Diệp Thành mơ mơ màng màng hỏi, “Cô giáo nói gì?”

Kỳ Lưu Hỏa lắc đầu, xấu hổ rụt lại cánh tay đang giơ ra giữa không trung, “Không có gì, cậu mau ngủ tiếp đi.”

“Ừ.” Diệp Thành lại nằm sấp xuống.

Ngoan ngoãn nghe lời giống như một chú cún con vậy.

Có một khoảnh khắc Kỳ Lưu Hỏa thực sự rất thích cảm giác lúc này, tất cả mọi người đều đang nhìn cô và Diệp Thành, nhưng Diệp Thành chỉ nhìn một mình cô, cảm giác như…… Gián tiếp được mọi người đều chú ý đến? Một loại cảm giác tự hào và được công nhận không thể hiểu nổi đột nhiên dâng trào trong lòng cô.

Mảnh giấy nhỏ của Triệu Nhược lại được cô ấy lén lút truyền tới.

【Các cậu thật sự không ở bên nhau sao? Đừng gạt tớ nha, hỏi một lần cuối cùng này, cậu thật sự không muốn cùng Diệp Thành ở bên nhau sao? 】

Kỳ Lưu Hỏa không hiểu được ý tứ của Triệu Nhược, không biết tại sao cô ấy nhất định phải làm rõ ràng chuyện mình và Diệp Thành có ở bên nhau hay không?

Hơn nữa, đây không phải là chuyện cô có muốn hay không. Cô và Diệp Thành căn bản chính là cả ngày nhàn rỗi nên mới đùa giỡn với nhau. Còn nếu nói đến chuyện ở bên nhau, nói không chừng người cự tuyệt trước tiên chính là Diệp Thành ấy chứ.

【Không có, nếu như thật sự ở bên nhau, tớ có thể không nói cho cậu biết được sao, rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy?】

Triệu Nhược rất nhanh chóng lại truyền giấy trở lại, 【 Ừ ừ, vậy tớ yên tâm rồi. Thẩm Nhã muốn theo đuổi Diệp Thành, cậu đừng nói cho người khác biết nha, lỡ như bị từ chối sẽ xấu hổ lắm. Mọi người đều cảm thấy cậu và Diệp Thành đang ở bên nhau cho nên nhờ tớ hỏi trước, nếu không cậu ấy sẽ trở thành tiểu tam mất. 】

【 À. 】 Thẩm Nhã là học sinh của lớp 21. Có lẽ người ở lớp bên cạnh thích Diệp Thành mà Triệu Nhược vừa nhắc tới chính là cậu ấy.

Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy không còn gì để nói.

Thẩm Nhã, Triệu Nhược và cô, ba người bọn họ trước khi bị phân lớp chính là bạn cùng lớp 10. Khi đó cô và Triệu Nhược là bạn ngồi cùng bàn, Thẩm Nhã ngồi ở sau lưng Triệu Nhược. Là bạn bàn trên bàn dưới, Kỳ Lưu Hỏa lại chỉ nói chuyện với một mình Triệu Nhược, mà Triệu Nhược lại hay cùng Thẩm Nhã nói chuyện phiếm, cho nên cuối cùng quan hệ của cô và Thẩm Nhã cũng trở nên thân thiết hơn.

Nhưng có lẽ Kỳ Lưu Hỏa có thể chất thuộc loại trời sinh không có duyên kết bạn. Chỉ cần không phải bàn bạn cùng bàn, hoặc là bạn bàn trên bàn dưới với nhau nữa, mọi người đều sẽ dần dần xa cách, không còn nói chuyện với cô.

Cho dù về sau có còn học cùng lớp với nhau hay không.

Ngay cả Triệu Nhược, cho dù hai người bọn họ vẫn là bạn bàn trước bàn sau, nhưng bạn thân nhất của Triệu Nhược vẫn vĩnh viễn không phải là cô, thậm chí Thẩm Nhã ở lớp bên cạnh còn có địa vị cao hơn cả cô.

Kỳ Lưu Hỏa hơi hơi cảm thấy ghen tỵ.

Cô rất ỷ lại vào Triệu Nhược.

Không có bạn bè, kỳ thực rất cô đơn.

Có thể là bởi vì lúc nào cô cũng là hạng nhất đếm ngược, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện phải chăm chỉ học tập, nhưng đến lúc phải học lại thất thần suy nghĩ lung tung hoặc là ngủ gật, nhìn thấy một màn lá rụng đều có thể liên tưởng chệch hướng đến UFO, ai cũng quản không nổi.

Triệu Nhược vì giúp Thẩm Nhã nên mới gặng hỏi quan hệ của cô và Diệp Thành, Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy hụt hẫng trong lòng.

Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy cô và Diệp Thành cũng có thể được coi là bạn bè.

Tuy rằng ngoài miệng luôn nói lời khó nghe, tỏ vẻ ghét bỏ anh, nhưng…… Tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn với nhau, cô còn có thể an tâm giống như lời mình đã nói thật sự không để ý tới anh.

Nhưng nếu Diệp Thành và Thẩm Nhã…… Có phải cũng giống như những người bạn lúc trước của cô hay không, sẽ là nam nữ thụ thụ bất thân, nam nữ có khoảng cách, cả đời không qua lại với nhau nữa?

Lúc Diệp Thành cười lên trông rất đẹp, nghiêng đầu trêu chọc cô cũng rất tuấn tú, kết hợp với vẻ mặt của anh, liền đem đến cho cô một cảm giác lưu manh đang miễn cưỡng tỏ ra nho nhã, mặc dù không hòa hợp, nhưng lại khiến trái tim cô rung động.

Kỳ Lưu Hỏa thầm nghĩ mày rung động cái rắm à, nhanh chóng cầm bút hý hoáy viết vào vở, 【 Kỳ Lưu Hỏa Kỳ Lưu Hỏa Kỳ Lưu Hỏa mày thích học bá, ai giảng bài cho mày mày phải yêu, cố gắng trước khi lên lớp 12 tiến vào top 30 người của lớp có được không hả? 】

Diệp Thành đang nằm bò ra bàn ở bên cạnh đột nhiên giật mình, Kỳ Lưu Hỏa nhanh chóng gấp vở vào, nhét trong đống sách.

Diệp Thành thường xuyên đột nhiên ngó đầu qua xem cô đang viết cái gì, rất dọa người.

Diệp Thành lười nhác vươn vai, giống như thường ngày nhích cái đầu đến gần đường kẻ song song chia đôi cái bàn giữa hai người kia rồi dần dần vượt sang phía bên cô, nhướng mày nghịch ngợm khơi mào, “Vừa rồi mọi người đang cười cái gì vậy?”

Kỳ Lưu Hỏa: “…… Không có gì.”

“Vậy vừa rồi cậu sờ đầu tớ làm cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play