Edit: Ai Chan
Beta: Heulwen

 
Uông Mạn Quyên vẫn chưa đoán ra được mối quan hệ của hai người là như thế nào, càng không đoán ra được bản thân anh đường đường là đại công tử của tập đoàn ‘Bác Viễn’ sẽ hạ cô ta xuống vạch trần chuyện này nên thay mặt Thời Thiển cảnh cáo cô một lần.
 
Trong lòng cô ta không khỏi hốt hoảng, lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi nhưng nếu như đã bước đến đường cùng thì ngược lại chỉ còn cách bình tĩnh lại, tiện đà ngẫm lại lời mà người đàn ông vừa nãy mới nói cũng là lời trống không, nhiều nhất thì anh cũng chỉ sử dụng một ít thuật nói chuyện mà thôi, nhưng trong vòng này ai thật ai giả làm sao nói ra được.
 
Uông Mạn Quyên lấy lại bình tĩnh, chớp hai mắt nhìn về phía anh, biểu cảm vô tội: “Anh Tùy, sao anh lại biết, mấy chuyện này chẳng qua là lời đồn vô căn cứ? Cho dù anh không tin lời vợ của giám đốc Lâm thì quan hệ của bà ấy và giám đốc Tạ của chúng tôi rất tốt, chuyện này công ty trên dưới ai cũng biết.”
 
Lúc nói lời này cô ta đã quan sát rất kỹ những thay đổi nhỏ của anh nhưng Tùy Cẩn Tri lại rất thờ ơ.
 
“Từ lúc cô ấy đến công ty thì đủ loại dự án mặn ngọt đặc lỏng gì cô ấy cũng tham gia một phần, không phải tôi nghi ngờ năng lực của chị Thời, tôi cũng rất kính trọng chị ấy nhưng tôi nghĩ….Có người đến sẽ có người đi chuyện này cũng là lẽ thường.”
 
Tùy Cẩn Tri nghe cô nói vậy thì đứng lại trước mặt cô, trong mắt nổi lên sự khinh miệt: “Cô muốn làm trò trước mặt tôi sao?”
 
“Uông Mạn Quyên, không ai có thể tin tưởng nhân cách của Thời Thiển hơn tôi, bây giờ cô đã rõ chưa.”Anh hơi ngả người về phía sau một chút, cho đến lúc này mới thật sự bộc lộ ra tính quyết đoán của mình, giọng nói dứt khoát: “Nếu như cô dám làm ảnh hưởng đến danh dự của Thời Thiển một lần nữa thì cô hãy nhớ nhận thư mời của luật sư, còn có cô cũng đừng hy vọng sẽ tại chức ở đây được nữa.”
 

Dứt lời, anh cũng không muốn lãng phí thời gian với cô nên đứng dậy đi thanh toán hóa đơn cà phê rồi xoay người rời đi.
 

Mỗi chữ của Tùy Cẩn Tri đều mang theo sự sắc bén, ý của anh là muốn nói cho Uông Mạn Quyên biết anh không có nói chơi với cô ta.
 
Mà Uông Mạn Quyên tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết được người đàn ông này không dễ chơi.
 
Chỉ là cô trước nay không phải là người dễ chấp nhận như vậy.
 
Rốt cuộc là tại sao bước đến nông nỗi này, vốn dĩ cho rằng bọn họ là người xuất thân từ chốn hào môn nhung lụa, đối với tác phong danh dự của một cô gái sẽ rất coi trọng mà người này lại không có một chút để tâm nào.
 
Trong lòng Uông Mạn Quyên như bị đá tảng đè nặng, cô cũng không nghĩ được tại sao giữa người với người lại khác nhau như vậy, đến cuối cùng là vì lý do gì….
 
Từ nhỏ cô đã là một thiên kiêu chi nữ, cả một đường đều hát vang bài ca khải hoàn, sau khi tốt nghiệp thì cũng vất vả lắm mới vào được viện thiết kế của Tạ Thanh Sam, cô vốn cho rằng mình sẽ trở thành ngôi sao trong mắt anh nhưng không ngờ người mà trước sau anh coi trọng nhất chỉ có mình Thời Thiển.
 
Bằng cấp của Thời Thiển không cao bằng cô, xuất thân cũng không tốt như cô nhưng nếu dựa vào bề ngoài thì có thể nhỉnh hơn cô đôi chút.
 
Một người dốc sức bám trụ ở thành phố S này thật sự rất vất vả, mỗi lần Uông Mạn Quyên cũng là bị hành cho ra bã mới lết về đến nhà, nhìn thấy cái giường đơn ọp ẹp thì bỗng chốc muốn từ bỏ hết mọi thứ, muốn trở về bên vòng tay của cha mẹ….
 
Nhưng mà nếu cô không tự lực cánh sinh tạo được thành tựu cho bản thân thì không thể trở về.
 
Uông Mạn Quyên dốc lòng dốc sức trong công ty nhưng Tạ Thanh Sam lại rũ lòng thương cho cô ả kia cũng chưa tính lại xuất hiện thêm một người đàn ông ngay cả cả móng chân cũng không thua sếp Tạ, sự việc hãy còn nóng hôi hổi đã tới cảnh cáo cô.
 
Làm sao mà cô nuốt trôi nổi chuyện này đây.
 
Uông Mạn Quyên ngẩng đầu, nhìn ngắm khung cảnh phồn hoa đô hội xuyên qua ánh sáng mỏng manh ở đây, ngón tay bấu chặt lại, nơi khóe mắt long lanh ánh nước.
______________________________________________
 
Thời gian bận rộn công việc cũng không có gì khác với trước đây, lúc này khí hậu ở thành phố S đã dần chuyển ấm hơn, lúc sáng sớm có ánh mặt trời càng làm cho người khác muốn lười biếng không thèm nhúc nhích.
 
Hãng hàng không Viễn Bác sau khi trải qua đợt điều chỉnh mấy ngày nay thì chuẩn bị triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị.
 
Ba Tùy và con trai là Tùy Cẩn Tri lần đầu công khai xuất hiện ở cuộc họp như thế này, đồng thời chính thức tuyên bố sau khi Tùy Cẩn Tri ngừng tham gia bay thì sẽ chính thức bắt đầu hành trình quản lý của anh.
 
Cậu cả Tùy ăn mặc một bộ đồ tây đen, chân đi giày da, diện mạo trong sáng trác tuyệt, mái tóc đen nhánh, vừa xuất hiện đã làm cho cả phòng họp im bặt, càng không phải nói đến ánh mặt lạnh lẽo của anh, giống như đạm mặc thu sơn.
 
Những người đang ngồi ở đây trong lòng cũng đã biết rõ ràng, lời nói của người thanh niên trẻ tuổi này ở trong hàng không Viễn Bác là không thể xem thường, mấy vị cổ đông nhìn thấy cậu bước lên đài cũng phải lo liệu trước vài phần thái độ, tuy là con kế nghiệp cha nhưng có thể làm ra mấy phần thành tích cũng đã là thiên phú rồi.
 
Trước mắt là phó tổng giám đốc trong công ty nhưng Tùy Cẩn Tri đã gánh vác phần lớn công việc quan trọng rồi, nắm giữ hoạt động của các hệ thống vận hành, lợi dụng chính sách và tài nguyên để nâng cao phẩm chất của ‘Hàng không Viễn Bác, sáng lập ra càng nhiều hệ thống vận tải mặt đất, làm ra càng nhiều thành tích thì lấy thành tích này để hoạch định cho khuynh hướng phát triển cụ thể.
 
Dưới thời đại số hóa và internet phát triển thì ngành công nghiệp hàng không càng cạnh tranh kịch liệt, muốn bảo toàn năng lực phát triển không ngừng thì đúng là không dễ.
 
Lúc này, Tùy Cẩn Tri đang đứng nói dưới ánh đèn, chất giọng thiếu đi sự ôn thuận của ngày thường, càng có thêm nhiều phần khẳng định trấn an: “Vô cùng cảm ơn sự trọng vọng của mỗi người ngồi ở đây đối với Viễn Bác trước đây, sau này tôi sẽ không làm các vị trưởng bối thất vọng.”
 

Mỗi một chữ đều khiến cho người khác tin tưởng, từng câu chữ như nước suối róc rách nơi rừng sâu có khả năng mài mòn đá cuội, chui vào trong màng nhĩ làm lỗ tai của người nghe trong phút chốc râm ran ngứa.
 
Buổi họp kéo dài hết cả buổi sáng.
 
Lúc đại thần Tùy tham gia cuộc họp hội đồng quản trị thì Thời Thiển lặng lẽ lên lướt không ít bài đăng của đồng nghiệp trên weibo.
 
Chủ yếu vẫn là vì bộ kịch truyền thanh ‘Ma vi quân’ kéo theo không ít lượng chú ý, không chỉ có Trạch Quân, Diêu Đào, tác phẩm hệ BG này nọ mà chất giọng của couple Trạch Quân với người bạn thân tu chân cũng được các hủ nữ chú ý không kém.
 
Thời Thiển nghĩ cô có thể thuận tiện tuyên truyền một đợt hay không nên có nói qua với người quản lý fans của ‘hội fans Bác Diễn’, nói nếu như các cô ấy có rảnh thì share một ít tác phẩm của các đồng nghiệp khác để tạo nhân khí cho đại thần.
 
Tuy rằng…. Nhân khí của đại thần không cần làm mấy trò này nọ trên weibo nhưng tốt xấu gì cũng xem như cô có làm đi.
 
Lúc Thời Thiển từ nhà vệ sinh trở về thì phát hiện Uông Mạn Quyên đang yên lặng nhìn cô.
 
Kể từ lần trước làm căng chuyện ở trước mặt mọi người thì quan hệ của hai người sau đó không nóng cũng không lạnh, cô cũng tránh không muốn tiếp xúc quá nhiều với đối phương ngoài vấn đề công việc, chẳng qua…. Vẻ mặt của cô ấy ở trước mặt cô có chút quái dị, không biết lại có chuyện gì xảy ra.
 
Uông Mạn Quyên nhìn một lát rồi cuối cùng mới chịu mở miệng: “Chị Thời à, chị và anh Tùy là ‘bạn tốt’ của nhau à?”
 
Trong giây lát Thời Thiển vẫn không hiểu được ý đồ của cô ấy là gì, nên cũng không thể lập tức nghĩ ra cái gì, đành gặp chiêu nào giải chiêu đó: “Chúng tôi mới quen nhau từ lần trước, có gì không?”
 
Thấy cô trả lời hào phóng như vậy thì Uông Mạn Quyên chỉ cười một chút, tầm mắt đánh giá cô một chút: “À, phải không? Lần trước anh ấy đến công ty còn nói hai người là bạn bè lâu năm, hai người tiến triển nhanh ghê nha.”
 
Thời Thiển hơi sửng sốt một chút nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng nhếch mép lên một chút, chỉ vào máy tính của cô ấy, nói: “Làm cho tốt công việc đi.”
 
Bởi vì cô biết hôm nay Tùy Cẩn Tri có hội nghị quan trọng nên chờ anh đến buổi chiều thì anh mới có chút thời gian gọi cho cô, nghe thoáng qua thì giọng nói bên kia có chút mệt mỏi, chất giọng khàn như không còn chút tinh thần nào: “Em đang làm gì vậy?”
 
Cô vừa vùi đầu xem bản vẽ, vừa cầm điện thoại nói: “Nghĩ về anh đó.”
 
Cô vốn chỉ muốn tìm chuyện tán gẫu với anh nhưng không ngờ nói xọng lại phát hiện mình xấu hổ tới mức đỏ mặt, che microphone lại ho khan một trận mới phát hiện người bên kia cũng đang im lặng.
 
Lúc anh nói lại đã mang theo ý cười rất rõ: “Vì muốn chúc mừng hôm nay anh chính thức nhậm chức nên tối nay có muốn đến nhà anh ăn lẩu không?”
 
Cách nói của Tùy công tử quá bình dân rồi, Thời Thiển nhịn cười không nổi: “Giỏi vậy sao? Em rất thích ăn lẩu ở nhà.”
 
Đối phương cười nhạt: “Vậy được, buổi tối em qua đây, không làm phiền em làm việc nữa.” Anh nói xong lại bình tĩnh bổ sung thêm một câu, “Có điều, anh nghĩ cho dù anh không gọi cho em vẫn làm phiền em làm việc rồi….. Bởi vì em đang nhớ anh mà.”
 
Thời Thiển: “……”
 
Chuyện gì đã xảy ra vậy, rõ ràng là lời cô nói ra mà anh cố tình nói lại thành ra một câu nói sao mà vừa ngọt ngào vừa mắc cỡ vậy!
 

Hai người hẹn nhau buổi tối đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu nhập khẩu về ăn, ngoại trừ một ít rau dưa thịt cần dùng cho lẩu thì cũng tiện mua một ít vật dụng ngày thường luôn.
 
Tùy Cẩn Tri đẩy một chiếc xe, Thời Thiển im lặng đi theo anh, tầm mắt cô có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh dưới ánh đèn nhiều màu sắc của siêu thị, hình như có tia sáng lóe qua trực tiếp đánh thẳng vào trong lòng cô, làm cho lòng người không khỏi rung động.
 
Sau một lúc lâu cô lẳng lặng đến khoát lấy một cánh tay của anh.
 
Hai cúi mặt nhìn cô, Thời Thiển của chút ngại ngùng, hai con ngươi vì ẩm nước nên vô cùng long lanh, nhìn như hai hòn bi ve trong suốt, vô cùng mê người.
 
Hai người vừa lựa vừa lấy, đảo một vòng quanh siêu thị, hầu kết của Tùy Cẩn Tri hơi cuộn cuộn, thành thật nói: “Trước đây ở trong nhà có rất nhiều quy củ nên những việc như ăn lẩu hầu như là không có khả năng.”
 
Anh cong môi, giống như đang nhớ lại quá khứ: “Sau khi lên đại học thì bên cạnh anh chủ yếu là con trai, có từng tụ tập ở nhà ăn ăn vài lần, cảm giác như thế cũng không tệ.”
 
Thời Thiển nhìn ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh lấy một lọ tương sa tế và một lọ tương hải sản bỏ vào trong xe đẩy, nghĩ một lát rồi lấy thêm một lọ bơ đậu phộng, tóm lại là cay hay không cay anh cũng lo đủ.
 
Không biết như thế nào mà trong đầu cô lại lướt qua một bóng người, cảm thấy không có gì cần phải tránh né nên thẳng thắn ngẩng đầu hỏi anh: “Anh và Minh Triết Niên cũng từng ăn lẩu ở nhà anh sao?”
 
“Ừ, có đôi khi cậu ấy sẽ đến ở nhờ chỗ anh, nhưng phần lớn thời gian là cậu ấy đi công tác, cũng rất bận.”
 
Tùy Cẩn Tri nói tới đây chủ yếu là muốn cho cô biết tình hình gần đây của Minh Triết Niên, trước mặt có hai đứa trẻ 6, 7 tuổi đang hi hi ha ha chạy về hướng bọn họ.
 
Hình như còn có người lớn ở đằng sau kêu bọn trẻ nhưng vóc dáng của hai đứa trẻ cũng không phải nhỏ nhắn gì mấy lại đang tập trung cười giỡn, dường như không thấy hai người lớn ở trước mặt.
 
Mắt thấy sắp phải đụng người thì Tùy Cẩn tri ôm Thời Thiển xoay người tránh qua một bên, vừa lúc sau lưng anh là quầy ăn thử của siêu thị, trên đó còn có chén tương chấm cho ăn thử.
 
Hai đứa nhỏ npoo nghịch không nhỏ làm toàn bộ quầy hàng đều bị xô ngã, làm cho nước tương bắn đầy lên áo anh.
 
Buổi chiều lúc Tùy Cẩn Tri qua đây đã cố ý thay một bộ đồ tây sang quý, nhưng giá trị của chiếc áo sơ mi bên trong cũng không nhỏ, nhìn thấy từng vệt nước tương bắn lên áo anh như hoa nở rất buồn cười.
 
Thời Thiển nhìn thấy một cái áo tốt như vậy bị làm hư thì trong lòng tiếc nuối, cau mày nói: “Anh về thay áo đi.”
 
Rồi ngẩng đầu lên nhìn phụ huynh của hai đứa nhỏ: “Sau lại mặc kệ trẻ con như vậy được? Lỡ như té bị thương hoặc đụng vào người khác làm sao bây giờ?”
 
Ai ngờ phụ huynh của hai đứa trẻ lại hùng hổ dọa nạt, vừa nghe cô chất vấn trước thì tức ngực dầm chân: “Đụng ai bị thương? Có nghiêm trọng vậy sao? Đừng chọc tôi cười chết chứ.”
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play