Edit: Khánh Nhi
Beta:Heulwen

 
Thời Thiển nuốt nuốt nước miếng, nói: “Được rồi, em cũng rất thích bài hát này!”
 
Bác Diễn “Ừ” một tiếng, im lặng trong chốc lát, cùng với âm thanh BGM* vang lên, giai điệu uyển chuyển mà trầm bổng réo rắt vang lên trong bóng đêm:
 
*:Background music (thường được viết tắt là "BGM") là thuật ngữ miêu tả nhạc nền được sử dụng trong các video game và trong các blog hoặc các web.
 
“Sau bữa tiệc ấy, chưa thể ngừng nhớ em
 
Ánh đèn dầu rực rỡ, sưởi ấm ngày cũ khi sống nơi đất khách quê người
 
Để anh tiếc nuối thời gian trôi qua mau, hy vọng em trở thành người đồng hành cùng anh trong kiếp này…”
 
Trong đêm yên tĩnh, giọng hát vang vọng trong phòng như một ngọn lửa quấn quanh đèn chùm sáng trên trần nhà, rồi lại rơi thật mạnh xuống bao phủ lấy Thời Thiển, rất dịu dàng, rất đẹp, rất xa xăm……
 

Một bản tình ca nhẹ nhàng và thâm tình, phối hợp với giọng nói êm dịu như ánh trăng ngoài cửa sổ của người đàn ông, thật sự là một trải nghiệm tuyệt vời.
 
Kết thúc bài hát, giọng hát của Bác Diễn rất hoàn hảo, hơi thở ổn định, cho dù là từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, giọng hát và hơi thở đều có thể tự do lên nốt cao xuống nốt trầm một cách rất tự nhiên, có thể nói là làm hình mẫu lý tưởng cho nhóm người lồ ng tiếng gà mờ hiện nay.
 
Nhưng trước mắt ngoại trừ những lời khen ngợi đó ra, Thời Thiển còn cảm thấy hôm nay Bác Diễn biểu diễn có cảm giác không giống với quá khứ, giống như có nhiều thêm một cái gì đó…….
 
Gò má nóng ran như phát sốt, cô hoàn toàn không phản ứng kịp, dư âm như còn lượn lờ quanh quẩn bên tai, cô lặng lẽ chỉnh nhiệt độ của điều hòa xuống thấp hơn.
 

“Bạn còn ở đó không?”
 
Thật không hổ là đại thần toàn năng, Thời Thiển vội vàng lên tiếng: “Đương nhiên là còn ở đây rồi, đại thần à, anh hát quá dễ nghe, em còn không chưa hồi phục lại tinh thần đây……”
 
“Cảm ơn.” Rõ ràng là lần đầu tiên đơn độc nói chuyện với nhau như vậy, nhưng âm thanh của Bác Diễn trong vắt như suối, giọng điệu tự nhiên giống như hai người bạn đang nói chuyện với nhau, cực kỳ tự nhiên: “Năm đó tại sao bạn lại nghĩ đến chuyện làm ở tổ phụ đề.”
 
“Lúc học lớp mười hai em có tiếp xúc với những thứ này, lên đại học ở trọ tại trường nên có thời gian rảnh, kết hợp với mấy người bạn cùng nhau tham gia nhóm ‘Cute vô đối’ mới vừa sáng lập không lâu.”
 
Tay Thời Thiển vẫn ôm khư khư ngực như cũ: “Khi đó có nghe qua tác phẩm của anh, em còn nhớ rất rõ bộ kịch truyền thanh* đầu tiên của anh là nhân vật Tuyên Vũ Thương trong《 Chỉ dạy Đông Phong Tạ 》, thật sự rất dễ nghe rất rất dễ nghe……”
 
*:  là một màn trình diễn âm thanh, hoàn toàn bằng âm thanh. Không có thành phần hình ảnh, kịch phát thanh phụ thuộc vào lời thoại, âm nhạc và hiệu ứng âm thanh để giúp người nghe tưởng tượng ra các nhân vật và câu chuyện.
 
Bộ kịch truyền thanh này lấy hai nam chính sử dụng chiến lược, trí tuệ và tấm lòng son sắt của mình làm nội dung cốt lõi, mà giọng nói của Bác Diễn khi thì phong lưu phóng khoáng, khi thì trong trẻo lạnh lùng, lúc miêu tả con trai của tể tướng với một hình tượng phúc hắc* rồi lại là hình tượng một con ngựa gỗ trung thành, đối phó với cả triều đình, chinh chiến sa trường, phụ tá hoàng tử bước lên ngôi vua.
 
*:Phúc hắc : đơn giản mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gian trá.
 
Khi đó, âm thanh của anh đã in sâu vào đáy lòng cô, mọc rễ nảy mầm, cứ quấn quanh một vòng lại một vòng, gắn bó theo tuổi của cô thì bây giờ đã nở đầy hoa.
 
“Nhờ bạn của em mà em thử chơi PIA Play* một bộ của các anh, nhưng mà là chơi theo kiểu ‘black listening’, ha ha ha, khi đó đã cảm thấy thực lực của các anh quá mạnh.”
 
*:PIA play, một từ phổ biến trên Internet, là một hoạt động đọc và lồ ng tiếng ngẫu hứng và thú vị. Sau đó, một số lượng lớn các hoạt động PIA xuất hiện trên YY, điều này đã tạo nên một sự tham gia đông đảo của mọi người và chơi PIA đã trở thành một hoạt động giải trí cho mọi người đọc kịch bản lồ ng tiếng.
 
**:Black listening là Weibo black listening , dùng để chỉ danh sách đen những người đang nghe bạn trên Weibo không để thông tin hiển thị trên trang chủ.
 
Thời Thiển sợ không còn cơ hội được nói chuyện riêng với Bác Diễn như vậy nữa, nên cố gắng nói hết ra những suy nghĩ đọng lại trong đầu bấy lâu nay, cô ấn phím F2, ngón tay hơi hơi run run.
 
Suy cho cùng, cô cũng không phải quá thích những người nổi tiếng, có lẽ anh là “thần tượng” duy nhất trong thời niên thiếu của cô.
 
Bác Diễn lại lần nữa mang theo ý cười, nói: “Có thể làm cho bạn vui vẻ lên một chút, cũng coi như là vinh hạnh của tôi.”
 
Âm thanh kia không chỉ đẹp như nước như núi, còn mang theo một sự chân thành mơ hồ.
 
Thâm tâm Thời Thiển chấn động, cô che tai lại nghe, trong lòng như có một ngọn lửa ấm áp sưởi ấm, lúc này Bác Diễn nói: “Có thể kết bạn QQ chứ?”
 
“…… Hả?” Cô nói xong, nuốt nước miếng, sau khi ổn định lại mới phản ứng lại được —— không phải đâu, vậy mà lại có thể lấy phương thức liên lạc với đại thần sao?!
 
Thời Thiển âm thầm phỉ nhổ, rốt cuộc mình gặp phải vận may gì vậy?
 
Hiện nay WeChat có lẽ đã trở thành công cụ giao tiếp phổ biến hơn, nhưng cô biết, Bác Diễn luôn phân rất rõ ràng giữa hai thế giới ảo và thế giới thật, QQ cũng thích hợp hơn để giao tiếp với nhau mà.
 
“xxxxxx, đây là số của tôi.”
 
Thời Thiển nhìn dãy số và chữ viết đối phương gõ trên màn hình, cô vẫn giống như đang ở trên mây, cả người bay bổng.
 
“Tôi phải xuống trước, có việc gì thì có thể tìm tôi.”
 
Bên kia truyền đến một ít tạp âm, thật thấp, nghe không chân thật.
 
Thời Thiển thật ngốc ngốc mà gật gật đầu: “À…… Được rồi, đại thần ngủ ngon.”
 
“Ừ, ngủ ngon.” Âm cuối của Bác Diễn thấp xuống, như là muốn ẩn nấp trong bóng đêm dày đặc.
 
Trong nhiều trường hợp, một cốt truyện khó có thể tin nổi xảy ra thì cũng chỉ là tăng thêm sự tự phán đoán mà thôi.
 

Bởi vì trong thực tế người ngồi ở trước máy tính đến tột cùng là dạng người gì, bạn vĩnh viễn không thể biết rõ được.
 
Nhưng thật sự Thời Thiển không chống cự lại sự hấp dẫn của đại thần Bác Diễn được, vẫn giống như thiếu nữ mười mấy tuổi, hạnh phúc đến quá bất ngờ, thế nên suốt một buổi tối cô đều lăn qua lộn lại trong ổ chăn (*/w╲*)
 
Tối nay thật khó mà ngủ được!!!
 
……
 
Trụ sở chính của công ty hàng không Viễn Bác ở thành phố S, Tùy Cẩn Tri thừa dịp mấy ngày gần đây được nghỉ nên đến văn phòng, ly cà phê vẫn còn bốc khói trên bàn có vẻ rất hợp với tiết trời đang mưa ngoài kia.
 
Lúc Minh Triết Niên trở về từ sân bay, đúng lúc đi ngang qua nơi này, trước đó hai người mới gọi điện thoại, anh ấy bảo có việc muốn nói, vì thế cứ gặp mặt như vậy.
 
Tùy Cẩn Tri nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, giọt mưa uyển chuyển nhẹ nhàng mềm mại tung bay theo chiều gió, đôi mắt người đàn ông đen như mực, hương thơm của cà phê lượn lờ ra bốn phía, khiến người ta cảm thấy thật thoải mái.
 
“Ngồi ở văn phòng có cảm giác như thế nào?”
 
Minh Triết Niên được thư kí dẫn tới cửa, khi tiến vào, câu đầu tiên cậu ấy nói chính là trêu chọc anh.
 
Tùy Cẩn Tri nhờ người đi pha trà Long Tĩnh rồi đưa tới, lúc này mới nhìn Minh Triết Niên, nói: “Lái máy bay vẫn thú vị hơn một chút.”
 
Bay trong đám mây, có thể nhìn thấy những phong cảnh mà dưới mặt đất không thể thấy.
 
“Có quá nhiều thứ phải học, học quản lý kinh doanh không mang lại cảm giác hưng phấn khi làm bài kiểm tra của phi công lúc trước.”
 
Đầu tiên hai người tán gẫu với nhau vài câu, Tùy Cẩn Tri khẽ cười, hỏi: “Chuyện của cô Từ đã xử lý xong chưa?”
 
Minh Triết Niên yên lặng nhấp một ngụm trà, sắc mặt vô cớ buồn bã: “Giải quyết thì có lợi ích gì, nếu vụ tai tiếng đó là sự thật…… Hiện thực vẫn nực cười như vậy.”
 
Ánh mắt của Tùy Cẩn Tri như sáng lên trong ngày mưa ảm đạm, giọng điệu biến hóa rất nhỏ, khiến người ta không nghe ra ẩn ý trong đó: “Vậy vì sao cậu còn không buông tha cho chính mình đi?”
 
Minh Triết Niên gằn giọng, nói: “Ngay cả một cô gái cậu cũng chưa từng trêu ghẹo qua, làm sao biết được cái gì gọi là tình không khỏi mình.”
 
Ánh mắt của Tùy Cẩn Tri trầm xuống, tựa như đang bất mãn, anh rất hiếm khi để lộ hoàn toàn cảm xúc của mình trong ánh mắt, không kiêng nể gì mà nói: “Vậy cậu cũng không nên đi trêu chọc Thời Thiển nữa.”
 
Nhưng có ai mà không biết, khi vài người không chiếm được thứ mình yêu nhất thì chỗ trống trong tình cảm càng cần thiết phải được lấp đầy, nếu người nào đó có thể cùng họ trải qua những năm tháng cô đơn dài đằng đẵng, có lẽ họ sẽ bớt thê lương và chua xót hơn.
 
“Là mình sai……”
 
“A Triết, bởi vì chúng ta là bạn bè, cậu cũng biết mình là người như thế nào, cho nên, có một số việc bây giờ mình nhất định phải nói với cậu.”
 
Minh Triết Niên khó hiểu mà nhíu nhíu mày, anh ấy đoán không ra ý định của Tùy Cẩn Tri muốn nói cái gì, cũng không hiểu anh muốn biểu đạt ý tứ gì, chỉ có thể im lặng, chờ anh mở miệng.
 
Hai người nói chuyện rất lâu.
 
Cà phê trên bàn đã hoàn toàn nguội lạnh, cuối cùng một chút hơi ấm cũng không có.
 
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tùy Cẩn Tri, anh gọi thư kí tới, đổi ly cà phê thành một bình trà nóng.
 
Sắc trời lúc mưa hòa quyện với ánh đèn trong căn phòng, trút xuống thân mình lãnh đạm xa cách của anh, tạo nên bóng dáng mơ hồ.
 
Tùy Cẩn Tri suy nghĩ một chút, cầm di động lên, mở WeChat ra, cân nhắc một chút rồi vẫn gửi một tin nhắn cho Thời Thiển: “Đã đến thành phố Lịch Hải để chuẩn bị cho chương trình chưa?”
 
Ngày hôm qua, Thời Thiển cùng với boss Tạ và một vài đồng nghiệp khác đặt vé máy bay bay đến đài truyền hình Lịch Hải, còn mang theo bản vẽ và làm theo kế hoạch đã chuẩn bị tốt trước đó, coi như bọn họ đã chính thức tham gia chương trình《 Ngôi nhà mơ ước》.
 

Người ủy thác là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, là người Quảng Châu, cực kì giản dị và chăm chỉ, làm một số công việc thủ công, trong nhà có giúp một người già bị bệnh tâm thần không có người thân thích đã mười tám năm nay, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng thân như một nhà. Khi hai đứa con bọn họ dần dần lớn lên, hoàn cảnh sinh hoạt cũng có một số thay đổi.
 
Không chỉ bên sản xuất chương trình cảm động trước câu chuyện chất phác lương thiện ấy, mà khi đó Thời Thiển cũng có mặt tại nơi phỏng vấn, cũng rất cảm động vì chuyện này.
 
Chuyến công tác lần này hoàn toàn khác với những lần trước, Tạ Thanh Sam đưa ra yêu cầu với đội làm việc của anh ấy là —— yêu cầu các nhà thiết kế phòng ốc như bọn họ cần phải nhân bản hóa tối đa hết mức, không chỉ là muốn phân chia lại không gian phòng ở một lần nữa, về phần trang trí nội thất, những đồ đạc cũ cũng tiến hành cải tạo lại.
 
Ngày đầu tiên đã bận đến mức khiến đầu óc của cô choáng váng, cô vừa mới kết thúc một cuộc thảo luận xong, muốn nghỉ một chút, lại nhận được thông báo WeChat của Tùy Cẩn Tri.
 
Sau khi cô đọc xong, gõ màn hình trả lời: “Đúng vậy, anh Tùy, em còn nợ anh một bữa cơm, bây giờ chưa có thời gian trả lại đâu, phải chờ em trở về rồi mình QAQ( đoạn này vội đi học chưa kịp tìm là gì).”
 
Khóe môi Tùy Cẩn Tri hơi cong lên, gửi qua một đoạn ghi âm giọng nói: “Hình như em có vẻ rất mệt, công việc tiến triển không thuận lợi à?”
 
Thời Thiển bị rung động bởi giọng nói quen thuộc này, từng chữ như là ký ức vẫn còn mới mẻ, in sâu vào trái tim cô.
 
Thật sự rất giống giọng nói của đại thần Bác Diễn, bởi vì cuộc nói chuyện trên YY vào buổi tối hôm đó, bây giờ lại càng khiến cô sinh ra một cảm giác kỳ lạ.
 
Mà trong nhận thức của Thời Thiển, cơ trưởng Tùy luôn là một người đàn ông rất có sức hút, cho dù chỉ nhìn thấy một góc của băng sơn* về cuộc sống của anh, cũng đã có thể đoán được đối phương là con nhà gia giáo, chỉ sợ trong nhà không phú thì cũng quý.
 
*: một thành ngữ của người Trung Quốc, nói chung chỉ những thứ rất lớn chỉ thể hiện một phần nhỏ ra bên ngoài, xuất phát từ câu ngạn ngữ phương Tây "phần nổi của tảng băng". Nó có thể được sử dụng như một lời khen ngợi hoặc xúc phạm.
 
Cũng vì nguyên nhân như thế, Tùy Cẩn Tri là một người đàn ông “Hiện sung”* đến nổ mạnh như vậy, có lẽ là không dùng mạng xã hội các thứ đâu.
 
*:Chủ yếu đề cập đến những người sống trọn vẹn nhất trong thế giới thực, và tên đầy đủ là "những người chiến thắng với cuộc sống thực rất viên mãn". Nó thuộc về ngôn ngữ trực tuyến được sử dụng bởi giới trẻ Nhật Bản, có nghĩa là cuộc sống thực rất mãn nguyện.
 
Thời Thiển suy nghĩ lung tung một lát, rồi nhỏ giọng đáp lại “ân nhân” của đời cô: “Vâng, cũng có một chút, chuyến bay ngày hôm qua bị trễ, rất phiền phức.”
 
Giọng nói của cô ấm áp trong trẻo, hợp với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, lại mát lạnh như mưa.
 
“Đường hàng không của Thành phố S rất eo hẹp, chuyến đúng giờ tương đối ít, có khi còn cần phải dọn tuyết vào mùa đông. Lúc đêm khuya tỷ lệ đúng giờ của chuyến bay cao hơn một chút.”
 
Tùy Cẩn Tri nói xong, tâm trạng của Thời Thiển cũng trở nên thoải mái hơn một chút, liền cười rồi gửi qua một đoạn ghi âm, hỏi: “Anh đang ở đâu, hiện tại đã bay đến những nơi nào rồi?”
 
“Về cơ bản anh chỉ bay qua lại từ thành phố S đến thành phố Tây Linh, thời gian còn lại phải xử lý một số công việc.”
 
“Anh đây là…… muốn chuyển sang làm huấn luyện viên bay gì đó hay sao?”
 
Thời Thiển đối với chuyện này vẫn hơi khó hiểu.
 
Giọng điệu của Tùy Cẩn Tri nhàn nhạt nói: “Không, phải nên nói rằng anh còn đang trong giai đoạn học tập……Sau này phải xử lý một số chuyện về quản lý kinh doanh.”
 
Cô nghe thấy giọng nói trầm ổn của người đàn ông, với tư cách là một người ‘thanh khống’ như mình thì có chút không thể tự khống chế được, đồng thời, lại nhìn thấy một tin nhắn mới chưa đọc trên WeChat.
 
Thoát khỏi giao diện nói chuyện phiếm với cơ trưởng Tùy, Thời Thiển hơi kinh ngạc phát hiện ra, là Minh Triết Niên gửi đến: “Thời Thiển, thật xin lỗi vì đã quấy rầy em, nhưng sắp tới em có rảnh không, có thể ra ngoài uống một ly trà hay không?”
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play