của anh lành, chúng ta có thể tìm cách đi trở về. Anh đợi ở đây nhé.”
“Cẩn thận!” Thẩm Hạ Tri nhắc nhở.
Tâm Khôi mỉm cười gật đầu với hắn một cái, xoay người rời đi.
—
Lúc này, khu lều trại của học sinh đang náo loạn.
Mọi người hoảng loạn bỏ chạy.
Các giáo viên cũng giật mình, không ngờ ở nơi này lại xuất hiện ma thú chín đầu?!!! Vội vội vàng vàng sơ tán học sinh.
Trí Tiêu Nguyên lại trái ngược với tất cả mọi người, hắn không rời đi theo hiệu lệnh của giáo viên mà giống như điên rồi chạy khắp nơi tìm Tâm Khôi.
“Trí Tiêu Nguyên! Em đi đâu vậy? Quay lại ngay!” Nam giáo viên nhìn thấy hắn không chạy rút lui theo hiệu lệnh, liền hét lên về phía hắn.
Nhưng Trí Tiêu Nguyên giống như không nghe thấy gì, vừa chạy vừa không ngừng gọi:
“Tâm Khôi! Tâm Khôi!”
Đến bên tảng đá, hắn nhìn thấy chiếc đèn pin Tâm Khôi đánh rơi ở đó, liền run rẩy nhặt lên, lần theo vết máu và lông chim chạy đến bên bờ vực.
Tới tận đây liền hoàn toàn mất dấu!
Chẳng nhẽ, Tâm Khôi đã bị con chim kia…
Trong đầu hắn hoảng loạn, đôi mắt tràn đầy tơ máu, trợn trừng như muốn nứt ra.
Không!
Không thể nào!
Tâm Khôi!
Viên đá phong ấn năng lượng hắn đang đeo trên cổ rắc một tiếng, vỡ vụn.
Cả cơ thể Trí Tiêu Nguyên bao trùm trong ngọn lửa xanh.
Hắn quay trở lại khu lều trại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT