Đan Vy tiến tới, muốn dùng những kỷ niệm thời đi học để Thành Luân nhớ lại mình. Cô ta nghe nói anh bị tai nạn xe nên mất một số trí nhớ, thậm chí còn có chút ngốc nghếch. Như vậy càng dễ cho cô ta thao túng. Tuy nhiên không thể ngờ tới hiện tại người mà anh trao trọn niềm tin và dựa dẫm chả phải là cô ta nữa.
Viên Hân gỡ cánh tay của Thành Luân ra khỏi người mình, sau đó nhờ Tuấn Triết trông chừng anh. Cô tiến thẳng tới trước mặt Đan Vy, thẳng thừng cho cô ta một cú tát.
“Sao cô dám tát tôi? Anh ấy chỉ cần cô vì anh ấy bị mất trí nhớ thôi.”
Đan Vy nghiến răng, rồi lại nhận cái tát thứ hai từ Viên Hân. Hình như đây là lần đầu tiên cô đối mặt với cô ta một cách cứng rắn và mạnh bạo như thế. Tuy nhiên lửa giận trong người hừng hực khiến cô không thể kiềm chế hành động của mình.
“Cô cũng biết anh ấy vừa gặp tai nạn xong. Vậy mà vẫn cố khiến anh ấy phải hao tổn sức lực chỉ để nhớ lại những kí ức xưa sao? Tình cảm là thứ không thể nào quên được. Cô có hiểu điều đó không? Dù cho anh ấy quên cô thì cũng không có chuyện anh ấy sẽ quên cách yêu cô. Còn anh ấy tránh né cô thì cô phải tự biết thân biết phận đi chứ.”
Không khí rơi vào sự câm lặng. Giây sau, Tuấn Triết vỗ tay, gương mặt tỏ rõ sự khen ngợi đối với lời nói của Viên Hân.
Thành Luân nhíu mày, muốn đi tới phía trước. Càng gần hơn, Đan Vy càng giở thói mềm yếu:
“Anh Luân, em đau quá. Em chỉ muốn giúp anh mà vợ anh lại…”
Ấp a ấp úng, quả thật là hành vi của đám tiểu tam. Đan Vy còn có ý định ngã vào lòng của Thành Luân để làm nũng, nhưng bất ngờ bị anh né tránh nên thẳng mặt té xuống đất.
“Anh Luân?”
Cô ta nức nở, không dám tin rằng anh lại có thể làm thế với mình.
Còn Thành Luân lại chẳng quan tâm. Anh đi thẳng tới chỗ của Viên Hân rồi cầm lấy tay cô mà thổi thổi:
“Có đau lắm không? Bẩn hết cả tay rồi.”
Viên Hân mỉm cười dịu dàng, càng kiên định với việc mình làm. Nếu Thành Luân đã đứng về phía cô thì cô cần gì phải khách sáo với Đan Vy. Cô sẽ chẳng thể hiện bộ dạng thảm hại như kiếp trước nữa.
“Em có mang cơm cho anh. Chúng ta đi ăn nhé.”
Nghe cô nói thế, anh lập tức sờ bụng mình: “Anh đói quá đi. Chỉ có vợ hiểu anh nhất.”
Thành Luân khoác tay Viên Hân đi ra ngoài. Để lại bãi chiến trường như một vụ đánh ghen chấn động cho bốn người còn lại. Tuyết Đan dẫn đầu, đi vào nhìn chằm chằm lấy Đan Vy. Nếu không phải do Minh Thành giữ chặt thì Tuyết Đan thật sự sẽ cho Đan Vy một trận trước cả Viên Hân.
“Bản tính trà xanh chẳng thay đổi. Tôi có nhiều thứ muốn giải quyết với chị lắm đấy, chị Đan Vy.”
“Tuyết Đan? Sao… Sao em lại ở đây?” Đan Vy hoảng hốt, muốn nắm lấy tay của Tuyết Đan để tìm kiếm đồng minh, nhưng lập tức bị né tránh.
“Tôi cảnh cáo chị. Tôi mà còn thấy chị có ý đồ với chồng của chị Viên Hân, tôi sẽ không tha cho chị đâu.” Tuyết Đan nghiến răng, sau đó cũng chạy theo phía sau Viên Hân và Thành Luân.
Tuấn Triết lắc đầu ngao ngán. Chính anh ta đã nhìn ra rõ bộ mặt thật của Đan Vy từ khi cô ta xuất hiện trước mặt Thành Luân. Chỉ là nghĩ Thành Luân vui chơi qua đường nên anh ta cũng chẳng mấy để tâm. Tuy nhiên lần này thì khác. Thành Luân và Viên Hân vừa mới tốt đẹp lên, cô ta lại xuất hiện để phá đám.
“Đại diện thì nên ra vẻ đại diện. Cô là đại diện đối tác, chứ không phải đại diện vợ người ta mà chèo kéo người đã có gia đình.”
Thư ký Minh Thành đẩy đẩy cặp kính, có chút chán ghét bảo: “Mời cô ra khỏi phòng chủ tịch. Chúng tôi còn phải dọn dẹp.”
Đan Vy nghiến răng nghiến lợi mà ôm mặt chạy đi. Vốn tưởng cô ta đã thôi đeo bám, nào ngờ sau một lúc sửa soạn lại thì đã xuất hiện ngay tại bàn ăn của họ.
Tuấn Triết rùng mình như gặp phải thứ gì đó có thể khiến anh ta bị dị ứng: “Cô không còn chỗ nào để đi à?”
Nhưng Đan Vy chẳng cho anh ta chút chú ý nào, ngược lại bày ra không ít đồ ăn trước mặt Thành Luân: “Em có tự tay chuẩn bị một chút tấm lòng. Em vẫn nhớ rõ mùi vị ưa thích của anh.”
Thành Luân chẳng mảy may quan tâm. Anh còn đang bận tâm tình với Viên Hân, lâu lâu sẽ đút thức ăn vào miệng cô với vẻ yêu chiều.
Viên Hân liếc nhìn những món ăn bên phía Đan Vy thì không khỏi nhíu mày. Sau đó lại bị bàn tay ngỗ nghịch của Thành Luân ở bên dưới thu hút sự chú ý. Dường như hiện tại anh rất dễ dàng ghen với mọi thứ nếu thứ đó khiến cô rời mắt khỏi anh.
Tuấn Triết chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gay gắt với một người con gái nào. Nhưng anh ta đã sai vì bây giờ anh ta thật sự muốn chọc điên Đan Vy. Lần này anh ta nhất định sẽ thay đổi biệt danh thành dũng sĩ diệt trà xanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT